Sầu Triền Miên

Chương 39: Hối hận tại kinh thành



Trong hoàng cung, hoàng tử được đầy tháng khắp nơi đều vui mừng, hoàng cung giăng đèn kết hoa, chiêng trống ồn ào náo động, tiếng người nói chuyện xôn xao, vui vẻ cả đêm.

Nhìn trước mắt cảnh tượng náo nhiệt, Lưu Vân Lạc Kỳ không hề có chút nào hân hoan vui sướng, ngược lại cảm thấy bị áp lực, rõ ràng đang rất vui vẻ nhưng nếu nhìn vào đôi mắt hắn sẽ thấy sự u ám thâm thúy, con ngươi đen trở thành màu xám!

Hắn buồn bã, rượu lâu năm một ly tiếp một ly rót vào cổ họng của hắn.

"Như thế nào? Hối hận sao? Nếu không phải do ngươi bị mờ mắt, ngươi sẽ giống như hoàng thượng, nếm trải cảm giác tự hào cùng vui sướng khi được làm cha!

Là ngươi xứng đáng, hết thảy đều là do ngươi gieo gió gặt bão!" Một tiếng nói tràn ngập vui sướng khi có người gặp họa mơ hồ lộ ra một chút tức giận bất đắc dĩ bỗng nhiên vang lên bên tai của hắn, lão Vương phi chậm rãi đến gần, nhìn như bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một cỗ cô đơn và ưu thương.

Lưu Vân Lạc Kỳ đưa tay cầm chén, thản nhiên cúi đầu xuống tuấn nhan không thay đổi, không nói một tiếng tiếp tục nâng chén uống một mình.

Nhìn hắn buồn bã, tinh thần ủ rũ, lão Vương phi vừa cảm thấy tâm tư lạnh giá vừa cảm thấy đau lòng. Hắn hưu điệu Sở Tiêu Lăng, làm bà đối với hắn hoàn toàn thất vọng, không bao giờ muốn để ý đến hắn nữa, vẫn còn tự giam mình trong phòng.

Cho đến ngày đó, chợt nghe tin Sở Tiêu Lăng ngoài ý muốn bị táng thân biển lửa, bà chịu áp lực lâu ngày nay phẫn nộ và bi thống rốt cục bộc phát ra, chẳng những mắng chửi hắn, mà còn cả Nhan Hâm cũng khó tránh khỏi tai ương.

Kỳ thật, bà biết rất rõ ràng, Sở Tiêu Lăng chết đi, không chỉ mang đến cho mình đả kích, đồng thời cũng ảnh hưởng tới người con trước mắt bà, hắn thay đổi rất nhiều!

Mỗi lần nhìn thấy hắn xấu hổ và ân hận hối tiếc, thất hồn lạc phách, bà thực muốn vỗ tay ăn mừng, nhưng chung quy bà vẫn không đành lòng, dù hắn có hư hỏng như thế nào thì cũng là con của mình, là mình mang thai 10 tháng sinh hạ, thương yêu từ nhỏ đến lớn!

Nhưng mà, không đành lòng vẫn là không đành lòng, bà kiên trì không tha thứ cho hắn! Bởi vì, nếu không vì hắn hắc bạch chẳng phân biệt được còn lãnh khốc vô tình, tôn nhi của mình đã không gặp vận mệnh bi thảm!

Tuy rằng, Sở Tiêu Lăng trước khi đi nói phụ thân đứa nhỏ là một người khác, nhưng tĩnh tâm nghĩ lại, trải qua một phen tự hỏi bà chắc chắn, Sở Tiêu Lăng lúc ấy đang nói dối, đứa nhỏ căn bản chính là của Lưu Vân Lạc Kỳ, là Tôn nhi của mình.

Bao nhiêu lần bà không khỏi hối hận, hối hận mình lúc ấy nên kiên trì một chút, dù nói gì cũng không để cho Sở Tiêu Lăng bỏ đi.

Nghĩ tới Tôn nhi không còn nữa, bà cảm thấy khó có thể hình dung được nỗi đau thương.

"Hoàng đệ, hoá ra đệ đệ trốn ở nơi này uống rượu giải sầu à! Trẫm đang buồn bực, vì không nhìn thấy đệ!" Đột nhiên, một tiếng nói vang lên là Lưu Vân Lạc Trinh.

Hắn một thân kim quang Long phục, nhìn thấy trong tay chàng ôm một bọc màu vàng đi đến bên người Lưu Vân Lạc Kỳ, đưa nó hướng tới Lưu Vân Lạc Kỳ, còn ôn nhu đùa với đứa bé:

"Hoàng nhi, nhìn thấy không, đó là hoàng thúc của con, sau này con chẳng những lấy phụ hoàng làm gương, hoàng thúc cũng là người con phải học tập đó."

Tiểu hoàng tử đáng yêu còn chưa biết nói chuyện, chỉ cười toe toét cái miệng nhỏ nhắn ha ha cười không ngừng, hai tay mập mạp không ngừng lay động, chọc người ta trìu mến.

Lão Vương phi nhìn thấy, trong lòng không khỏi lại thêm phiền muộn, lại một lần nữa đau xót vì mình vô duyên nên không thể cùng tôn nhi gặp mặt.

Mà Lưu Vân Lạc Kỳ vốn là không để ý, nhưng vì Lưu Vân Lạc Trinh đang đứng trước mặt bế con nên miễn cưỡng nhìn sang, vốn muốn có lệ rồi thôi, ai ngờ ánh mắt của hắn vừa nhìn đến tiểu hoàng tử thì không chuyển dời đi được, cả người đột nhiên rung động trào dâng .

Đứa bé mới sinh ư, yếu ớt mỏng manh như vậy, nhưng theo ngày tháng mà trưởng thành từng chút. Con ngươi đen thoáng chốc bâng quơ hắn thầm nghĩ, nếu không phải nhẫn tâm thì..., nha đầu kia cũng đã sinh rồi, đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy còn tròn trịa đáng yêu nữa.

Tựa hồ nhìn ra Lưu Vân Lạc Kỳ đang đau thương, Lưu Vân Lạc Trinh thở dài một hơi, an ủi

"Hoàng đệ, người không thể sống lại, đệ bớt đau buồn đi!"

Sau khi Sở Tiêu Lăng rời khỏi Vương Phủ được 2 tháng, Lưu Vân Lạc Trinh sau nhiều lần thăm hỏi cuối cùng biết được Sở Tiêu Lăng vì tư thông gia đinh, ám kết châu thai mà bị hưu điệu, cuối cùng còn táng thân biển lửa.

Lúc ấy khi vừa nghe tin dữ này, chàng quả thực không thể tin, nghĩ đến không được gặp người con gái không tranh sự đời ấy nữa, trong lòng chàng lại dâng lên một nỗi đau xót cùng bi ai. Bất quá, chàng cũng không trách cứ Lưu Vân Lạc Kỳ, chính là đồng tình.

Chàng và Lưu Vân Lạc Kỳ hay nói giỡn, nói Lưu Vân Lạc Kỳ nếu không nắm chắc Sở Tiêu Lăng, tương lai nàng bị người khác đoạt đi mất cũng đừng hối hận.

Nay, lời đùa ứng nghiệm, hậu quả lại thêm nghiêm trọng, bởi vì Sở Tiêu Lăng không phải bị người khác tước đoạt đi, mà là không còn ở nhân thế, Lưu Vân Lạc Kỳ có muốn bù đắp cũng không còn cơ hội!

Bao nhiêu lần, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp chàng cùng với Sở Tiêu Lăng đi dạo, Lưu Vân Lạc Trinh bỗng cảm thấy thương cảm.

"Nguyên lai hoàng thượng ở đây, nô tì xin khấu kiến hoàng thượng!" Một tiếng bước chân rất nhỏ, Nhan Hâm thướt tha xinh đẹp thẳng bước đi lại, bên cạnh còn có Nhan quý phi duyên dáng sang trọng .

Nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ đang mơ mơ màng màng, nhiều lần nghe Nhan Hâm oán giận tố qua với mình, lông mày Nhan quý phi nhất thời nhăn lại, bỗng nhiên hừ lạnh một câu:

"Đêm nay hoàng tử tròn tháng, cả hoàng cung ca múa mừng cảnh thái bình, khắp chốn mừng vui, Kỳ Vương gia thế nào lại đứng đây giống như rất không vui vẻ, còn tránh ở góc này uống rượu giải sầu, đây rốt cuộc là duyên cớ gì? Là ai lớn mật mạo phạm đến Kỳ Vương gia của chúng ta?"

Nhan quý phi mở lời, làm cho Lưu Vân Lạc Trinh ngạc nhiên, không khỏi nói:

"Nhan quý phi!"

Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, thái độ khác thường muốn phản kích, giọng điệu lạnh như băng đầy sự châm chọc

"Nhan quý phi thì sao? Cho rằng đắc tượng tân niên hồng bao, tham gia đêm nay yến hội rốt cuộc là xuất phát từ thật tình à? Hay cũng chỉ là "tiếu lí tàng đao", khuôn mặt tươi cười nhưng tâm không cười?"

Nhan quý phi mặt mày đột nhiên thay đổi, tức giận đến tái cả mặt. Không sai, đêm nay tiệc mừng tiểu hoàng tử là do một phi tử khác sinh, quả thật trong lòng nàng đố kỵ và khó chịu, chính là trăm triệu lần không ngờ được tiểu tử thúi Lưu Vân Lạc Kỳ này không nể mặt, còn dám chế ngạo vạch trần nàng.

Nhan Hâm đối với việc Lưu Vân Lạc Kỳ châm chọc khiêu khích cũng cảm thấy bất mãn, vì bình thường hắn không phải là loại người chanh chua như vậy, huống chi đối tượng lại là chị ruột của mình.

Nhịn xuống xấu hổ hờn giận trong lòng, nàng tới gần hắn, tiếng nói kiều mị lộ vẻ ra ai oán

"Vương gia ngài làm sao vậy? Vì sao lại nói với quý phi tỷ tỷ như vậy!"

Lưu Vân Lạc Kỳ không trả lời, hai tròng mắt như có suy nghĩ gì nhìn chằm chằm nàng, lập tức quay mặt qua chỗ khác.

Nhan Hâm bất giác càng xấu hổ, ánh mắt chuyển hướng Nhan quý phi, cố gượng cười

"Đại tỷ người chớ để ý, Vương gia đêm nay do uống nhiều quá nên hơi quá lời thôi."

tức giận Nhan quý phi không hề giảm, nếu không có Lưu Vân Lạc Trinh ở đây chỉ sợ nàng đã sớm bộc phát. Trong lòng âm thầm thắt hắt ra một hơi, nàng đầu tiên là quay về Nhan Hâm liếc mắt thâm trường nhìn, lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ, rồi lập tức chuyển hướng Lưu Vân Lạc Trinh, mỉm cười ra vẻ ôn nhu hiền thục, giả mù sa mưa đùa với tiểu hoàng tử.

Nhan Hâm cũng hướng tới tiểu hoàng tử cười, còn khen không dứt ngôn hành cử chỉ trong lúc đó đều biểu lộ sự hâm mộ, yêu thích.

Nhìn thấy Nhan Hâm, lão Vương phi không nhịn được tức giận, bỗng dưng hừ lạnh ra tiếng:

"Nếu thích tiểu hài tử như vậy, sao không tự mình sinh một đứa đi!"

Nhan Hâm vừa nghe, biết bà đang châm chọc mình, khuôn mặt đang cười đột nhiên biến đổi.

Hừ, nàng sao lại không muốn sinh, chỉ tại lão thiên gia cố tình muốn đối nghịch nàng, dù cho nàng đi khám bao nhiêu danh y, uống qua bao nhiêu thuốc hay, vẫn vô dụng.(do ăn ở ko có đức mới vậy đó) Bất quá, cũng may là Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn tuân thủ lời hứa của hắn đứa thứ nhất con nối dòng sẽ do mình sinh ra.

Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa có con nối dòng chưa được làm cha. Đây cũng là một trong những nguyên nhân lão Vương phi tức giận Nhan Hâm. Bất quá, lão Vương phi chẳng nói thêm điều gì, bởi vì bà biết, nhi tử đã bị ma quỷ ám ảnh, nói nhiều cũng vô ích.

Mọi người đều đang chìm vào suy nghĩ, Lưu Vân Lạc Kỳ tự lo uống rượu, không hề để ý chung quanh giống như thế giới này chỉ có hắn tồn tại.

Lưu Vân Lạc Trinh thấy thế, bắt đầu tìm đề tài phá vỡ tình thế quẫn bách cổ quái, một lúc sau, khi yến hội bắt đầu dẫn tiểu hoàng tử cùng Nhan quý phi rời đi.

Toàn bộ hội trường đột nhiên an tĩnh lại, lão Vương phi nhắm mắt làm ngơ tránh đi chỗ khác.

Nhan Hâm hai tròng mắt quỷ dị đăm chiêu nhìn chung quanh, tiện đà ngồi xuống bên cạnh người Lưu Vân Lạc Kỳ, rót rượu vào một cái chén không khác, kính hắn:

"Vương gia, Hâm nhi bồi ngài Uống....uố...ng!"

Lưu Vân Lạc Kỳ lại bình tĩnh nhìn nàng, cái gì cũng không nói, ngửa đầu uống thêm một ly!

Cái miệng nhỏ của Nhan Hâm cảm nhận vị tinh khiết và thơm cay của mùi rượu xâm nhập vào cổ họng của nàng, mang đến cho nàng một trận kích thích.

Nhìn nam nhân trước mắt, nàng tư sầu nổi lên trong lòng rất không là tư vị. Nửa năm rồi! Tiện nhân kia biến mất đã nửa năm, hắn lại xuất hồ ý liêu, vẫn không thể từ bỏ, đối với mình lúc lạnh lúc nóng, cho dù ngẫu nhiên đối đãi ôn nhu, nhưng loại cảm giác này rốt cuộc không thể như xưa được.

Đối với hắn, nàng oán hận, căm phẫn và bi thương, nhưng mà, nàng lại không biết làm như thế nào cho phải. Bởi vậy, nàng chỉ còn biết trông chờ vào thời gian, hi vọng thời gian có thể thay đổi hắn, làm cho mọi thứ dần dần tốt đẹp trở lại!

Nghĩ đi nghĩ lại, cả người nàng bắt đầu trở nên buồn bực, giơ cao cái ly trong tay lên, không còn là ý tứ uống từng ngụm nhỏ mà là học theo hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Yến hội vẫn tiếp tục, mọi người cười vui, vui vẻ vô cùng, không có người nào chú ý tới, trong một góc khác, một nam một nữ mượn rượu tiêu sầu, mà bọn họ lại là đại danh quyền cao chức trọng Kỳ Vương gia và Kỳ thứ phi!

Tại Huyền gia. vợ chồng Huyền Đức, Cầm nhi, Triệu Đan Vũ, còn có Sở mẫu, mọi người vây tụ tại sảnh đường, chăm chú nghe Sở Dịch Bân đọc thư của Sở Tiêu Lăng gởi .

Mọi người đều cao hứng phấn chấn, mắt cười vui vẻ, khuôn mặt nhăn nheo của Sở mẫu cũng lộ ra hiếm thấy nụ cười.

Một hồi sau, Sở Dịch Bân đã đọc xong thư mọi người vẫn đắm chìm trong vui sướng, một lúc sau mới từ từ thanh tỉnh.

Tính trẻ con chưa bỏ hẳn Cầm nhi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú tràn đầy thỏa mãn hưng phấn cười:

"Sớm biết vậy ta lúc đầu nên cùng đi với Tiêu Lăng tỷ, ai nha, ta mong được gặp con nhóc con lắm rồi, nó nhất định rất đáng yêu và bướng bỉnh, khuôn mặt sẽ xinh đẹp động lòng người giống Tiêu Lăng tỷ."

"Vậy còn phải nói, Kỳ Vương gia tướng mạo tuấn mỹ, Tiêu Lăng xinh đẹp động lòng người, hai người mà sinh đứa nhỏ, nam nhất định là anh tuấn tiểu tử, nữ chính là mỹ nhân à!"

Mẫu thân Cầm nhi mặt mày hớn hở, lơ đãng nói một câu. Bà vừa dứt lời, mọi người trong nhà chợt trở lên trầm lặng.

Đặc biệt là Sở mẫu, nét cười lập tức thời ngưng đọng, trong mắt nhanh chóng nổi lên vẻ cô đơn và đau thương.

Dù đã qua nửa năm, bà vẫn không thể theo quên đi đau xót để sống thoải mái, dù đối với Lưu Vân Lạc Kỳ oán hận có giảm, đối với lão Vương phi bà cũng có cảm kích.

Kỳ thật, khi Sở Tiêu Lăng rời khỏi kinh thành đến tháng thứ hai, lão Vương phi đột nhiên đại giá quang lâm, muốn xác định Sở Tiêu Lăng có thật "không còn ở nhân thế" ; hai là an ủi giúp đỡ Sở gia .

Trận đại hoạ đêm đó, có vài người hàng xóm từng nhìn thấy Sở Tiêu Lăng bình yên vô sự, Sở mẫu còn tưởng là sẽ bị vạch trần, may mắn là các hàng xóm đều thực thông minh, thật tình vì Sở gia suy nghĩ cuối cùng đều nhất trí trả lời Sở Tiêu Lăng đã "Táng thân biển lửa" .

Từng nghe nữ nhi nhiều lần đề cập đến lão Vương phi rất tốt, lúc ấy lại thấy lão Vương phi đối với việc nữ nhi "Qua đời" cảm thấy thương tâm bi thống, bà không đành lòng, thiếu chút nữa báo cho lão phu nhân biết chân tướng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nhận sự giúp đỡ của Lão Vương Phi, chỉ vì bà không hy vọng nữ nhi và người trong Vương Phủ có liên quan, không hy vọng nữ nhi thống khổ cả đời!

Nay, nữ nhi cuối cùng tai qua nạn khỏi, hi vọng lão thiên gia lần này mở lòng từ bi, đừng gây sóng gió, để cho nữ nhi thiện lương của bà cứ như vậy trải qua cuộc sống bình thản an bình, không sóng không gió .

Phát giác mình vô tâm nói sai khiến cho Sở mẫu thương tâm, mẫu thân Cầm nhi rất hối hận áy náy, vì thế vội vàng xin lỗi

"Thực xin lỗi Sở đại thẩm, tôi không phải cố ý, tôi nhất thời cao hứng, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ." Sở mẫu hoàn hồn, chặt chẽ cầm tay bà, cười

"Không có việc gì, bà trăm ngàn lần đừng nói như vậy!"

"Ai nha, làm sao bây giờ, ta rất muốn đi gặp Tiêu Lăng tỷ bây giờ!" Bỗng dưng, Cầm nhi lại hân hoan, làm cho không khí nặng nề khôi phục vui sướng.

Huyền Đức mới khẽ quát một tiếng

"Ngươi đi gì chứ, Tiêu Lăng đang tận hưởng những ngày an bình, ngươi đi chỉ gây phiền phức!"

“Không sai, tỷ không viết lại địa chỉ, phỏng chừng tỷ tạm thời không muốn chúng ta đi tìm tỷ ấy." Sở Dịch Bân gật đầu phụ họa, lập tức nhìn về phía Cầm nhi, cam đoan nói với nàng

"Bất quá nàng yên tâm Cầm nhi, sang năm ta học xong sẽ đưa nàng đi Liên thành một chuyến thăm tỷ của ta, đến lúc đó các nàng có thể thường xuyên gặp mặt!"

"Thật sự sao? Vậy huynh nhất định phải cố gắng, nhất định phải thi đỗ!" Cầm nhi mặt cười đỏ ửng, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng.

VÌ sơ ý nên Sở Dịch Bân cũng không phát hiện ra tình ý của nàng, chuyển tới nắm tay Sở mẫu nói cam đoan

"Nương, một nhà chúng ta sắp đoàn viên rồi!" Sở mẫu nhìn nhi tử, trong óc bắt đầu huyễn hóa ra một hình ảnh tốt đẹp, nữ nhi mang theo cháu gái trở về, một nhà bốn người, từ nay về sau vô ưu vô lự bình yên sống. . . . . .

Mọi người cũng đều đang khát khao cùng chờ mong, không khí hoà thuận vui vẻ!

Cùng lúc đó tại, Liên thành núi Hoa Phong, Bách Thảo Đường sơn trang.

Sau giữa trưa ánh nắng theo cửa sổ chiếu vào, làm cho không gian yên tĩnh bên trong thêm vào một phần ấm áp .

Sở Tiêu Lăng ngồi trên giường, tựa vào cửa sổ tập trung đọc thư hồi âm của đệ đệ .

Bên cạnh nàng là một tiểu nữ được năm tháng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm không ngừng phát ra tiếng bi bô. Nữ nhi sinh hạ đến hai tháng sau, nàng tâm huyết dâng trào gửi về nhà một phong thơ, không nghĩ Dịch Bân sẽ hồi âm cho nàng.

Nhìn thư, nàng giống như thấy được khuôn mặt mỗi người, cảm nhận được bọn họ cao hứng vui vẻ chúc phúc cho nàng, làm nàng hận không thể lập tức trở về gặp bọn họ.

Nhưng nàng biết, đây là chuyện không có khả năng, thứ nhất mình học nghề chưa xong; thứ hai bây giờ còn không phải thời điểm thích hợp trở về kinh thành từng mang đến cho mình đau xót không thể xóa nhòa.

"Sư muội, thấy nàng cười ngọt ngào như vậy, phong thư này hẳn là đem lại cho nàng rất nhiều tin tức tốt?" Cánh Bắc vừa đi đến vừa nói. Tiểu nữ nhi nhìn thấy chàng, hưng phấn không thôi, lập tức hướng chàng vẫy tay cùng oa oa lên.

"Nữu Nữu, nhớ cha nuôi rồi à?" hai tròng mắt Cánh Bắc tức thời lộ ra một chút sủng nịch, một tay ôm lấy bé, hôn lên gò má nó vài cái, sau đó giơ bé lên cao xoay vòng vòng

Một hồi mới ngồi xuống, tiếp tục hỏi Sở Tiêu Lăng

"Như thế nào,mọi người trong nhà đều tốt chứ?"

"Ừ, bọn họ còn nói, ta có . . . . . . Bạn cũ, cũng vừa sinh được một đứa con trai!"

Người Sở Tiêu Lăng ám chỉ là Lưu Vân Lạc Trinh. Sau một thời gian dài ở chung, nàng đối với Cánh Bắc phòng bị cũng dần dần nới ra, từ từ kể về gia đình của mình với chàng, ngoại trừ việc từng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ là phu thê.

Cho nên, Cánh Bắc luôn nghĩ nàng là một người dân phụ bình thường, gả cho người ta, trượng phu trên chiến trường vị quốc vong thân!

“Vậy tương lai mọi người chẳng phải có thể kết thành quan hệ thông gia sao?"

Cánh Bắc bỗng nhiên trêu ghẹo.

Sở Tiêu Lăng vừa nghe, đầu tiên là giật mình, lập tức thản nhiên cười. Theo lý nữ nhi của nàng và tiểu hoàng tử xem như đường tỷ đệ, sao có thể kết thành vợ chồng.

Huống hồ, mình cùng hoàng thất sau này nhất định sẽ không bao giờ có liên quan nữa!

"Hắn là người có tiền, Nữu Nữu chúng ta không xứng với tới!" Nàng đáp nhẹ .

"Cái gì không xứng với lên, xem Nữu Nữu chúng ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nhi tử quan lại quyền quý muốn đuổi theo Nữu Nữu nhà chúng ta còn phải một phen lao tâm khổ tứ đó!" Ở trong mắt Cánh Bắc, Nữu Nữu là tiểu bảo bối không thể so sánh!

Sở Tiêu Lăng nghe xong, nhất thời bật cười, đôi mắt đẹp lơ đãng nhìn thấy trên mu bàn tay trái của chàng có dấu răng, trong lòng một trận xao động.

Đây vết thương do mình tạo nên kiệt tác, kỳ thật bằng y thuật của Chân Nguyệt Tình, muốn tiêu trừ dấu răng không phải là việc khó, Cánh Bắc lại nói muốn lưu làm kỷ niệm, tương lai để cho Nữu Nữu biết công lao của chàng, chàng thậm chí lợi dụng dấu răng này để nhận Nữu Nữu làm con gái nuôi, không để ý là Sở Tiêu Lăng có đồng ý hay không.

Đối với việc này, Sở Tiêu Lăng chỉ có thể cười khổ, Chân Nguyệt Tình cũng là không để ý.

Vốn cho là chàng hay nói giỡn, ai ngờ đúng là thật sự, ấn ký đó vẫn lưu đến bây giờ, chỉ sợ còn có thể lưu cả đời. Nội tâm kích động thêm sâu sắc, Sở Tiêu Lăng nhìn chăm chú vào chàng, tự đáy lòng cảm tạ

"Sư huynh, cám ơn huynh!"

Cánh Bắc đầu tiên là sững sờ, theo ánh mắt của nàng dần dần hiểu được ý của câu cảm ơn đó, nhìn qua mu bàn tay, hứng thú nói

"Thực cảm động phải không? Có muốn lấy thân báo đáp hay không?"

Sở Tiêu Lăng mặt ửng hồng, lúng túng nói

"Trò đùa này không buồn cười tí nào!"

Trò đùa? Nàng cho là mình đang nói đùa! Một nỗi chua sót dâng lên trong lòng Cánh Bắc, chàng rất muốn nói cho nàng biết, mặc dù mình bình thường hay nói giỡn, nhưng lần này không phải là vui đùa mà là lời thật lòng.

Bất quá cuối cùng chàng đành nhịn xuống chuyển đề tài

"Đúng rồi, tối nay ăn cơm sớm, ta đưa nàng cùng Nữu Nữu đến hậu sơn xem đom đóm."

"Đom đóm?" Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên hỏi:

"Mùa hè đến, đom đóm khắp núi rất nhiều, đến lúc đó bao nhiêu cũng có!" Cánh Bắc dứt lời, tầm mắt chuyển hướng nhóc con

"Nữu Nữu bảo bối, cha nuôi đêm nay dẫn con đi xem đom đóm, đầy khắp núi đồi vàng vàng lục lục, chợt lóe sáng bay tới bay lui. . . . . ."

Nghe sự miêu tả của chàng, Sở Tiêu Lăng suy nghĩ không khỏi trở lại lúc trước, trở lại ký ức tốt đẹp .

Trước khi được gả vào Vương Phủ, vào đêm mùa hè nàng cùng đệ đệ và Cầm nhi đi dã ngoại bắt đom đóm, mọi người thoải mái, vô lo vô nghĩ.

Chỉ tiếc, thời gian tốt đẹp như vậy đã qua rất xa rồi, rốt cuộc không thể quay về! Trong lòng mang một phần hồi ức khát khao, nàng vì thế gật đầu, lớn tiếng:

“Được, chúng ta đêm nay đi ngắm đom đóm!"

Nhìn nàng đang mãn nhãn hưng phấn chờ mong, Cánh Bắc cũng thầm vui vẻ, tiếp tục đùa với Nữu Nữu . . . . . .

Đêm đó, không khí mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng như mặt nước tĩnh lặng nhu hòa, trời điểm đầy sao như khỏa khỏa minh châu.

Âm thanh của vài con dế mèn đang kêu vang lên .

Cánh Bắc cầm đèn dẫn đường, Sở Tiêu Lăng ôm nữ nhi trong lòng, theo thật sát phía sau chàng, dọc theo con đường khúc khuỷu quanh co ước chừng hai khắc, đập vào mắt là một mảnh cỏ rộng lớn, nhấp nhoáng lục quang, một, hai, ba cái, thật giống như sao trên trời xẹt qua, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Nàng vui thích, kìm lòng không đậu di chuyển bước chân qua đi, khoảng cách càng gần, lục quang càng nhiều.

Nữu Nữu lần đầu nhìn đến hình ảnh thần kỳ như vậy, đã muốn lớn tiếng hoan hô, còn vươn hai tay bắt lấy ánh sáng này.

Sở Tiêu Lăng cũng như trẻ con, giơ tay nâng chúng lên, theo chúng xoay tròn. Ở sơn trang sống nhiều năm, đom đóm vốn thông thường, nhưng là đêm nay tựa hồ khác với bình thường bởi vì có sự tham gia của nàng!

Nhìn hình ảnh mộng ảo trước mắt, Cánh Bắc cơ hồ ngây người, chàng lẳng lặng đứng đó không bước qua, chỉ vì không muốn phá hư hình ảnh đẹp như trong tranh này.

Một lúc sau, hai chân chàng không nghe theo lí trí nữa, chậm rãi hướng phía trước, đi đến bên cạnh nàng giơ tay lên. Hai tay lơ đãng đụng nhau, giống như bị chạm điện làm cho Sở Tiêu Lăng nhất thời sửng sốt.

Mà Cánh Bắc thuận thế cầm lấy đôi tay đã chờ đợi lâu ngày, con ngươi đen bình tĩnh đầy ắp nhu tình giống như ngôi sao lóe sáng nhìn chăm chú vào nàng.

Hình ảnh lãng mạn như thế, làm cho Sở Tiêu Lăng tạm thời quên hết mọi thứ chung quanh thậm chí quên giãy dụa, cứ như vậy để mặc cho chàng nắm, đôi mắt trong suốt lộ vẻ ngơ ngẩn, bối rối.

Thế giới vạn vật giống như ngừng chuyển động, toàn bộ cảnh sơn dã nháy mắt yên tĩnh, hai người cứ ngơ ngác đứng im như vậy, khắp bầu trời đom đóm vây quanh bọn họ, tiếp tục bay lượn giống như đang chúc phúc cho bọn họ vậy.

Không biết qua bao lâu, Nữu Nữu y y nha nha gọi một tiếng mới tạm thời làm hai người tỉnh táo lại, tay đang nắm chặt cũng buông ra. Sau đó mọi chuyện lại khôi phục bình thường, nhưng sau đêm đó đã có một sự chuyển biến mới. . . . . .