Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 36



Người ta từng nói họa loạn thế là do hồng nhan, nhưng hẳn là chưa bao giờ nghĩ tới, một kẻ xuyên qua ngàn năm mà đến như ta lại trở thành kíp nổ gây ra sinh linh đồ thán của tam quốc. . . . . .

Y phục sang trọng, Mộ Phi Hàm đã trở lại là một Mộ Phi Hàm cao cao tại thượng, đứng phía sau chính là mấy trăm quan binh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Ánh mắt lạnh băng của Mộ Phi Hàm xuyên qua ta cùng Huyền nhi, khóe miệng không mang theo tình cảm cùng lạnh lẽo không có độ ấm.

Trên đất vẫn còn thi thể của tên mập kia. . . . . . Hắn. . . . . . Cũng biết rồi sao?

"An An, ta có thể không so đo bất cứ chuyện gì tối hôm qua xảy ra, chỉ cần bây giờ nàng đi theo ta." Mộ Phi Hàm giơ tay lên, sử dụng chút ấm áp cuối cùng trong giọng nói lạnh băng của mình mà hỏi ta, giống như đang hỏi, có muốn làm nữ tử kiên cường nhất bên cạnh hắn hay không, có nguyện ý làm nữ tử sưởi ấm con người cô độc như hắn cả ngày lẫn đêm không. . . . . .

Bàn tay ấm nóng của Huyền nhi vẫn luôn nắm lấy tay ta, dịu dàng lại kiên định, lại khiến ta không cách nào tránh thoát, lúc này ta có thể đi cùng ai đây? Vốn là muốn toàn tâm toàn ý đi yêu chàng, vậy mà chẳng hiểu vì sao cứ rối tinh rối mù. . . . . .

Ba vò Nữ Nhi Hồng kia, ba chữ “ta yêu nàng” thẳng thắn nhất của vị Đế vương đó. . . . . .

Ta cuối cùng không có cách nào đáp lại. . . . . .

Thật hận mình như vậy, luôn cô phụ họ, luôn cô phụ họ. . . . . .

"Có thể là Lý Uẩn Đình, có thể là Mộ Dung Huyền, nhưng duy chỉ không thể là Mộ Phi Hàm ta có đúng hay không?" Nhìn thấy ta do dự, trong gió thu, Mộ Phi Hàm đột nhiên cười điên dại. Tiếng cười kia quanh quẩn thật lâu ở trong rừng cây, càng lộ rõ sự thê lương.

"Không chiếm được nàng, thì phá hủy nàng, như thế nào?" Trong kẽ răng bắn ra hai câu, nhưng từng chữ từng chữ đều là hận ý. Khiến ta không chịu nổi mà run rẩy.

Mộ Phi Hàm tiến lên một bước, đưa tay muốn bắt cổ tay của ta.

Huyền nhi đột nhiên kéo ta ra phía sau, bóng dáng màu trắng kiên định đứng ở trước mặt của ta.

Bóng dáng màu xanh lá cây cùng bóng dáng màu trắng đối địch nhau, tay áo tung bay phấp phới trong gió thu.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, hai nam nhân chiến tranh.

Hết sức căng thẳng.

Đây là một đề văn lựa chọn, nhưng vĩnh viễn không có đáp án chính xác.

Vô luận ta lựa chọn cái gì, đều chỉ mang đến tổn thương.

Giống như ngày đó Lý Uẩn Đình tới Thanh cung muốn dẫn ta đi, tới hôm nay ta cũng như thế, không biết nên chọn con đường nào.

Người thương đã quên mất ta, người ta cô phụ vẫn luôn cô phụ.

Cục diện bế tắc như thế đến tột cùng là vận mệnh cho ta, hay là ta cho vận mệnh. . . . . .

"Ngài chính là quốc sư Mộ Dung Huyền của Thánh Ngưng quốc? Ta sớm đã nghe đại danh của ngài rồi." Giọng nữ mềm mại, chen vào không đúng lúc.

Sơ Tinh kiều diễm đột nhiên chạy đến trước mặt Huyền nhi, nhìn như mê muội rồi lại đột ngột đưa tay vuốt ve mặt của Huyền nhi.

Thân thể bọn họ cực kỳ gần nhau.

Tại sao Sơ Tinh lại có hành động kỳ lạ này? Hơn nữa Mộ Phi Hàm cũng không ngăn cản?

Huyền nhi có chút không kiên nhẫn nhắm mắt lại, giơ tay lên muốn xua đi sự quấy rầy của nàng ta.

Đúng lúc ta đang thầm kêu không tốt.

Huyền nhi kêu đau một tiếng, chủy thủ trong tay áo Sơ Tinh đã cắm vào bụng bên phải của Huyền nhi. . . . . .

"Hèn hạ!" Huyền nhi lảo đảo quay lùi lại mấy bước, ta cuống quít đưa tay đỡ hắn, tức giận chỉ trích Sơ Tinh.

"Bốp!" Một cái cái tát vang dội hằn lên trên mặt Sơ Tinh.

"Mộ Phi Hàm ta làm việc, không cần nữ nhân giúp một tay!" Mộ Phi Hàm nhíu chặt chân mày, hiển nhiên rất là tức giận.

Sơ Tinh đột nhiên quỳ trên mặt đất, trên mặt hiện đầy nước mắt nhưng trên môi lại là nụ cười.

"Sơ Tinh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì công tử, bất kỳ kẻ nào gây bất lợi đối với công

Chương 36:

Tử, đều là kẻ địch của Sơ Tinh!”

Khéo miệng Mộ Phi Hàm hơi giật giật , nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đau lòng rơi lệ, chỉ là sắc mặt không chút thay đổi.

Chính là như vậy chăng, cho dù không thích nữ nhân, chỉ cần trung thành và tận tâm, chỉ cần có giá trị lợi dụng, thì nàng có thể tồn tại ở bên cạnh ngươi.

Mộ Phi Hàm…. Cuối cùng đã trở lại là Mộ Phi Hàm của lúc trước rồi ư…

Y phục màu trắng của Huyền nhi đã bị vết máu nhuộm ra một mảng đỏ lớn, cái trán toát ra mồ hôi lạnh…

Ta hốt hoảng đưa tay ấn miệng vết thương của Huyền nhi … cho dù là Huyền nhi… bị thương nặng như vậy… làm sao còn sức lức đi ngăn cản mấy trăm người Mộ Phi Hàm cơ chứ.

Nếu là quân tử, ta có thể tự trông cậy vào việc Mộ Phi Hàm sẽ vì thế mà buông tha cho Huyền nhi đã không còn là đối thủ của hắn nữa.

Nhưng, sự thật là, Mộ Phi Hàm chỉ là một Đế Vương, mà một Đế vương vĩnh viễn không bao giờ là một quân tử.

“Ngươi có thể lựa chọn chết theo cách này, Mộ Dung Huyền.” Nụ cười lãnh khốc bên khóe môi Mộ Phi Hàm giống như đang tuyên cáo kết cục cuối cùng.

“Ngươi không thể là như thế, Mộ Phi Hàm, ngươi có thể hận ta, nhưng Huyền nhi vô tội!” Khẩn trương cầm vạt áo Huyền nhi, lúc này thậm chí cảm thấy cho dù muốn ta chết thì ta cũng nhất định phải cứu sống Huyền nhi, tính mạng của ta đã không thể gánh thêm ân tình của Huyền nhi nữa…

“Huyền nhi? Gọi thân thiết nhỉ? An An, nàng cho rằng nam nhân chiếm thân thể nữ nhân của Mộ Phi Hàm ta, thật sự vô tội ư?” Ngữ điệu bình thản.

Lòng lạnh lẽo, có lẽ đối với một nam nhân, nhất là nam nhân thời đại này, trinh tiết quan trọng như mạng sống của nàng ta, không chiếm được, thì sẽ phá hủy nó, đây mới là cách làm việc của Mộ Phi Hàm, đây là vương pháp của Mộ Phi Hàm…

“An An sợ không?” giọng nói dịu dàng của Huyền nhi vang lên, vì muốn xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng ta.

Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt toàn sự ấm áp kia, giống như đang nói với ta, ở bên cạnh ta, vĩnh viễn vĩnh viễn đều không cần sợ hãi…

Một loại cảm giác đã từng quen biết đột nhiên đâm thẳng vào lòng ta, bóng dáng màu trắng mơ hồ đó…

Từ lúc nào, ở đâu đó, có phải đã từng có một nam nhân dịu dàng hỏi ta như thế không…

Mù mờ… giống như đã qua mấy đời…

Cứ như vậy thoải mái khẽ gật đầu, tin tưởng không hề có lý do, cho dù Huyền nhi đang mang trọng thương, vẫn có thể đem lại cảm giác cực kỳ an toàn cho ta…

Có lẽ Huyền nhi vốn sẵn có ma lực như thế, khiến người ta có thể hoàn toàn lệ thuộc vào, thậm chí cả tính mạng cũng có thể phó thác…

“An An , nhắm mắt lại.” Huyền nhi cười, trong nụ cười đều là cảm động cùng ấm áp.

Không nhẫn tâm nhìn vạt áo bị nhuộm đỏ của hắn, dưới ma lực dặn dò của hắn ta nhẹ nhàng nhắm mắt.

Bên tai, gió nổi lên.

Thiên địa biến sắc, vật đổi sao dời.

Đợi lần nữa mở mắt ra, đã là một chỗ khác.

Bên tai vẫn còn tiếng thét cuồng loạn của Mộ Phi Hàm “Mộ Dung Huyền, ngươi dám mang nàng đi, ta sẽ khiến cho từng người ở Thánh Ngưng quốc phải nhớ sự sỉ nhục ngày hôm nay của Mộ Phi Hàm ta!”



“Huyền nhi! Huyền nhi!” miệng lo lắng gọi,tiến lên ôm lấy bóng dáng màu trắng đột nhiên ngã xuống kia.

Bởi vì Huyền nhi tiêu hao quá nhiều sức lực, khiến trong miệng nôn ra từng ngụm máu tươi, suy yếu ngã xuống đất.

“Huyền nhi… Huynh sẽ không chết đúng không… Huyền nhi… Huynh là đồ ngốc…” Lệ chảy qua quai hàm, trong lòng đột nhiên cảm thấy bóng tối mờ mịt.

Nếu Huyền nhi bởi vì ta mà chết… Vậy cả đời này của ta sao có thể vui vẻ được đây?

Càng ngày càng không phân rõ đến tột cùng tình cảm của mình với Huyền nhi là như thế nào, thật sự chẳng lẽ chỉ là cảm kích rất nhiều ư? Mỗi lần gặp nguy hiểm hoặc rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, đáy lòng luôn có giọng nói dịu dàng của Huyền nhi… An An, không phải sợ, không phải sợ…

Một mực khóa trái tim của mình, lại không nghĩ rằng Huyền nhi đối với ta đã quan trọng như vậy rồi. Đột nhiên rất sợ chính mình sẽ bị lệ thuộc vào, giống như đối với Lý Uẩn Đình… Có lúc ỷ lại hay không… Tâm sẽ không trọn vẹn không hoàn toàn…

“An An, đừng sợ, Huyền nhi chỉ là mệt mỏi, muốn ngủ một lát thôi.” Ngón tay thon dài run rẩy xoa xoa gương mặt của ta, trong mắt có thâm tình cùng vui vẻ mà ta không thể hiểu nổi, nhìn thấy nước mắt bên quai hàm ta, Huyền nhi lại khép đôi mắt tuyệt mỹ kia lại, trong miệng lẩm bẩm nói, “An An sẽ luôn luôn ở bên cạnh Huyền nhi thôi.”

Nước mắt rốt cuộc xuyên thành chuỗi mà rớt xuống, mặc kệ giờ khắc này có người cười nhạo ta mềm yếu hay không , nhưng trong lòng thực sự vui vẻ.

Huyền nhi của ta… Sẽ không chết đâu…

Đáy lòng có một giọng nói đang nói…., Lý Uẩn Đình chàng sẽ tha thứ của hành động bây giờ của An An chứ?

Chàng sẽ để ý An An đã không còn trong sạch chứ…

Đau lòng không dám tưởng tượng hắn đi mất trí nhớ…

Trong lòng nghĩ tới Lý Uẩn Đình, nam nhân đã từng coi ta như đứa bé mà thương yêu cưng chiều…

Dịu dàng hỏi

ở lại chăm sóc Huyền nhi, đi tìm chàng trễ một chút, đừng ghen , được không?

Lau khô nước mắt trên mặt.

Huyền nhi hon mê, Lý Uẩn Đình mất trí nhớ.

Đều đang nhắc nhở ta.

An An phải kiên cường.

Đợi tìm được một nơi để dừng chân mới biết, thì ra là ta cùng Huyền nhi đang ở Hoài quốc…

Nhìn Huyền nhi ngủ say, ta rơi vào trong trầm tư…

Tại sao Huyền nhi không dùng pháp lực dẫn chúng ta trở về Thánh Ngưng quốc…

Hoài mộc trâm… Giao Nhân Lệ… Thậm chí Lý Uẩn Đình…

Khiến ta cứ có cảm giác ta, Hoài quốc cùng Huyền nhi có liên hệ cổ xưa thần bí gì đó…

Nhưng, nghĩ đến mức đau cả đầu, vậy mà vẫn không bắt được manh mối nào.

Cây quạt trong tay , nhẹ nhàng quạt thuốc bắc trên lò….

Huyền nhi hôn mê… Đã ba ngày rồi…

Miệng vết thương trên người hắn đã được dược vật điều trị phần lớn đã chuyển biến tốt đi… Không sốt cao… Không có tác dụng phụ bị viêm nhiễm…

Nhưng tại sao vẫn hôn mê chứ…

Trước kia thường nghe người ta nói, người nếu cố chấp quá mức với một chuyện, như vậy thì cho dù chỉ ngủ thiếp đi cũng không nguyện ý tỉnh lại…

Như vậy….

Nhìn Huyền nhi vẫn ngủ say ở trên giường….

Trong lòng của Huyền nhi… Đang cô chấp cái gì đây…