Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 19



Ngày thứ hai, vừa vào phòng khách, đã nghe thấy giọng điệu có chút buồn rầu của Mộ Phi Hàm.

"Cao phu tử. . . . . . Nghĩ ra cái đề mục này thật đúng là hao tổn tâm huyết."

Hà, có ý tứ, có chuyện gì còn có thể khiến cái tên tự đại kiêu căng này cảm thấy thất bại chứ?

"Mạc Ly tỷ tỷ, tỷ đã dậy rồi sao, ca ca đang nghiên cứu với Cao phu tử!" Ngọc Lạc thấy ta tiến tới, thân thiết kéo cánh tay của ta, líu ríu nói chuyện không ngừng.

Trên ghế chủ vị, Mộ Phi Hàm đang ngồi cầm một cái compa cau mày, khổ cực suy nghĩ, phía dưới có một lão giả tóc trắng xuôi tay đứng, trí tuệ trong mắt lấp lánh chói lọi.

"Cao phu tử ra một đề cho ca ca, ca ca suy nghĩ hơn một tháng cũng không hiểu ra!" Ngọc Lạc khanh khách cười duyên.

Ta biết Thanh Long quốc luôn luôn tôn trọng khoa học tự nhiên, nhân dân như thế, xã hội thượng tầng lại càng là làm không biết mệt, có cái tình cảnh như thế này cũng không kỳ quái.

"Ha ha, điều này cũng không thể trách công tử, ta ra cái đề này, không người nào trong tam quốc có thể hiểu!" Cao phu tử vui vẻ sờ lên râu, vẻ mặt hả hê.

"Cao phu tử giải được sao? Lúc ca ca ta 7 tuổi đã được gọi là thần đồng, suy nghĩ lâu như vậy cũng không nghĩ ra được, có phải căn bản là không hiểu hay không?" Ngọc Lạc quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, thay Mộ Phi Hàm nói chuyện.

"Đề Cao phu tử ra há có thể là trò đùa? Ngọc Lạc, không được hồ đồ!" Mộ Phi Hàm ngẩng đầu quát lớn một tiếng, ngay sau đó lại cúi đầu vắt hết óc.

Ha ha, đến tột cùng là cái đề như thế nào? Lòng hiếu kỳ của ta hiếm có khi bị treo lên thật cao như thế này.

"Ngọc Lạc, là loại đề gì?" Nhìn thấy Mộ Phi Hàm lúc này có điểm giống một đứa bé, ta không khỏi thấy buồn cười.

"Cao phu tử nói chỉ cho compa và thước thẳng làm phụ trợ, muốn ca ca tạo ra 17 hình đều nhau!"

Cái miệng đo đỏ nhỏ nhắn của Ngọc Lạc vẫn như cũ chu lên, rất là đáng yêu.

. . . . . . OMG! Chia thành 17 hình đều nhau. . . . . . Bài toán khó thế kỷ của Archimedes . . . . . .

Thành công hả hê nhất của nhà số học Gauss phương Tây. . . . . .

Nhớ lại

"Mộ Phi Hàm, cậu làm cái gì đấy?" Bàn học bên cạnh, Mộ Phi Hàm khó có được cảnh cả ngày cũng không thèm hoạt động.

"Thước và compa chia ra 17 hình đều nhau! Rất hay đấy. . . . . . Chỉ là An An cậu đừng lãng phí tế bào não làm gì. . . . . . Cậu nhất định làm không được!" Hàm răng trắng nhe ra, Mộ Phi Hàm khiêu khích nhìn ta.

"Ơ. . . . . . Cậu, hừ. . . . . . Đã thế tớ nhất định phải làm cho cậu xem!" Hết lần này tới lần khác cứ kích thích ta như thế này - -#

Kết quả cả một ngày, các bạn khác thì đang liều mạng làm đề luyện tập, chỉ có ta và Mộ Phi Hàm vẫn cầm com-pa cùng thước thẳng, như có điều suy nghĩ. . . . . . lộ ra cái vẻ mặt ngu ngốc. . . . . .

Kết quả. . . . . . Kết quả. . . . . . Ba ngày sau ta ăn gian. . . . . .

Hướng về phía Mộ Phi Hàm, chỉ vào 17 hình đều nhau ở trên tờ giấy, vênh váo tự đắc. . . . . .

Hê hê BAIDU thật là tốt - -#

"An An, cậu chỉ biết lười biếng!" Mộ Phi Hàm lắc đầu thở dài. . . . . . Trong mắt lại là nụ cười cưng chìu. . . . . .

“Cắt~ vẽ 17 hình đều nhau có thể có nhiều khó khăn mà!" Ta chột dạ nguỵ biện, lại kêu rất lớn tiếng.

"Cắt~ vẽ 17 hình đều nhau có thể có nhiều khó khăn hả!" Giọng điệu không lớn không nhỏ, lại thành công gây sự chú ý của mọi người.

"Á. . . . . ." Ta cuống quít che miệng lại. . . . . . Tự trách mình sao lại đắm chìm vào ký ức. . . . . .

"A ~~?" Không khó sao? Mộ Phi Hàm kỳ quái nhíu mày, ngay sau đó khinh thường nói, "Nữ nhân nói chuyện thật đúng là cực kỳ không nặng cũng không nhẹ."

Lửa giận trong lòng bởi vì sự vô lễ của hắn mà bùng cháy. . . . . . Thật đúng là cực kỳ cực kỳ ghét cái bộ dáng tự đại cuồng ngạo kia của hắn!

"Nếu ta vẽ ra được thì sao?" Ta cũng học hắn nhíu mày, cố ý tỏ vẻ phách lối.

"Ha ha, cô nương vẫn không nên mạnh miệng thì hơn, chỉ có thể dùng thước thẳng và compa, còn không thể dùng thước mà đo độ được, cho dù cô nương cực kì thông minh, chỉ sợ cũng là khó giải." Cao phu tử chuyển sang ta, mỉm cười khuyên bảo, cũng không hề bởi vì ta khinh suất lên tiếng mà khinh thường.

"Mạc Ly xin hỏi Cao phu tử, trên đời này có ai có thể giải được đề này hay không?" Ta chỉ lạnh nhạt mỉm cười, nhưng trong lòng lại tôn trọng Cao phu tử thêm một phần.

"Cái đề này vốn là sư tổ của lão phu lưu lại. . . . . . Mấy trăm năm qua, không ai trong tam quốc có thể hiểu, mặc dù lão phu có chút hiểu cái đề này. . . . . . Nhưng cũng không biết đường giải." Cao phu tử đáp trở về cho ta một nụ cười, thẳng thắn nói ra.

Ha ha. . . . . . Cái vấn đề toán học khó khăn này vốn cần rất nhiều suy tưởng, bao nhiêu năm rồi, các nhà số học cổ đại cận đại cũng vì thế đề mà khổ cực suy tư, nhưng không ai có thể đạt được ước muốn. Nếu không có Gauss chú nghé con mới sinh ra không sợ cọp thiên tài, sợ rằng bây giờ mọi người vẫn còn đang nghi hoặc không hiểu ấy chứ, cũng khó trách mọi người trong thời không khác cũng vì nó mà vắt hết óc. . . . . . Nếu cái đề dễ dàng giải như thế. . . . . . Cũng không đáng giá để vô số người chì vì nó mà mụ mị tìm kiếm. . . . . .

"Nữ nhân. . . . . . Không phải cái gì náo nhiệt cũng có thể tiếp cận đâu!" Thấy ta không trả lời ngay, Mộ Phi Hàm giơ giơ thước trong tay lên, giễu cợt cười một tiếng.

"Ta có thể vẽ được." Mộ Phi Hàm kiêu ngạo, ngược lại ta càng bình tĩnh trả lời.

"Nếu ngươi vẽ được, ta sẽ cho ngươi một nguyện vọng!" Mộ Phi Hàm liếc mắt nhìn ta, đưa thước thẳng và compa trong tay ra.

"Được, quân tử nhất ngôn." Mỉm cười nhận lấy thước và compa, không để ý tới đùa giỡn trong mắt Mộ Phi Hàm, cho ta một nguyện vọng? . . . . . . Thật là cuồng vọng. . . . . .Nghĩ mình là hoàng thượng sao? . . . . . . Ha ha. . . . . . Chẳng qua ta lúc này vừa vặn ta đang cần một nguyện vọng . . . . . .

Nhẹ nhàng mở giấy trên bàn ra. . . . . .

Nhấc bút lên. . . . . . Trong đầu bắt đầu nhớ lại ký ức mười lăm năm trước. . . . . .

Bước đầu tiên. . . . . .

Làm đến đây, Cao phu tử đột nhiên bu lại, trong mắt tràn đầy hứng thú. . . . . .

Mộ Phi Hàm cũng kỳ quái ngồi gần ta thêm một chút, tay phải chống đầu. . . . . . Nhìn chằm chằm địa đồ dưới ngòi bút của ta. . . . . . Giống như đang suy nghĩ cái gì. . . . . .

Ta cúi đầu không nói, tiếp đi vẽ tiếp

Bước thứ hai….

Hơi ngừng lại, xoa nhẹ cổ tay có chút chua xót, lại thấy Cao phu tử đã lọt vào trạng thái ngốc trệ. . . . . .

Mộ Phi Hàm càng thêm trợn to hai mắt, nhíu mày. . . . . .

Chỉ có Ngọc Lạc không biết cái gì đông xem một chút tây xem một chút, thấy bọn ta tập trung tinh thần, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.

Bước thứ ba…

Hô một tiếng thở dài, vứt bút trong tay xuống. . . . . . Ta thật đúng là không rõ lắm phương pháp đánh dấu của cái cổ đại này. . . . . . Cho nên vẽ ra 17 cái hình có chút chẳng ra sao cả, chỉ là. . . . . . Cuối cùng vẫn thành công được vẽ ra!

Ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía. . . . . . Ách. . . . . . Thật yên tĩnh. . . . . . Không thể nào. . . . . . Không ai tán thưởng ta sao?

"Trời ạ! ! ! Cô nương ngươi thật sự là! ! ! ! Quá. . . . . ." Cao phu tử rớt nước mắt vui mừng, kích động cầm lấy tay ta đang đặt ở trên bàn giấy. . . . . .

"Mạc Ly tỷ tỷ, tỷ thật là giỏi, tam quốc không ai có thể hiểu cái đề khó này, vậy mà tỷ chỉ có một lúc đã giải quyết!" Ngọc Lạc mặc dù không rõ chân tướng, nhưng nhìn thấy phu tử đang kích động, nhìn ta, trong mắt bắn ra vẻ sùng bái tán loạn. . . . . .

Ách. . . . . . Thật ra thì ta cũng là ăn trộm thôi. . . . . . Nuốt lời định nói vào trong bụng, không dám nói ra, hai mắt buồn cười nhìn về Mộ Phi Hàm. . . . . .

Giải đề toán này đơn giản chỉ vì ta muốn nguyện vọng kia. . . . . . Rất muốn. . . . . .

Mộ Phi Hàm ngồi trên ghế chủ vị không biểu hiện kích động như Cao phu tử, từ giật mình đã khôi phục rất nhanh thái độ bình thường, bưng lên ly trà thơm trên bàn, đưa đến bên môi. . . . . . Sự khinh thường trong mắt đối với ta đã nhạt đi một phần. . . . . .

Hắn nói, "Ngươi muốn cái gì? Mạc Ly?"

Hoảng hốt

Hắn nói, "Ngươi muốn cái gì? Mạc Ly?"Một chiếc xe ngựa rộng lớn, mặc dù bố trí trong xe không xa xỉ hưởng thụ như xe của biến thái Lý, nhưng lại hết sức lịch sự tao nhã cùng thích ý, có thể nhìn ra được chủ nhân là người có yêu cầu cuộc sống rất cao.

Dựa nghiêng ở trong xe ngựa, ta hơi híp mắt, bên cạnh là Cao phu tử cùng Mộ Phi Hàm. . . . . .

Hiện tại ta vẫn rất kỳ quái, tại sao hắn kiên trì đồng hành cùng ta. . . . . .

Hắn nói, "Ngươi muốn cái gì? Mạc Ly?"

Ta hơi cười cười, "Chỉ hy vọng ngài đừng ngăn trở Ngọc Lạc cùng ta đi tới Thương Hải."

Ngọc Lạc hưng phấn lắc lư cánh tay của ta, hai mắt sáng rạng rỡ phát sáng, cười duyên nói, "Mạc Ly, tỷ thật sự là tỷ tỷ tốt của muội."

Vẫn là nụ cười tươi tắn đó, mắt nhìn Mộ Phi Hàm. Lúc này trong lòng ta cũng không nắm chắc hắn nhất định sẽ đồng ý.

"Được." Trả lời đơn giản, nhẹ nhàng gật đầu, phất tay áo rời đi.

Đã từng như vậy, ta cho rằng cùng hắn sẽ không xuất hiện cùng ta nữa.

Nhưng hắn, bây giờ lại đang ngồi cùng ta ở trên một chiếc xe ngựa, bởi vì hắn nói, hắn đột nhiên quyết định muốn cùng đi Thương Hải. . . . . .

Ngọc Lạc ở trước xe ngựa mừng rỡ cưỡi con ngựa Mộ Phi Hàm mới mua tên là Thiên Lý kia, hoàn toàn quên trở về trong xe bồi ta.

Cao phu tử vẫn cúi đầu đọc sách từ lúc lên xe. . . . . .

Cho nên cảnh tượng lập tức thay đổi thành trường hợp lúng túng, ta và Mộ Phi Hàm bốn mắt nhìn nhau.

Cố ý biến nét mặt của mình thành nụ cười không sao cả. . . . . .

Ngửa đầu ngồi. . . . . .

Nhưng trong lòng nhưng vẫn đang suy nghĩ. . . . . .

Nếu hắn không có đôi mắt giống với Hàm thì thật tốt. . . . . .

Nếu hắn không tên là Mộ Phi Hàm thì thật tốt. . . . . .

Thậm chí. . . . . .

Nếu hắn là Hàm của ta lại càng tốt. . . . . .

Thậm chí khi hắn cười lên, cũng rất giống Hàm đấy. . . . . .

Đột nhiên giật mình. . . . . . Xa cách nhau mười lăm năm thời không. . . . . .

Thì ra là, ta chưa bao giờ dừng lại sự nhớ nhung với Hàm. . . . . .

Thì ra, tim của ta vẫn sẽ vì thiếu niên giữa ánh nắng mặt trời đó mà say mê. . . . . .

Cố ý để cho mình không nghĩ tới nữa, không nhớ nữa. . . . . .

Nhưng lại không biết rằng sự vấn vương khắc cốt ghi tâm kia. . . . . . Đã dung nhập vào trong máu. . . . . . Ăn sâu vào trong xương tủy. . . . . . Chỗ nào cũng có rồi. . . . . .

Tại sao lại ngước đầu ngồi. . . . . .

Là bởi vì ta muốn cho nước mắt rơi chảy ngược vào trong lòng. . . . . .

Chứ không phải chảy ở trên hai gò má. . . . . .

Ngoài cửa xe đột nhiên truyền đến tiếng người rất huyên náo. . . . . .

Mộ Phi Hàm vén màn lên nhìn ra ngoài cửa sổ. . . . . .

Xảy ra chuyện gì sao? Ta không lên tiếng, nhưng đáy lòng lại âm thầm đặt câu hỏi.

"Một viên ngoại tìm một thợ rèn nhờ đúc một bức tượng Phật bằng vàng, thợ rèn đúc xong, viên ngoại lại hoài nghi bức tượng không phải là vàng ròng, thầm nghĩ thợ rèn trộn đồng vào bên trong, ăn bớt vàng, vì vậy ông ta không kìm được tới cửa hàng người thợ rèn.

Nhưng trọng lượng của bức tượng Phật lại đúng bằng với khối lượng số vàng mà viên ngoại cung cấp, không cách nào phân biệt rốt cuộc thợ rèn có ăn bớt vàng hay không, cho nên thợ rèn và viên ngoại tranh chấp không xong, lập tức cãi nhau."

Đầu của Ngọc Lạc đột nhiên thò vào trong xe, vẻ mặt kích động, nói từ đầu đến đuôi.

"Cái này cũng khó, cân nặng giống nhau, chẳng lẽphải đập tượng Phật ra xem à?" Thấy ta cùng Mộ Phi Hàm đều mỉm cười không nói, nụ cười của Ngọc Lạc nhất thời sụp đổ: "Nhưng Thanh Long quốc từ trước đến giờ luôn tôn sùng Phật hiệu, chuyện đập tượng Phật như thế là vạn vạn không thể làm, aizzzz, sợ rằng tượng phật này là thật hay giả ai cũng không nói được rồi."

"Thật ra thì chuyện này cũng không khó."

"Chuyện này có đáng gì đâu chứ."

Không hẹn mà cùng trả lời, ta và Mộ Phi Hàm đồng thời sửng sốt một chút.

"Ngươi nói trước đi."

"Ngươi nói trước đi."

Lại trăm miệng một lời. . . . . . Trong không khí ánh mắt chạm lẫn nhau, đột nhiên làm cho ta có chút xấu hổ. . . . . .

Bởi vì nhớ tới thật lâu trước đây. . . . . . Ta và Hàm cũng đã từng như vậy . . . . . .

Cùng nhau nghĩ đến một chuyện. . . . . .

Cùng một câu nói. . . . . .

Trong nháy mắt cảm thấy. . . . . . Hắn chính là Hàm của ta. . . . . .

Nhìn đôi mắt đó của Hàm. . . . . . Nước mắt thật rất muốn chảy ra, rồi vừa cười vừa nói. . . . . .

Chúng ta không xa nhau nữa. . . . . . Không bao giờ xa nhau nữa. . . . . .

"Mạc Ly tỷ tỷ, tỷ nói trước xem sao!" Ngọc Lạc lôi cánh tay của ta làm nũng, phá vỡ bầu không khí có chút mập mờ.

Bởi vì từ lúc mới bắt đầu, Mộ Phi Hàm vẫn nhìn ta như có điều suy nghĩ, chứ không nói chuyện.

"Bỏ tượng Phật vào trong một thùng gỗ đổ sẵn một nửa thùng, dùng bút đánh dấu sự gia tăng độ cao của nước. Sau đó lấy tượng Phật ra, lấy thêm một khối vàng có cùng cân nặng vào, cũng cho vào trong nước, nếu như độ cao của nước cao hơn so với độ cao của bức tượng Phật, như vậy bức tượng Phật chính là trộn lẫn đồng . . . . . ."

Lòng không yên kể xong cách của ta, nhưng vẫn đắm chìm trong mới sự mới trùng hợp ban nãy. Ở hiện đại chỉ đơn giản là chất lượng bằng thể tích nhân với mật độ. Nhưng nếu ở trong cái niên đại này, Ngọc Lạc hỏi ta tại sao, ta thật sự giải thích không ra.

"Ca ca, huynh cũng nghĩ như thế sao?" Vẻ mặt Ngọc Lạc bừng tỉnh như hiểu ra gì đó nhưng lại cảm thấy lẫn lộn, rất là đáng yêu.

Dùng đôi mắt xếch hẹp dài kia nhìn ta trên xuống dưới một lần, Mộ Phi Hàm lúc này mới khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói, "Chính là như vậy."

"Ha, ca ca cũng nói như vậy, vậy nhất định là phương pháp xử lí cực kỳ tốt rồi." Mắt đẹp lóe lên ánh sáng sùng bài, Ngọc Lạc hạ rèm xe xuống, một đường chạy chậm vọt về phía đám người kia.

Ở cái độ tuổi ngây thơ hồn nhiên này, tấm lòng ngây thơ, ta khẽ cong khóe môi, khi nào thì bắt đầu. . . . . . Mình đã không thể giống như Ngọc Lạc tùy ý tiêu xài tuổi thanh xuân nhỉ? Khi nào thì bắt đầu. . . . . . Trói buộc trên người càng ngày càng nhiều. . . . . . Thậm chí thoải mái mà khóc cũng cảm thấy xa xỉ?

Có lẽ, đây chính là điều tất yếu để trưởng thành. . . . . .

Hay là, cái giá phải trả cho tình yêuEditor: Cẩm Băng Đơn

"Nữ nhân quá thông minh không phải là chuyện gì tốt." Ta nghiêng đầu, không lạ gì khi thấy trong mắt Mộ Phi Hàm hiện lên sự không tán thưởng.

Lắc đầu một cái, bỏ qua suy nghĩ hoang đường trong lòng. . . . . .

Hắn không phải Hàm. . . . . .

Nếu hắn là Hàm. . . . . . Chắc chắn sẽ nói. . . . . .

An An của anh thật là thông minh. . . . .

Nhưng. . . . . . Trời cao lại đang đùa với ta. . . . . . Đưa tới một người giống anh như thế. . . . . . Là muốn cho ta vĩnh viễn không tìm được sao. . . . . .

"Ừ." Ta không phản bác, nhẹ nhàng lên tiếng, không hề bỏ qua sự kinh ngạc đột nhiên lóe lên trong mắt Mộ Phi Hàm.

Ha ha. . . . . . Hắn cho là. . . . . . Ta sẽ lý luận với hắn ư. . . . . .

Ta nhắm mắt lại, tựa vào sườn xe, ép buộc mình không nên nhìn đôi mắt rất giống với Hàm kia nữa. . . . . .

Nhớ nhung giống như một cơn nghiện vậy. . . . . . Nếu dính vào rồi. . . . . . Muốn bỏ cũng không bỏ được. . . . . .

Tĩnh tâm. . . . . .

Lắng nghe tiếng bánh xe cán qua đường cái. . . . . .

Có chút lắc lư. . . . . .

Có chút. . . . . . Cô đơn. . . . . .

Trong đầu nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện. . . . . .

Hàm ngày đó vẫn không chịu khóc. . . . . .

Cái ôm cõi lòng tan nát của Huyền nhi. . . . . .

Cái cam kết mà biến thái Lý hứa sẽ cho ta tự do. . . . . .

Đan vào thành lưới lớn đầy trời. . . . . . Bao trọn ta. . . . . .

Ta đúng là không còn phân biệt rõ, loại nhớ nhung nào sẽ đau hơn một chút. . . . . .

Loại gặp nhau nào, sẽ càng khó hơn quên một chút. . . . . .

Đột nhiên rất muốn cười khổ. . . . . .

Nếu là không thể có được. . . . . .

Mịt mờ trong hồng trần. . . . . . Làm sao đau khổ một hồi quen biết đây. . . . . .

Xe từ từ chạy đến Kỳ. . . . . .

Ngoại ô. . . . . . Hoang dã. . . . . .

Xe ngựa đột nhiên lắc lư kịch liệt, con ngựa hí lên một tiếng dài, suýt nữa mất khống chế. . . . . .

Ta có chút khẩn trương nhìn Mộ Phi Hàm.

Hắn đột nhiên trầm tiếng, nói, "Ta đi ra ngoài xem một chút, ngươi không cần đi ra, Mạc Ly."

Ta và Cao phu tử ngồi ở trong xe, tay có chút hơi run nghe tiếng chém giết ngoài xe.

Thỉnh thoảng có máu tươi ở trên màn xe. . . . . . Đỏ thẫm bắt mắt. . . . . .

Ám vệ bên cạnh Ngọc Lạc không ít, lại cộng thêm Mộ Phi Hàm. . . . . .

Có thể sẽ ứng phó được thôi. . . . . .

Chỉ là trận này ngươi chết ta sống. . . . . . Tuyệt đối không phải là sơn tặc cường đạo gây nên. . . . . .

Không biết đã qua bao lâu, bên tai không còn tiếng binh khí va vào nhau nữa. . . . . .

Thậm chí ngay cả tiếng người ta nói cũng không còn nữa. . . . . .

Bốn phía. . . . . . Yên tĩnh quỷ dị. . . . . .

Mà thường thường trên thế giới, thanh âm đáng sợ nhất. . . . . . Chính là yên tĩnh. . . . . . Yên lặng không còn sức sống. . . . . .

Cái trán toát ra mồ hôi. . . . . .

Ta có chút ngồi không yên. . . . . .

Nhìn thấy đầu Cao phu tử đầy tóc trắng run run rẩy rẩy muốn đứng lên. . . . . .

Ta cố dùng sức đè lại cánh tay của ông. . . . . .

Dùng khẩu hình môi không tiếng động nói, "Ta đi."

Trước mắt, là tứ chi bị cụt còn đang giãy dụa. . . . . .

Vừa mới xuống xe, bên cổ đã bị thứ gì đó lạnh lẽo đặt lên. . . . . .

Thân thể cứng đờ. . . . . . Không tự giác bị dẫn đến trước mặt người kia. . . . . .

Người nọ một thân áo đen, hơi thở rối loạn. . . . . .

Từng đám máu đỏ tươi loang lổ khắp người hắn. . . . . .

"Mạc Ly. . . . . ." Mộ Phi Hàm đang ngồi dưới đất thở gấp. Màu máu đỏ thẫm trên đùi có vẻ hết sức chói mắt, trong ngực còn đang che chở cho Ngọc Lạc đã bị ngất đi. . . . . .

Trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh. . . . . .

Ám vệ của Mộ Phi Hàm đều chết hết trong trận đấu này rồi sao. . . . . .

Trên cổ truyền đến xúc cảm lạnh lẽo . . . . . .

Ta cũng. . . . . .

Ta cũng phải chết sao. . . . . .

"Mộ Phi Hàm, nếu như ngươi chịu tự sát ta lập tức thả nữ nhân của ngươi!" Giọng điệu người áo đen lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục. . . . . .

"Ha ha, nực cười, nữ nhân của tại hạ đâu chỉ hàng trăm, nàng chết có quan hệ gì tới ta đâu?" Vết máu loang lổ ở bên trong, Mộ Phi Hàm lớn tiếng cười. . . . . . Tóc đen bay loạn trong gió. . . . . . cuồng vọng trương dương. . . . . .

Đúng vậy. . . . . . Lão huynh này, sợ là ngươi bắt nhầm người rồi. . . . . . Nếu như người ngươi bắt là Ngọc Lạc. . . . . . Như vậy phần thắng của ngươi còn nhiều hơn chút. . . . . .

Hắn chung quy không phải Hàm của ta. . . . . .

Ta cũng chẳng phải là người nào của hắn. . . . . .

Bên môi xao động lộ ra nụ cười khổ. . . . . .

Mũi kiếm lại càng sát cổ của ta hơn. . . . . .

Một hồi đau nhói. . . . . . Ta nhìn thấy. . . . . . Có giọt máu rơi xuống. . . . . .

Ánh mắt Mộ Phi Hàm rét lạnh. . . . . . Để Ngọc Lạc xuống, giơ mũi tên trong tay lên, giãy giụa đứng lên. . . . . .

Một khắc kia. . . . . . Ta từng tin tưởng. . . . . . Hắn sẽ cứu ta.

Ai ngờ, bên tai, vọng lại chính là câu nói kia của hắn. . . . . .

"Mạc Ly, ta và ngươi quen biết một khoảng thời gian, ta không đành lòng thấy ngươi chịu khổ sở như vậy, không bằng để ta cho ngươi một cái kết thúc đi. Nếu là nữ nhân của ta, cũng nên chết có ý nghĩa."

Từng chữ lạnh lẽo. . . . . .

Tuyệt tình tuyệt ý. . . . . .

Trợn to hai mắt. . . . . . Không chịu bỏ qua bất kỳ chút biểu cảm nào trong mắt hắn . . . . . . Khát khao muốn sống của ta khiến cho ta thà tin rằng hắn đang nói dối. . . . . .

Nhưng không. . . . . .

Đập vào mắt chính là. . . . . .

Chỉ có một nam nhân vô tình. . . . . . Chỉ có một nam nhân vì chính bản thân mình mà có thể hy sinh bất luận kẻ nào. . . . . .

Lắp tên. . . . . . Giương cung. . . . . . Híp mắt. . . . . .

Đầu mũi tên nhắm thẳng vào ngực ta. . . . . .

Ta thật sự sẽ chết một cách vô lý như thế sao. . . . . .

Cảm nhận được sự run rẩy không thể tin được của người áo đen sau lưng ta. . . . . .

Tin chắc ta là nữ nhân của Mộ Phi Hàm hắn. . . . . .

Hình như cũng khó có thể tin được trên thế gian lại có nam nhân vô tình như vậy. . . . . .

Thân kiếm hơi nới lỏng. . . . . . Kiếm đi lệch chút. . . . . .

Nếu như, ngày đó, ta không kiên trì đến cuối cùng, ta nhất định sẽ chết. . . . . .

Liều mạng nhìn chằm chằm ánh mắt của Mộ Phi Hàm. . . . . .

Đợi cái phút chốc hắn rũ mắt kia. . . . . .

Nhanh chóng nghiêng đầu. . . . . .

Thân tên quét qua gương mặt của ta. . . . . .

Mũi tên bắn xuyên qua đầu ngươi áo đen. . . . . .

Người áo đen không thể tin ngã xuống đất. . . . . .

Ta cũng vậy rốt cuộc mất đi chống đỡ quỵ xuống mặt đất. . . . . .

Ngày đó, ta tức giận nhìn chằm chằm Mộ Phi Hàm.

Cuồng loạn kêu, "Ta có thể sẽ chết!"

Ngày đó, Mộ Phi Hàm rốt cuộc cũng hôn mê bất tỉnh. . . . . .

Lưu lại một câu, "Nếu như vậy, ngươi không xứng làm nữ nhân của Mộ Phi Hàm ta!"

Ta giống như như con rối nhìn Cao phu tử thu xếp lại tất cả.