Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 30: Yêu là gì



Thời gian cứ như vậy mà dừng lại.

Thời khắc này, trong đất trời chỉ còn lại ta và chàng, nhìn nhau chằm chằm. Trong lòng chàng sẽ không còn người khác nữa, thật là tốt.

Kéo cánh tay của chàng, không bận tâm đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của Mộ Phi Hàm, lòng đang hò hét, dẫn em đi đi, Lý Uẩn Đình, không phải là chàng mất trí nhớ sao? Nếu em và chàng từng có tình yêu sâu đậm như thế, chàng nhất định sẽ nhớ tới An An.

Cứ như vậy ngẩng đầu nhìn lên hạnh phúc của chính mình, em không khóc, em sẽ không khóc đâu, em muốn làm cây bông gòn kiên cường nhất bên cạnh chàng, nhất định là do Lý Uẩn Đình của em đã trải qua nỗi đau khó có thể tưởng tượng nhất, cho nên cái gì cũng không nhớ được đúng không.

Nhìn nhau thật lâu. . . . . .

Chàng lại giễu cợt cười một tiếng."Cô nương xin tự trọng." Rồi phất tay áo ngồi xuống.

Thế giới cứ như vậy sụp xuống.

Ánh mắt chàng nhìn em, giống như đang đối diện với từng vũ cơ trong đại điện vậy. . . . . .

Hắn là Lý Uẩn Đình của ta, ngươi không thể động vào, đúng không?

Em đây xinh đẹp hơn Nguyệt Sắc? Cho dù chỉ là dung mạo, chàng cũng sẽ động lòng với em chứ?

Tại sao chàng vẫn luôn che ngực, nhíu chặt hai hàng lông mày vậy, em như thế, làm cho chàng không thể nào bình tĩnh được ư? Lý Uẩn Đình.

"Giao Nhân Lệ há là thứ mà loại nữ tử bình dân như nàng có thể biết được, đừng làm trò cười cho người trong thiên hạ, người đâu, An An cô nương say rồi, đưa cô nương hồi cung!"

Mộ Phi Hàm đã sớm đứng dậy khỏi ghế rồng, mặt rồng giận dữ.

À, là say thật rồi sao, bước chân cũng có chút liêu xiêu nhỉ.

Tay, nhẹ nhàng xoa gò má không kiên nhẫn của Lý Uẩn Đình, "Lý Uẩn Đình, em thật sự đang say ư?"

Bị nội thị khẽ dìu rời khỏi đại điện. . . . . .

Ta đã chẳng biết được mình nên đi đường nào nữa . . . . .

Lý Uẩn Đình. . . . . .

Người đời thường nói gặp nhau không bằng nhớ nhau. . . . . .

Nhưng nhìn em và chàng lúc này xem. . . . . .

Lần tới gặp mặt chính là gần nhau trang gang tấc mà biển trời cách mặt. . . . . .

Đêm đã về khuya, không biết qua bao lâu, rượu kích thích làm ta có chút hoa mắt chóng mặt.

Rèm lụa màu trắng bay nhè nhẹ trong gió.

Lại mở mắt ra, đã nhìn thấy cái bóng dáng màu vàng sáng đó đưa lưng về phía mình.

Yên lặng.

Không nói gì.

Mộ Phi Hàm, hẳn là cực kỳ tức giận nhỉ? Hôm nay, ngay trước mặt đám quần thần, hành động của ta, đã khiến hắn mất hết mặt mũi cơ mà.

Giãy giụa đứng dậy, dùng giọng hơi khàn khàn, "Mộ Phi Hàm, để ta về nhà đi. Ta không phải nữ nhân có đầy đủ trí khôn mà sóng vai cùng ngươi, hôm nay ngươi cũng thấy đấy, ta chẳng qua chỉ là một kẻ khờ khạo nực cười mà thôi."

Vẫn yên lặng. . . . . .

"Mộ Phi Hàm, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi chỉ biết cưỡng cầu, chiếm đoạt, ngươi biết cái gì là tình yêu thực sự sao?" Chuyện của Lý Uẩn Đình khiến ta tinh thần không yên, không cân nhắc, cứ như vậy mà thốt lên.

Bên tai, truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.

Một đôi bàn tay siết chặt bả vai của ta, sức hơi lớn làm ta khẽ run.

Nhưng vẫn yên lặng, mắt của hắn cứ như vậy nhìn vào đáy mắt ta, giống như là cố ý muốn phá hư sự trong veo mà ta cố tình tạo ra nơi đáy mắt.

Cắn chặt hai môi, nhìn hắn.

Tim thực sự rất đau, đau đến mức không còn sức lực đi tiếp nhận tình cảm nóng bỏng như thế nữa.

Ta chỉ nghĩ, trở lại bên cạnh Lý Uẩn Đình, giúp chàng tìm lại trí nhớ đã mất, cho dù chàng đã không còn nhớ rõ ta. . . . . . Cho dù chàng sẽ bởi vì thế mà coi thường ta. . . . . .

Nhưng Mộ Phi Hàm, hắn sẽ thả ta đi sao? Ta có phải giống như một món đồ chơi mới lạ nhất của hắn, càng chiếm không được, thì càng muốn đoạt lấy?

Cánh môi đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn bị xé cắn, hơi thở của Mộ Phi Hàm nặng nề phun lên trên mặt ta, ta muốn dùng sức đẩy hắn ra, nhưng chính mình lại bị đẩy ngã ở trên giường. . . . . .

Nụ hôn vừa bá đạo lại vừa nóng bỏng làm cho ta hít thở không thông, tay chân đều bị hắn đè ở phía dưới không thể động đậy, dưới tình thế cấp bách há mồm định cắn hắn, lưỡi của hắn lại nhân lúc có khoảng trống mà tiến vào, khiến ta không thể không dây dưa cùng hắn.

Nghĩ tới rất nhiều phương pháp kết thúc nụ hôn, cuối cùng vẫn lẳng lặng chảy nước mắt.

Cảm thấy thân thể trên người mình hơi cứng ngắc.

Ta đột nhiên rất hận mình bất lực như thế.

Khoảnh khắc hôn trúng nước mắt của ta, Mộ Phi Hàm dừng lại động tác đang tiếp tục.

Chỉ dùng một cái chớp mắt như vậy, cảm giác nóng rực như bị điện giật trên người đã xa cách ta.

Sững sờ.

Nhìn hắn từng bước một rời khỏi ta, mở cửa, dưới ánh trăng bóng lưng chiếu xuống vừa cô độc lại vừa đau đớn.

"An An, nàng không có tư cách hỏi ta những thứ này, bởi vì nàng vốn không biết cái gì là tình yêu thực sự. Nếu ta muốn có được nàng, ta có ngàn loại phương pháp, mà ta cố tình chọn cách ngu nhất, nếu như đây không phải là yêu, An An, vậy nàng nói cho ta biết, đây là cái gì?"

Mặc dù người đã rời khỏi, nhưng Mộ Phi Hàm giống như một con thú bị vây khốn, gầm nhẹ, vang vọng mãi ở bên tai ta.

Đột nhiên nhớ tới một câu chuyện xưa đã từng nghe từ rất lâu rất lâu về trước.

Một bé gái ở một mình với một cậu con trai vào đêm nọ, suýt nữa bị cậu ta cưỡng hiếp. Phút cuối cùng, cô bé khóc, cậu con trai kia đột nhiên dừng động tác lại, nhìn cô bé rồi hoảng hốt chạy ra khỏi cửa phòng.

Dư luận bắt đầu đồng tình với cô bé này, nói cậu trai kia là một kẻ tệ hại, làm sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò đồi bại.

Nhưng cũng có người nói, "Nhất định là cậu bé kia rất thích cô gái này. Nếu không phải yêu, thì sao cô bé có thể chạy trốn?"

Bên tai quanh quẩn lời nói của Mộ Phi Hàm, hắn nói, An An, càng vốn chẳng biết cái gì là tình yêu thật sự cả, như vậy, nước mắt của ta đêm nay, đã khắc sâu vào trong lòng của Mộ Phi Hàm. . . . . .

Hoặc cũng có thể là, hắn thật lòng yêu ta.

Chỉ là cái vỏ ngoài cuồng vọng lạnh lẽo kia làm cho người ta cảm thấy đối với hắn mà nói, tình yêu là thứ có cũng được mà không có cũng được.

Hoặc là, ở trước mặt ta, hắn luôn mang lên cái mặt nạ của một kẻ mạnh.

Hắn chỉ là người yếu ớt trong thế giới cô độc này.

Nhớ tới, cái lần vô tình gặp Ngọc Lạc ở Ngự Hoa Viên ba ngày trước.

Vẫn như cũ là Ngọc Lạc áo trắng xinh đẹp, chuông bạc trên cổ tay kêu thanh thúy, dưới ánh mặt trời lóe lên tia sáng chói mắt của tuổi thanh xuân.

"Ngọc Lạc, muội hận ta sao?" Ta không trách, không trách Ngọc Lạc trợ giúp hoàng hậu, không trách nàng từng có suy nghĩ muốn đưa ta vào chỗ chết. Trong lòng nàng, ta là người đầu tiên không để ý tới tình nghĩa bằng hữu, là một kẻ ác độc chia rẽ nhân duyên của nàng.

"An An, ngươi cho là, chỉ dựa vào một An Đình Đình, có thể tranh Trạm Hằng với ta ư?" Bờ môi kiều diễm, có nụ cười thâm trầm không hợp với số tuổi, "Cho dù nữ nhân kia lợi dụng ngươi cầu được cái danh Quận chúa, nhưng ở trong mắt Ngọc Lạc, nàng căn bản chẳng tính là sự uy hiếp."

"Ngọc Lạc muội. . . . . ." Giật mình trước nụ cười lạnh lẽo của một nữ tử chỉ mới có mười mấy tuổi, đó là khí phách cùng chiếm đoạt giống y hệt với Mộ Phi Hàm.

"An An, hoàng hậu chết rất nhanh nhỉ, xem ra bài thơ kia thật sự là một liều dược mạnh, khiến hoàng hậu đã lẫn lộn sớm như vậy." Ngọc Lạc nhìn ta, trong mắt thật sự không có hận ý.

"Ngọc Lạc muội là muốn trợ giúp ta diệt trừ hoàng hậu?" Hít một hơi khí lạnh, tâm tư thay đổi trăm lần như thế, nữ nhân trong cung này, mỗi ngày đều sống như thế sao.

"Vốn cho rằng ngươi có thể thay thế vị trí Di tỷ tỷ trong lòng ca ca, sưởi ấm huynh ấy là tốt rồi, nhưng bây giờ ta mới biết, có lẽ ca ca vốn không yêu Di tỷ tỷ, mà ngươi, An An, lại tác động tới toàn bộ tâm tình của huynh ấy." Ngọc Lạc không trả lời ta, ngược lại bắt đầu một cái đề tài khác.

Cười khổ, rất thích sao? Mộ Phi Hàm yêu, là cái gì chứ. . . . . .

"Ca ca thật là ngốc, huynh ấy thật sự đã quên lời của phụ hoàng, lại vọng tưởng tình yêu của một người bình thường cơ đấy." Nhàn nhạt giễu cợt cùng đau lòng.

Ngọc Lạc lúc này, đến tột cùng đang trách mắng Mộ Phi Hàm, hay là đau lòng cho hắn đây, ta đã không phân biệt rõ rồi.

"An An, ngươi sẽ không tổn thương ca ca, đúng không?"

Ta. . . . . . Không tự chủ được lui mấy bước. . . . . . Đối mặt với thỉnh cầu của Ngọc Lạc . . . . . .

Nếu điều kiện tiên quyết không tổn thương Mộ Phi Hàm chính là yêu hắn, vậy thì sợ rằng. . . . . . Ta không cách nào đáp ứng lời của Ngọc Lạc.