Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 18: Mộ Phi Hàm



Editor: Cẩm Băng Đơn

Cùng nhau bước lên phía trước tới Thương Hải.

Đối với Ngọc Lạc. . . . . . Ta có chỗ giấu giếm, chỉ nói mình đi tìm cha. . . . . .

Nhưng trên thế giới này. . . . . . Có ai mà không giấu giếm đâu. . . . . .

Ngọc Lạc trước mắt cũng như thế

Kiêu ngạo tự nhiên, quý khí mười phần.

Vậy mà lại nói nàng là nữ nhi của một gia đình thương nhân. . . . . .

Chẳng qua, vô luận là giấu giếm vì nguyên nhân gì, chỉ cần không phải ác ý, cũng có thể chấp nhận được, giống như Ngọc Lạc hoạt bát ngây thơ trước mắt. . . . . . Ta thật đúng là rất thích. Trên người của nàng, không có đè nén, không có. . . . . .

Không biết là vạn thiên sủng yêu* như thế nào

(*Vạn thiên sủng yêu: yêu thích hàng vạn nghìn lần)

Đã tạo ra một nữ tử tính tình tùy ý như thế. . . . . .

Một đường trằn trọc, đi tới nội địa Thanh Long quốc, Kỳ, thấy mua bán phồn thịnh, xe ngựa như nước.

Kỳ này, giống Tô Hàng ở thời Bắc Tống. . . . . . Sản vật giàu có và đông đúc. . . . . Thương nhân cả nước tập hợp nhiều như thế.

"Mạc Ly tỷ tỷ, tối nay chúng ta đừng ở khách điếm, phụ thân muội ở Kỳ có một biệt viện ~"

Nhẹ vén màn xe, mặc cho Ngọc Lạc kéo ta xuống xe. . . . . . Đi chung đường mệt mỏi, ta không muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười gật đầu.

Di Nhiên Sơn Trang

Dựa vào núi mà xây, địa linh thủy tú.

Núi giả ở trong lâm viên, cảnh tượng đẹp nhất Giang Nam ~!

Vừa xuống xe, đã có người ân cần xông tới.

À, không khỏi bật cười, thương nhân kiểu gì thế? Có thể được ở tại một biệt viện lớn như thế trong chốn Kỳ này sao?

Chỉ là Ngọc Lạc không nói, ta cũng sẽ không hỏi. . . . . .

"Tiểu thư, tiểu thư, người đã trở lại, thiếu gia đợi người ở nơi này ba ngày rồi."

Quản gia phúc hậu, nhưng giọng nói chói ta làm cho người ta cảm thấy không thoải mái lắm.

"Cái gì? Ca ca tới?" Thái độ Ngọc Lạc khác thường, bộ mặt kinh hoảng, buông lỏng bàn tay đang kéo ta ra.

Nhìn Ngọc Lạc khẩn trương, ta có chút nghi hoặc. . . . . . Ngọc Lạc lần này ra cửa, người trong nhà không biết sao?

"Tỷ tỷ, cả đường đi tỷ mệt nhọc rồi, Đơn. l◕.q.đ, về phòng trước nghỉ ngơi đi. Ngọc Lạc còn có chút việc phải xử lý." Ngọc Lạc quay đầu lại mỉm cười với ta.

"Biết rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt." Ta không hỏi nhiều, đi theo nha hoàn tiến về phía phòng khách. . . . . .

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. . . . . .

Ban đêm, ngủ thật say. . . . . .

Buổi sáng khi tỉnh lại, quản gia tới nói cho ta biết, nói là Ngọc Lạc muốn ở lại đây hai ngày. Hi vọng ta có thể ở cùng với nàng.

Có chút không muốn bị trì hoãn. . . . . . Nhưng là. . . . . . Ta vẫn không phản đối. . . . . .

Dù sao. . . . . . ám vệ bên cạnh Ngọc Lạc. . . . . .

Còn ta một mình lên đường nên không có. . . . . .

Vì có thể bình an đi tới Thương Hải. . . . . .

Ta không thể mạo hiểm. . . . . .

"Nữ nhân, dù xinh đẹp thông minh thế nào, cũng nên ngoan ngoan sống ở bên cạnh nam nhân là tốt rồi, Ngọc Lạc, huynh dung túng muội, nhưng cũng không có nghĩa rằng muội có thể vô pháp vô thiên!"

Đi ngang qua phòng khách, Đơn. l◕.q.đ,nghe giọng nói của một nam nhân, hùng hậu êm tai, nhưng giống như đang quở trách Ngọc Lạc.

Cười khẽ, nam nhân xem thường nữ nhân. . . . . .

"Ca, huynh cũng không thể yêu cầu nữ tử khắp thiên hạ đều giống như Di tỷ tỷ được, huống chi tỷ ấy cũng đã. . . . . ."

"Bốp. . . . . ." Là tiếng ly trà vỡ vụn. . . . . .

Ngọc Lạc im bặt.

Ta lững thững đi tới bờ hồ ~

Tiểu Hà mới lộ sừng nhọn, sáng sớm đã có chuồn chuồn đậu ở trên đầu.

Trải qua cả đêm mưa phùn gột rửa, cả sơn trang tự nhiên sẽ mát mẻ giống như một bức tranh thuỷ mặc. . . . . .

Không để ý tới tư thế của mình, ta tùy ý nằm ở trên cỏ. . . . . .

Nhìn mây lững thững trôi. . . . . .

Đã bao lâu rồi, không ngẩng đầu nhìn lên trời xanh nhỉ?

Cứ như vậy mà ta ngủ thiếp đi. . . . . . Khi tỉnh lại, thấy dưới ánh mặt trời ánh lên trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, không khỏi nổi hứng chơi đùa.

Cởi giày ra, chân trần đứng ở bờ hồ, vén tay áo lên, đi bắt cá đang bơi lội trong hồ. . . . . .

Một đống bọt nước văng lên. . . . . .

Giống như Hàm từng nói, An An của anh, luôn tìm được phương thức để bản thân vui vẻ.

"Ngươi chính là Mạc Ly?" Bên bờ hồ, là giọng nói của ai đó nhẹ nhàng nhàn nhạt, ta ngẩng đầu lên lơ đãng liền bắt gặp một đôi mắt, trong cuộc đời của ngươi không hề báo động xuất hiện một người, Đơn. l◕.q.đ, sẽ là tâm tình như thế nào nhỉ? Một nam tử, lúc trầm tĩnh có thể uy nghiêm ra lệnh thiên quân vạn mã chỉ vì một người thần phục, lúc mỉm cười lại như gió xuân loại nhịp nhàng ăn khớp, giống như làm cho đáy lòng ngươi ấm áp khẽ ngâm nga.

Đó là một đôi mắt giống Hàm đến cỡ nào, mắt xếch hẹp dài khẽ híp, dưới ánh mặt trời lóe ra quang huy chói mắt. . . . . .

Nhưng. . . . . . Vẫn không giống đâu. . . . . . Ngoại trừ ánh mắt thì tất cả đều không giống. . . . . .

"Là ai dạy ngươi nhìn chằm chằm nam nhân như thế? Hả?" Nam tử giễu cợt cười một tiếng, liếc thấy hai chân trần của ta, trong mắt lóe lên nồng đậm khinh thường. . . . . .

"Công tử sợ bị người ta nhìn sao?" Đè xuống mất mát nhàn nhạt trong lòng, ta vẫn như cũ nhìn chằm chằm cặp mắt kia, nhẹ nhàng cười nói.

"Ngươi đến gần Ngọc Lạc có mục đích gì? Nữ nhân?" Nam tử ngẩn ra, ngay sau đó uy nghiêm lên tiếng, giống như là đang thẩm vấn phạm nhân.

"Đầu tiên, ta không thích cái xưng hô nữ nhân này, công tử, Ngọc Lạc chỉ là bằng hữu của ta mà thôi, không còn gì khác." Chậm rãi ngồi ở bờ hồ, hai chân vẫn còn ngâm ở trong nước, ta nhẹ nhàng đá nước, cười khẽ nhìn mấy chú cá nhỏ đang chạy trốn. . . . . .

"Dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi?"

"Ta không cần ngài tin, chỉ là hi vọng nếu ta tôn trọng ngài, ngài cũng tôn trọng ta, chỉ như thế mà thôi."

"Ha, buồn cười, ta sống hai mươi mấy năm nay, vẫn là lần đầu tiên nghe nói một nữ nhân muốn tôn trọng đấy."

"Công tử, Mạc Ly kể cho người chuyện xưa nhé." Không để ý tới trong giọng nói của hắn có chút giễu cợt, ta khẽ kéo góc áo của hắn, thấy hắn sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, khó chịu ngồi ở bên cạnh ta.

"Rất lâu về trước, có một Ngô Vương, có một ngày ông vượt qua Trường Giang, đi lên vùng núi mà Mi Hầu cư ngụ. Bầy khỉ nhìn thấy đội ngũ săn thú của Ngô Vương thì kinh hoảng chạy trốn tán loạn, trốn vào chỗ sâu trong rừng gai. Nhưng lại có một con khỉ bị bỏ lại, nó bình tĩnh vọt lên, nắm một nhánh cây nhảy tới nhảy lui, biểu diễn sự linh hoạt của mình ở trước mặt Ngô Vương. Ngô Vương dùng tên bắn nó, nó nhanh nhẹn tóm lấy mũi tên đang bay nhanh tới. Ngô Vương hạ lệnh kêu tả hữu tùy tùng và mấy người đi săn cùng tiến lên trước bắn tên, Hầu Tử tránh né không kịp ôm cây mà chết.

Ngô Vương trở lại nói với vị bằng hữu Nhan Bất Nghi, con khỉ này khoe nó linh xảo, dựa vào nhanh nhẹn mà miệt thị ta, đến nỗi phải nhận trừng phạt như thế mà chết đi, nhất định phải lấy đó làm gương!

Nhan Bất Nghi từ đó hiểu rõ, không nên dùng thái độ kiêu ngạo để đối đãi với người khác, trở về lập tức bái hiền sĩ Đổng Ngô nổi danh làm thầy để bỏ đi cái tính khí kiêu ngạo của mình, bỏ dâm nhạc* từ biệt tôn hiền, ba năm kia được cả nước trên dưới cùng khen ngợi, được người đợi gọi là người có đức hạnh tài năng."

(Dâm nhạc: Nhạc dâm tục, phóng đãng,…)

Giọng điệu êm ái, kể chuyện xưa Trang Tử. . . . . .

"Lớn mật, ngươi dám nói ta giống như con khỉ kiêu căng kia sao?" Ngọc Lạc đột nhiên đứng lên, trong mắt là tức giận khó nén thật giống với Hàm.

Ta cũng chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng hắn, "Trong mắt Mạc Ly, công tử chỉ tự mình suy nghĩ đặt điều mà thôi, trong mắt công tử Mạc Ly chỉ là một nữ nhân, vứt bỏ tâm mà không thèm nhìn, Đơn. l◕.q.đ, chỉ cố chấp với quan niệm giữa nam nhân nữ nhân, công tử chẳng phải hồ đồ sao?"

Thừa dịp hắn sững sờ, dưới chân ta vừa trượt, làm bộ sắp rơi xuống nước.

Hắn không nghi ngờ gì, phản ứng đầu tiên là đưa tay ra đỡ ta.

Thừa dịp hắn rời đi trọng tâm, ta nhanh nhẹ đưa chân ra, khẽ đẩy hắn một cái.

Cười ha ha nhìn bộ dạng chật vật khi hắn rơi xuống xuống hồ. . . . . .

Đó là một buổi sáng, hắn ngồi trong nước, chật vật không chịu nổi.

Tức giận gầm nhẹ, "Nữ nhân, còn không qua đây đỡ ta!"

Đó là một buổi sáng, ta khó có được tâm trạng tốt mà nghịch ngợm.

Cố tình không biết làm sao nói, "Nhưng nam nữ thụ thụ bất thân. . . . . ."

Đó là một buổi sáng, ta không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bên tai chỉ có một câu đột nhiên kia.

"Nữ nhân, ta tên là Mộ phi Hàm. . . . . ."

"Nếu như ngươi là Mộ phi Hàm, vậy ngươi nhất định dịch dung rồi!" Ta đột nhiên giương nanh múa vuốt đánh về phía hắn. Tay không tự giác được xoa xoa hai gò má của hắn. . . . . .

"Ngươi, nữ nhân điên này!" Mộ phi Hàm bởi vì động tác đột nhiên của ta mà sợ hết hồn, thật vất vả đứng lên hắn lại rơi xuống nước, văng lên một đống bọt nước. . . . . .

"Ha ha, ta điên rồi đấy." Đột nhiên ý thức được mình ngốc biết bao nhiêu, không để ý tới Mộ phi Hàm vẫn còn đang nhe răng nhếch miệng, ta nhấc góc váy, xoay người chạy đi.

Trong lòng một mực yên lặng nhớ tới. . . . . .

Không phải chỉ là tên giống thôi sao? Không phải chỉ là đôi mắt giống thôi sao? Hắn không phải Hàm của ta. . . . . . Không phải. . . . . .

Hàm. . . . . .

An An thích người khác. . . . . .

Anh sẽ chúc phúc An An chứ?