Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 2: Vì hai cái bánh bao mà tự bán mình đi



Editor: Cẩm Băng Đơn.

Giống tất cả các chị em xuyên qua hoặc là may mắn hoặc là bất hạnh.

Từ lúc mới ra đời cho đến một tuổi, ta vẫn luôn suy nghĩ cái vấn đề cơ học lượng tử vĩ đại này - đến tột cùng là vì sao lại xuyên qua, nhưng. . . . . . không có kết quả.

3-6 tuổi, rốt cuộc ta đã bỏ qua ý định xuyên trở về, đơn, ,ra sức dùng thủ đoạn giả bộ đáng yêu, lấy lòng phụ mẫu cùng với mấy ngườ i bề trên từ trên xuống dưới của Bích Du Sơn Trang, nhờ gương mặt búp bê đáng yêu như thiên sứ, lại cộng thêm lời ngon tiếng ngọt, hiện tại trong ngoài sơn trang ai cũng nói rằng, nhị tiểu thư, thông tuệ động lòng người, người gặp người thích.

Từ lúc sáu tuổi trở đi, phụ thân lấy cớ là do tổ tông truyền lại, bắt đầu ép ta học võ công. . . . . . Nhưng khổ nỗi ta luôn luôn là người cam chịu số phận mà dậm chân tại chỗ, đó là một châm ngôn vĩ đại thầy giáo dạy thể dục của ta - một người còn sống sờ sờ, chính là kẻ địch của ông trời. Người như ta, làm sao có thể đứng tấn cả ngày lẫn đêm, đương nhiên có thể lười biếng thì sẽ lười biếng, cho nên hậu quả chính là. . . . . . Võ công của tỷ tỷ một ngày đi ngàn dặm, đơn, , mà ta vẫn dừng lại ở giai đoạn mèo ba chân. . . . . . Chẳng qua so với các nữ sinh bình thường khác thì sức cũng lớn hơn chút, miễn cưỡng có thể tự vệ. . . . . . Thật đúng là nghèo nàn mà.

Chẳng qua ta vẫn có ưu điểm! (Mỗ heo cố gắng nói), đơn, , bà mẹ bướng bỉnh dạy ta cầm kỳ thư họa, ta ít nhiều cũng học được dáng vẻ của bà, có thể giả bộ một chút tiểu thư khuê các gì gì đó, chỉ là ta rất tò mò bà mẹ bướng bỉnh của ta trong ngoài lại không giống nhau, vì sao lại phải học những thứ này, bà gõ đầu ta, nói, đứa ngốc này, nếu muốn hấp dẫn nam nhân tuấn lãng giống như phụ thân con, đương nhiên cái gì cũng phải biết một chút, ta nghĩ nghĩ, thấm thía cảm thấy bà nói có lý, vì vậy càng học chăm chỉ.

Chỉ là phụ thân luôn nói với vẻ mặt bi phẫn rằng, đây chính là võ công gia truyền của Bích Du Sơn Trang chúng ta. Mà ta cứ một mực núp ở trong ngực nương, cười xấu xa tránh né chiến thuật nước miếng của ông. Tiểu hài tử vẫn là tốt nhất, có tư cách để vui vẻ mà không bị gò bó. . . . . .

Ý tứ của câu thời gian thấm thoát thoi đưa chính là thời gian không thể đong đưa chầm chậm được, chớp mắt một cái, ta đã mười hai tuổi rồi, vẫn làm nhị tiểu thư ăn không ngồi của Bích Du Sơn Trang, mà Đình tỷ tỷ, đã sớm công thành danh toại. Giang hồ lưu truyền, đại tiểu thư An Đình Đình của Bích Du Sơn Trang, chân truyền võ công của An Hồn, người càng xinh đẹp giống như tên, đơn, , duyên dáng yêu kiều, lãnh diễm cao thượng như hoa sen mới nở. Cho nên hậu quả chính là người cầu hôn tới dồn dập, nhưng Đình tỷ tỷ lại khinh thường tất cả, thật ngại với mọi người quá, tỷ tỷ ta từ nhỏ đã kiêu căng như vậy . . . . . .

Buổi tối, thời tiết thật oi bức, ta ngủ không yên, tiện tay mặc một cái áo đơn bạc, đi ra ngoài hóng mát một chút.

Mới đi tới hậu viện, đã nhìn thấy một bóng người khả nghi vác theo bọc quần áo còn lớn hơn người đang chuẩn bị trèo tường đi ra ngoài.

Ta hoàn toàn không biết làm thế nào, run rẩy lên tiếng, "Nương. . . . . ."

Cái bóng đen mang theo bao đồ đó đờ người ra một chút, ngay sau đó cứ làm như không nghe thấy gì, như đà điểu tiếp tục trèo tường.

"Nương, rớt miếng vàng lá kìa."

"Rơi ở chỗ nào thế? Con nhặt được à?" Nương lập tức dừng khinh công phi thân đến trước mặt ta.

"Lần này lại là vì cái gì?" Ta khinh bỉ liếc mắt, sao người này lại là nương của ta được chứ? Bướng bỉnh vô pháp vô thiên, yêu tiền như mạng, tiên hoàng ngự phong là Quận chúa An Nhạc. . . . . . Khóc không ra nước mắt mà.

"Phụ thân con không cho ta đi kỹ viện chơi!" Bà biết ta lừa bà, đơn, ✥, nhưng lại không giận, bắt đầu túm lấy tay áo của ta khóc lóc kể lể.

Ta không nhìn tay áo bị bà túm, "Con muốn gọi phụ thân!"

Nương căm tức nhìn ta, "Lần này lại muốn đòi nương cái gì?"

"Nương, sao nương có thể nói như vậy? Mẫu tử chúng ta tình thâm, nương phải rời xa con, khiến trong lòng nữ nhi thật sự không bỏ được mà." Ta cười gian hắc hắc.

". . . . . ." Nương buồn nôn lùi lại hai bước.

"Dẫn con ra ngoài chơi cùng!"

"Không được! Phụ thân con bảo ta không được phép dạy hư con."

"Như vậy à . . . . . Vậy con đi gọi phụ thân đến phân xử là được rồi."

. . . . .

Ban đêm trăng mờ gió lớn, hai bóng người một lớn một nhỏ phối hợp với nhau nhảy ra ngoài bờ tường.

Trong sân, một nam tử áo trắng đứng chắp tay. Nhẹ nhàng thì thầm, "An An, người kia nói khi con mười hai tuổi sẽ phải rời nhà, đối mặt với kiếp nạn của đời người, nếu không.....Phụ thân rất muốn để con ở lại bên cạnh phụ thân, nhưng người kia....Chưa bao giờ nói sai."

"Nương, con thật sự là do người sinh ư?" Ta khóc không ra nước mắt, nhìn bức thư trên bàn, ta cảm thấy đành lòng vứt một tiểu cô nương không nơi nương tựa mới mười hai tuổi đáng thương như ta ở đây.

Trong thư viết, con của ca, trên bàn có để mười lượng bạc, đủ cho con trở về đường cũ, vi nương tiêu dao khoái hoạt sao có thể mang theo đứa con ghẻ được chứ, đừng nhớ nhung.

Thôi thôi! Một mình xông xáo giang hồ thì có gì không được chứ? Không được thì ta cũng sẽ giống như Đình tỷ tỷ, mỹ danh lan xa kia kìa, hắc hắc he he, sự thật chứng minh, ta thật rất lạc quan - -*

Trời muốn diệt ta a...a...a...!

Một mình ta đi ở trên đường với cái bụng đói kêu vang, mười lượng bạc trên người sớm đã bị tên trộm nhỏ móc sạch sẽ.... nương à......Người có biết nữ nhi bị lạc đường hay không?

Hai bên đường phố đều muốn kéo người ta phạm tội ăn vặt mà, ta nuốt nước miếng ực một cái, chẳng có mục đích đi trên đường, trời ơi, mau rớt xuống cái bánh bao đập chết ta đi....!

Phía trước có một nhóm người đang vây quanh, nhốn nha nhốn nháo nghị luận cái gì đó, chẳng lẽ có người phát bánh bao? Ta lập tức hăng hái tinh thần hẳn lên, chen vào.

"Đứa bé thật đáng thương...."

"Aizzzz.........Nhỏ như vậy mà phải bán mình chôn cha. Nghiệp chướng mà."

"Aizzz, đứa bé, cháu cầm lấy chút tiền này, có thể giúp cháu một chút thôi."

Ta nhìn theo tiêu điểm ánh mắt mọi người - thấy một bé trai bẩn thỉu đang quỳ trên mặt đất, phía sau là một cái chiếu bọc thi thể, bên người bé trai, ở trên nền đất viết mấy chữ to đùng xiêu xiêu vẹo vẹo - bán mình chôn cha.

Ách....Không ngờ xuyên qua ngàn năm, ta vậy mà cũng có cơ hội tận mắt chứng kiến thời khắc lịch sử theo miệng người đời này...

"Cậu bé, cho cháu này, cháu cầm lấy cái bánh bao này mà ăn đi." Trong đám người có một đại nương thở dài cầm bánh màn thầu trong tay đưa cho bé trai.

Bánh màn thầu!!!!!!!!!!! Hai mắt của ta lóe lên ánh sáng trong nháy mắt.

Nhưng.....Mới vừa rồi là ảo giác của ta sao? Hình như cái chiếu kia vừa nhúc nhích.....Nếu là tên lừa gạt, vậy thì đừng trách lòng dạ tỷ tỷ đen tối, hắc hắc....

"Đệ đệ! Đệ đệ, đệ chịu khổ rồi!" Mọi người chỉ thấy một bóng dáng vàng nhạt nhào tới trên người bé trai kia.

"Đệ đệ, mặc dù cha bán tỷ vào thanh lâu, nhưng tỷ chưa từng trách ông, tỷ luôn một lòng muốn trốn khỏi đó đoàn tụ với mọi người. Không ngờ...... hu hu hu...., vậy mà vẫn không kịp gặp cha lần cuối!" Ta ôm bé trai thật chặt.

"Ngươi..." Vẻ bé trai kinh ngạc.

"Đệ đệ, đệ đừng nói gì cả." Ta che miệng bé trai, "Ta sợ đệ mở miệng,t a sẽ phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi, ta nhớ đệ lắm."

"Hu hu hu, các vị thúc thúc, đại nương, xin rủ lòng thương cho hai đứa trẻ không nơi nương tựa như chúng con đi!" Mọi người thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác khóc đến nước mắt lã chã, đều không đành lòng.

"Cháu bé....Cháu cầm chút bạc vụn này đi......Aizzzzzzz....Đáng thương mà."

"Dạ, dạ, dạ, tạ ơn đại thúc."

"Cháu bé.....Hai cái bánh màn thầu cháu cũng cầm đi, đừng khóc mà hại người."

"Vâng....Đại nương, người thật là người tốt....."

Ta như hổ đói ăn hết hai cái bánh bao.....Nhìn thấy sắc mặt bé trai càng lúc càng xanh mét.....

"Ách....Đệ đệ, tỷ tỷ đột nhiên nhớ ra có mấy thứ quên chưa lấy.....Số tiền này, đệ cứ cất kỹ đi....Ta đi lát nữa sẽ quay lại."

Bé trai thấy ta muốn đi, lại có vẻ mặt giải thoát.....Đồ phá đám!

Trên mặt ta mang theo 12 vạn phần nỗi bi thương, ăn no chuẩn bị chuồn đi....Aizzzzz...... Qủa nhiên ta không phải là một đứa trẻ tâm địa đơn thuần mà.

"Chờ đã!" Sau lưng vang lên một giọng nam dễ nghe.

Ách.....Tình huống bất ngờ?

"Nêu là bán mình chôn cha, ta mua hai người các ngươi được không?"

Oanh~! Mỗ heo xinh đẹp té xỉu.....