Sau Vụ Tai Nạn Xe Hơi

Chương 2



Thời điểm ánh mặt trời dâng lên, đóa hoa trên cánh tay Tạ Tử Tranh nở một mảnh.

Tạ Tử Tranh nhớ rõ, khi còn nhỏ ở nhà bà ngoại, bỗng nhiên có một ngày trong nhà đều loạn cả lên. Ngày ấy bầu trời tối om đến muốn mưa, ép tới lòng người thở không nổi. Lúc cả nhà đều cho rằng bà ngoại chịu không nổi sắp ra đi, ngày hôm sau bà tinh thần lại phấn chấn lên.

Tạ Tử Tranh nhìn đóa hoa trên cổ tay bà ngoại vôi từ viện nghiên cứu gấp gáp trở về nói với ông ngoại:

“Trên tay bà ngoại có đóa hoa……”

Ông ngoại nghe vậy lại đột nhiên rơi lệ. Mấy ngày nay ông ngoại lại không để bà ngoại chạm qua thủ công nghiệp, cũng không có lại đụng vào những cái đó nghiên cứu nữa. Hai người cả ngày lẫn đêm luôn ở bên nhau, người trong nhà đều nói tình cảm hai người càng ngày càng tốt.

Lúc bà ngoại đi, đóa hoa trên cổ tay khô héo.

Cho dù chú định tách ra, bà ngoại ở nhân thế bảy ngày cuối cùng cũng đã là niềm an ủi, ông ngoại làm bạn với bà mà nói đã là kết quả tốt nhất.

Hiện giờ đến phiên hắn, hắn phải rời khỏi người hắn yêu. Chưa bao giờ nắm lấy tay, từ đây hắn hoàn toàn rời khỏi thế giới của mình.

Thời điểm Tạ Tử Tranh vào cửa, Tạ Tử Ngọc cùng Thượng Giác nói chuyện đến vui vẻ.

Tạ Tử Ngọc nhìn Tạ Tử Tranh:

“Anh, anh không sao chứ?”

Tạ Tử Tranh xách theo đồ vật tay run rẩy:

“Không có việc gì.”

Thượng Giác cùng Tạ Uyên tới vội vàng, Tạ Tử Tranh tới liền đơn giản đem người giao cho Tạ Tử Tranh chăm sóc, quay đầu đi làm hạng mục công ty chưa hoàn thành.

Ngón tay cầm chuối của Tạ Tử Ngọc thon dài như ngọc, hoãn thanh nói:

“Anh, hai người nên chia tay đi?”

Tạ Tử Tranh tay gọt trượt quả táo rách một đường, quay đầu nhìn về phía Tạ Tử Ngọc:

“Cái gì?”

Tạ Tử Ngọc hơi hơi mở miệng, đúng tình hợp lý:

“Mục Vân Tranh.”

Tạ Tử Tranh tay không cẩn thận bị rách, lại chưa xuất huyết, Tạ Tử Tranh nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Tạ Tử Ngọc:

“Anh thích hắn.”

Tạ Tử Ngọc sắc mặt trở nên kỳ quái, Tạ Tử Tranh buông quả táo trong tay, không nói gì nữa. Đóa hoa trên cổ tay có chút phỏng, xoa xoa, một trận lạnh lẽo.

Tạ Tử Ngọc nhắc nhở hắn:

“Băng keo cá nhân.”

Tạ Tử Tranh nhẹ giọng hồi:

“Không cần.”

Hắn nhìn khuôn mặt Tạ Tử Ngọc, thời gian ba năm như là trộm về, vai hề nhảy nhót hiện giờ rốt cuộc muốn chào bế mạc, vai chính yêu nhau sâu đậm phá tan trở ngại cuối cùng thấy rõ nôi tâm chính mình. Nhà nhà vui mừng.

Buổi tối, Mục Vân Tranh nhìn Tạ Tử Tranh không tốt lắm sắc mặt nói:

“Trở về ngủ, tôi tới chăm sóc em ấy.”

Ánh mắt Tạ Tử Tranh chậm rãi nhìn Mục Vân Tranh cùng Tạ Tử Ngọc, sau đó dừng lại:

“Anh cũng nghỉ ngơi cho tốt……”

Dư lại lời nói ở bên miệng, lời này, không nên dặn dò y. Rõ ràng biến mất mới là lời chúc phúc tốt nhất.

Đèn đường đem bóng người kéo dài, ban đêm ven đường đầy người qua lại, Tạ Tử Tranh dừng bước bên tiệm đồ nướng. Không thể so được với Tạ Tử Ngọc cùng Mục Vân Tranh, khẩu vị của hắn từ trước đến nay thật cay, khi còn nhỏ hắn cùng Tạ Tử Ngọc thường thường chuồn ra ăn nướng BBQ, khi đó Tạ Tử Ngọc đều sẽ chọn chút đồ thanh đạm, mà hắn không cay liền không vui. Sau lại Tạ Tử Ngọc xuất ngoại, khẩu vị Mục Vân Tranh thanh đạm đem khẩu vị Tạ Tử Tranh bẻ trở về. Nghĩ vậy, Tạ Tử Ngọc lại cười, bọn họ quả nhiên trời sinh một đôi, khẩu vị đều như thế.

“Tạ Tử Tranh!”

Nghe tiếng gọi Tạ Tử Tranh quay người lại, chỉ thấy Lâm Tư Như một thân giả đáng yêu nhào tới.

“Mặt cậu sao lại lạnh như thế?”

Lâm Tư Như ở trên mặt hắn chà xát, Tạ Tử Tranh lui về phía sau hai bước. Lâm Tư Như thế là thanh mai với hắn, nhưng người cô thích lại là Tạ Tử Ngọc. Nguyên bản cho rằng Tạ Tử Ngọc là thẳng nam, không nghĩ tới…… Nhìn Lâm Tư Như ngây ngốc gương mặt tươi cười, Tạ Tử Tranh đột nhiên cảm thấy đồng bệnh tương liên.

“Cậu tới thăm Tử Ngọc?”

Tạ Tử Tranh mở miệng nói.

Lâm Tư Như nghe vậy mặt có chút nhăn lại, đẩy hắn một chút:

“Ai xem cậu ta, cậu ta đã có người yêu, bác gái nói cậu ta không có việc gì, tớ liền không tới xem náo nhiệt.”

Lâm Tư Như vừa nói vừa trừng mắt với Tạ Tử Tranh, tựa hồ thông qua gương mặt này nguyền rủa em trai hắn:

“Bất quá cậu ta cũng không dễ dàng đến được hạnh phúc như vậy.”

Tạ Tử Tranh khẽ lắc đầu, như thế thì sao?

Nhớ tới Mục Vân Tranh hiện tại cùng Tạ Tử Ngọc ở bên nhau, có lẽ đang làm những gì giống trước kia giống hắn, thậm chí động tác càng thân mật hơn, Tạ Tử Tranh liền cảm thấy không khí có chút loãng.

Lâm Tư Như thấy Tạ Tử Tranh không nói chuyện, bắt đầu phát huy bản tính lảm nhảm:

“Tiện nhân bạn trai cũ hồi còn đại học ngày hôm qua phát thiếp tớ, hắn ta đem ảnh chụp bạn gái cho tớ xem, tớ tìm trong máy nửa ngày, vừa lúc có ảnh ngầu soái của cậu, tớ liền cho hắn xem, ngu ngốc kia vừa thấy về liền gặp ác mộng ha ha!”

Tạ Tử Tranh bị biến chuyển cũng là cả kinh, ngay sau đó lại nhớ tới cái gì:

“…… Bạn trai cũ đại học?”

Lâm Tư Như nhìn vẻ mặt Tạ Tử Tranh liền lộ ra bộ dáng đại kinh tiểu quái:

“Cậu cho là tớ ngốc giống cậu?

Tạ Tử Tranh thật lâu không nói gì, sau một lúc lâu mới nga một tiếng.

Thời điểm tách ra, Lâm Tư Như chỉ chỉ mặt Tạ Tử Tranh:

“Sắc mặt không tốt.”

Lâm Tư Như do dự, lại đối Tạ Tử Tranh nói:

“Cái kia…… Tớ đem ảnh chụp của cậu cho người khác xem, cậu đừng để ý.”

Tạ Tử Tranh cong cong khóe môi, không nói chuyện. Lâm Tư Như nha đầu này tin quỷ thần, nếu biết mình kỳ thật đã chết, hẳn là sẽ thực sợ hãi.