Say Ai Ngoài Say Em

Chương 6: Trả ơn



Cô nhìn thấy tình hình và biểu cảm trên gương mặt của từng người thì liền biết chắc chắn sự việc đang dần tồi tệ. Dường như hau bên đều không có thiện ý với nhau.

- Khốn kiếp, tao nói lại lần cuối, mày có giao cô ta ra hay không?

Uông Binh Thành đã mất kiên nhẫn, hắn ta như con thú hoang muốn vồ lấy đứa cháu ruột. Kể ra tuy là chú cháu nhưng Hạc Đệ chỉ nhỏ hơn hắn bảy tuổi vì ba của anh hơn Uông Binh Thành tận mười lăm tuổi. Cũng do một phần hắn nhỏ tuổi hơn ba anh rất nhiều nên Uông lão gia càng yêu thương đứa em trai duy nhất nhưng hắn thì hoàn toàn ngược lại.

Hạc Đệ nở nụ cười nhếch môi, vừa đáp lời vừa vẫy nhẹ ngón tay ra hiệu cho vệ sĩ:

- Không!

Thái độ anh thờ ơ, vô cảm quay lưng đi về phía ôtô. Hai bên bắt đầu lao vào nhau, bọn người của Uông Binh Thành hùng hổ tấn công vệ sĩ của Hạc Đệ. Anh trở lại vào trong xe, thản nhiên ngồi xem diễn cảnh hỗn độn đang diễn ra ngay trước mắt.

Y Thoa bất ngờ khi anh lại không giao cô cho bọn chúng, trong khi chỉ vừa ban nãy anh còn luôn miệng xua đuổi cô. Đột nhiên cô nhận ra chuyện anh và gã chồng hờ cùng họ với nhau, lại thêm việc đám người của Uông Binh Thành tỏ ra kiêng nể khi nhìn thấy anh trong quán bar. Khi nãy do tình huống nguy cấp nên cô không có thời gian để tâm.

Bây giờ vệ sĩ của anh lại giao đấu với người của Uông Binh Thành, sự nhạy bén đã giúp cô nhận ra, hai bên chắc chắn có quen biết và đối nghịch nhau. Nhưng cô vẫn chưa hiểu được tại sao Hạc Đệ lại bất ngờ không giao cô cho kẻ gian ác kia.

Cô ngây ngô hỏi anh:

- Tại sao anh lại giúp tôi?

Người con gái rụt rè quan sát biểu hiện của anh, Hạc Đệ lạnh lùng, ánh mắt vẫn tập trung nhìn diễn cảnh phía trước:

- Tôi không giúp cô.

Anh đáp lời phũ phàng, nghe qua câu nói liền biết người đàn ông này không đặt cô trong mắt, nhưng anh đang toan tính gì thì cô nào biết rõ.



Một lúc sau, bọn người của Uông Binh Thành đột ngột rút lui do thuộc hạ của lão đã bị thương. Vệ sĩ của anh cũng cũng không tránh khỏi va chạm, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng.

Trước khi Uông Binh Thành rời đi, hắn ta không quên nhìn về phía anh và cô mà nói lớn:

- Mày dám phá hỏng chuyện của tao. Nhớ cho rõ, mọi chuyện chưa xong đâu.

Cô sợ hãi, khẽ đưa mắt nhìn sang anh, Hạc Đệ nhếch nhẹ một bên môi, tỏ ý hả hê khi thấy lão chú ruột tức tối vì bị anh giữ "vợ" mà không thể bắt về được.

Đến khi hắn ta đã rời đi, anh cũng nổ máy lái xe về nhà, các vệ sĩ tiếp tục hộ tống theo sau.

- Vì cô mà người của tôi đã bị thương.

Dẫu cô có cầu xin anh giúp mình, nhưng ban đầu anh đã từ chối rồi lại đột ngột thay đổi ý định. Thực chất anh muốn chọc điên lão chú xấu xa kia nên mới giữ cô lại, vậy mà bây giờ lại buông lời trách móc cô gái nhỏ.

Y Thoa ngây ngô nào biết gì, cô liền rối rít xoa dịu anh:

- Tôi xin lỗi, tất cả là do tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ để trả ơn anh.

Anh bẻ lái vào ngã rẽ, xe bo cua nghiêng về một phía, cô có chút giật mình nhưng anh thì vô cùng bình thản.

- Cô nghĩ mình làm được gì?

Mang ơn phải trả, cô nhiệt tình đáp lời:



- Bất cứ điều gì anh muốn.

Anh im lặng không nói thêm gì cả, nghĩ đến việc Uông Binh Thành giờ này đang tức điên lên vì không đưa được cô trở về khiến anh vô cùng thích thú. Vốn dĩ hắn ta và gia đình anh đã đụng độ với nhau rất nhiều chuyện, ngày xưa ba anh vì những xích mích trong hắc đạo của hắn mà xả thân đứng ra bảo vệ em trai để rồi nhận lấy một nhát dao, xém chút mất mạng. Ấy vậy mà hắn chưa từng biết ơn ba anh, trong khi Uông lão gia đã hy sinh cho hắn rất nhiều thứ. Chính vì lẽ đó, Hạc Đệ luôn khinh bỉ hắn ta, kẻ mang danh chú ruột của anh nhưng sống tồi tệ, đê hèn.

Ôtô dừng bánh trước cổng một dinh thự rộng lớn. Cô choáng người trước sự xa hoa, quyền quý, nơi này mà được gọi là nhà sao? Trông có khác nào lâu đài để khách du lịch tham quan chụp ảnh đâu chứ.

Người làm nghe tiếng còi xe liền ra mở cổng. Cô đưa mắt sát cửa kính xe, chăm chú nhìn ngắm khuôn viên tuyệt đẹp trong lúc anh đang lái xe vào trước cửa dinh thự.

Đài phun nước tượng long phụng, còn có cả hồ bơi và nhiều bồn hoa rực rỡ. Ánh đèn thắp sáng lung linh vào buổi tối. Chỉ là nhà ở thôi mà sao có thể hoành tráng, cầu kỳ đến mức này.

Hạc Đệ rời khỏi xe rồi đi vào trong nhà, anh chẳng đoái hoài gì đến cô, Y Thoa đành tự mở cửa xe rồi lẽo đẽo theo sau lưng anh.

Bất chợt anh đứng khựng lại rồi quay người nhìn cô:

- Cô là vợ của Uông Binh Thành?

Y Thoa lập tức lắc đầu, cô phản ứng mạnh, tỏ ý phản bác suy nghĩ của anh.

- Không phải, tôi không phải vợ hắn. Tôi bị hắn ta ép ký vào giấy kết hôn.

Anh ngẫm nghĩ trong đầu: "Vậy ra cô ra bị ép hôn".

- Nhưng cô vẫn là vợ hợp pháp của hắn ta rồi còn gì.

Chuyện này bắt đầu thú vị rồi đây, anh xem cô như con mồi để chọc tức Uông Binh Thành. Hạc Đệ muốn khiến gã chú ruột tức điên lên khi vợ của hắn lại tình nguyện nằm trong tay anh.