Sầu Triền Miên

Chương 16: Tâm kế của Nhan Hâm



Ngoài phòng là trời tối đen như mực, trong phòng, bên cạnh ngọn đèn dầu chính là Lưu Vân Lạc Kỳ đang ngồi trước bề bộn văn án, tập trung tinh thần cao độ.

Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, Nhan Hâm lặng yên đi vào, trên người chỉ mặc độc một bộ y phục mỏng manh và hơi trong suốt, kiều nhan có chút son phấn, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ như có thể mê hoặc được người khác.

Lưu Vân Lạc Kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng cũng theo đó mà ôn nhu đi không ít: "Đã tới rồi à? Đợi bổn vương làm cho xong công việc đã nhé!"

Nhan Hâm nhẹ nhàng cười đáp trả, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi đến phía sau lưng của hắn, đôi tay nhanh nhẹn bò lên trên đôi vai của hắn, bắt đầu đấm bóp: "Hâm nhi rỗi rãi không có việc gì để làm, cho nên đến sớm hơn ngày thường một chút, Vương gia ngài cứ tiếp tục làm việc đi!"

Lưu Vân Lạc Kỳ gật đầu, chú ý trở lại đến văn án trên mặt bàn, ước chừng qua hai khắc nữa, cuối cùng cũng giải quyết được hết các công vụ . Hắn xoay người vài cái cho thư giãn gân cốt,sau đó ngay lập tức nghiêng người, kéo Nhan Hâm ngồi trên đùi của hắn, con ngươi đen sáng rực tràn ngập sủng ái và yêu thương: "Hâm nhi, vất vả cho nàng quá!"

“Được phục vụ cho Vương gia,là phúc phận của Hâm nhi mà.” Nhan Hâm cánh tay lướt lên cao hơn, đặt lên trên cổ của Lưu Vân Lạc Kỳ, còn cố ý giương tay trái lên cao hơn một chút .

Đúng như nàng đã định sẵn từ trước, ánh mắt nhanh nhạy của Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức chú ý đến dấu răng trên cổ tay trắng trẻo của nàng, hắn nhanh chóng nắm lấy tay nàng xem xét kỹ lưỡng "Tay làm sao lại bị thương vậy? Ai cắn nàng sao?"

Nhan Hâm bày ra điệu bộ vừa muốn nói nhưng lại thôi.

“Thôi mà, nói cho bổn vương biết đi, là ai đã làm việc này, bổn vương sẽ thay ngươi lấy lại công đạo!"

Nhan Hâm giả vờ suy nghĩ hồi lâu, mới nhỏ giọng trả lời: "Là tỷ tỷ!"

Là nàng ta sao!! trong trí óc Lưu Vân Lạc Kỳ hiện lên hình ảnh Sở Tiêu Lăng vừa có nét quật cường vừa mang nét lạnh nhạt đến rung động lòng người.

"Hoàng thượng đã ban thưởng cho tỷ tỷ một chiếc vòng hổ phách, Hâm nhi tận tay đem nó tới cho nàng,tình cờ phát hiện ra nàng ta đang nuôi một con vẹt, Hâm nhi hiếu kỳ đi đến gần để nhìn cho kỹ hơn, ai ngờ con vẹt nói nhục mạ đến Hâm nhi, Hâm nhi nhất thời tức giận có nắm lấy nó, tỷ tỷ không hề xem xét sự tình gì nắm lấy tay Hâm nhi, hung hăng cắn rất sâu!" Nhan Hâm điềm đạm đáng yêu trình bày sự việc, giọng điệu tràn ngập sự ủy khuất.

Nàng ta đang nuôi một con vẹt? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Còn nữa, nàng ta lại chỉ vì một con vẹt mà đi đả thương người khác sao? Lưu Vân Lạc Kỳ mày kiếm chau lại với nhau.

Nhan Hâm yên lặng đánh giá tâm trạng của hắn, hơi tỏ vẻ lo lắng: "Hâm nhi đã sát trùng qua thuốc mỡ, chỉ là do dấu răng quá sâu, không biết có thể làm mờ nó đi không, nếu như không thể được thì…….. sau này Hâm nhi phải may tay áo thật dài ra để che khuất vết sẹo đó! Vương gia, ngài có thể chỉ bởi vì trên cổ tay Hâm nhi mang vết sẹo này mà ghét bỏ Hâm nhi hay không?"

"Đồ ngốc, làm sao có chuyện đó được chứ!" Lưu Vân Lạc Kỳ trấn tĩnh lại kéo tay của nàng lên nhẹ nhàng vuốt ve chỗ có dấu răng lưu lại, còn cúi đầu xuống hôn khẽ.

Nhan Hâm khôn khéo khép hờ đôi mắt, một lát sau, đột nhiên lại lên tiếng, còn giả bộ lo lắng: "Vương gia, Hâm nhi còn có một chuyện nữa, không biết có nên nói ra hay không đây ."

"Ừ?"

"Không phải là Hâm nhi có ý xem thường tỷ tỷ, mà là cảm thấy nàng ta xuất thân từ nơi hèn kém, tư tưởng chắc chắn là có chỗ bất đồng với chúng ta, đại tỷ của thiếp lần trước khi đích thân tới Vương Phủ, đã từng nói qua với Hâm nhi rằng . . . . . . Hoàng thượng đối với tỷ tỷ có hơi. . . . . ." Nàng rất thông minh, hiểu được khi nào nên nói, khi nào nên dừng lại.

Quả nhiên, Lưu Vân Lạc Kỳ ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, chợt nhớ lại sự việc của ngày hôm đó trên giáo trường trong hoàng cung .

"Hâm nhi cũng không phải là do đố kỵ với tỷ tỷ được hoàng thượng coi trọng, mà là. . . . . . Mà là lo lắng cho tỷ tỷ không biết cùng hoàng thượng có điều gì đó mờ ám hay không, vạn nhất xử lý không ổn thỏa thì sẽ: nhẹ thì phá hủy đi tình cảm giữa hoàng thượng và Vương gia, nặng thì. . . . . ." Nàng tiếp tục than thở, lông mày nhíu lại.

Sắc mặt Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm thâm trầm, suy nghĩ dần dần nhớ lại đêm yến hội đó tại ngự hoa viên đã tận mắt nhìn thấy một màn đặc sắc. Để tránh việc bị phát hiện ra, lúc ấy hắn chỉ có thể nhìn từ phía xa, nghe không rõ được Sở Tiêu Lăng và hoàng huynh đã nói chuyện gì với nhau, nhưng hắn có thể nhìn ra được, quan hệ của hai người đó có điểm khác thường, nhất là hoàng huynh đối với nàng ta hẳn là có một chút tình cảm đặc biệt nào đó. Tại sao lại như vậy được chứ? Bọn họ chỉ mới gặp mặt nhau có một lần, hoàng huynh rất ít khi chú ý đặc biệt đến một ai đó, vậy mà đối với nàng ta có hơi. . . . . . Chẳng lẽ, thật sự là nàng ta đã trêu đùa gì với hoàng huynh, cùng với hoàng huynh có điều gì đó mờ ám chăng?

Lúc này, Nhan Hâm tự biết được mục đích của mình đã thành công, không hy vọng hắn tiếp tục phân tích sâu xa hơn nữa, vì vậy đôi tay nhanh cóng đặt lên trên đôi lông mày đang nhăn lại quá mức của hắn, một bên vuốt ve một bên giả vờ nói: "Vương gia cũng đừng lo lắng quá, có thể là do Hâm nhi suy nghĩ quá nhiều thôi, nói không chừng bọn họ cũng không có làm điều gì mập mờ đâu, hoàng thượng sở dĩ đối với tỷ tỷ đặc biệt như, chắc là do xem trọng đến thể diện của Vương gia mà thôi. Chúng ta đừng vì chuyện này mà sinh ra đa nghi, hãy tin tưởng tỷ tỷ đi mà."

Lưu Vân Lạc Kỳ không hề có phản ứng, tiếp tục trầm tư.

Nhan Hâm cũng không nhiều lời nữa, mái đầu nhẹ nhàng dựa vào trước ngực hắn, lợi dụng lúc hắn không nhìn thấy được khuôn mặt nàng, khóe miệng hiện ra rõ một tia đắc ý và nụ cười giả tạo. . . . . .

Nhận nuôi con vẹt được chừng nửa tháng, Sở Tiêu Lăng phát hiện ra thức ăn để cho chim điểu ăn không còn nhiều nữa, đang lo lắng phải như thế nào để đi lấy thêm,thì lại nghe được tin Triệu Đan Vũ tự mình đưa tới thức ăn để nuôi chim vẹt.

Vốn chỉ cần sai bảo Cầm nhi đi lấy là được, nhưng vì biểu lộ thành ý,cho nên Sở Tiêu Lăng quyết định tự mình đi gặp hắn, còn mang theo Tiểu Vũ đến cho hắn nhìn thấy nữa.

Lúc này, hai người đang gặp nhau tại trước cửa lớn bên ngoài Vương Phủ .

Triệu Đan Vũ nhìn thấy Sở Tiêu Lăng, đầu tiên là ân cần hỏi thăm sức khỏe, cuối cùng mới chú ý đến con tiểu vẹt,đứng bên cạnh chơi đùa cùng với hắn,chàng sung sướng nói: "Tiểu Vũ Vũ à,gần đây ngươi có ngoan hay không đó? Có nghe lời Lăng tỷ tỷ nói hay không đây."

"Hắn thật thông minh, mang lại cho ta không ít niềm sung sướng và vui vẻ." Sở Tiêu Lăng vội vàng thay Tiểu Vũ Vũ trả lời, đôi mắt tràn ngập sự sủng nịnh.

"Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, nàng gần đây sắc mặt đã khá hơn trước nhiều,con vẹt cũng đáng yêu hơn so với trước kia, xem ra ta đem nó tặng cho nàng là quyết định chính xác ."

Sở Tiêu Lăng mím môi, cười nhạt, có một số việc chỉ cần trải qua hết rồi, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên, dù sao, nàng cũng đã từ từ quen và thích ứng dần đối với mọi nghịch cảnh trong cuộc sống.

Phát hiện ra Triệu Đan Vũ đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt tựa hồ như đang chứa đựng một nỗi niềm và tình cảm khác thường, Sở Tiêu Lăng trong lòng đột nhiên run động, chẳng lẽ hắn. . . . . . Hắn đối với chính mình có tình ý gì chăng. . . . . . Thế nhưng một giây sau, nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này, nghĩ thầm không đời nào lại có khả năng này, chắc là do tự mình suy nghĩ nhiều quá đó thôi, hắn và đệ đệ của nàng là bạn tâm giao của nhau, chính mình lại cũng đã được gả cho người khác rồi, hắn như thế nào lại đối với nàng có tình cảm yêu thương chứ!

Gạt hết những suy nghĩ không đâu, nàng tránh đi ánh mắt cực nóng của hắn, phá vỡ sự im lặng lên tiếng hỏi: "Ngươi gần đây có khỏe không?"

"Vẫn như cũ thôi! Mỗi ngày đều cùng Dịch Bân giúp đỡ lẫn nhau trong chuyện học hành, cùng hắn nghiên cứu những chỗ không rõ ràng trong bài học, chúng ta đã cùng thề rằng trong khoa cử lần này nhất định phải được ghi danh trên bảng vàng!"

"Ừ, ta tin tưởng các ngươi nhất định sẽ làm được điều đó mà, đến lúc đó chắc chắn cả 2 sẽ làm rạng rỡ cho tổ tông, vì nước nhà mà cống hiến sức lực!" Sở Tiêu Lăng cũng thản nhiên cười, khuôn mặt hết sức vui vẻ, đột nhiên nhìn đến phía trước, một thân mang triều phục chính là Lưu Vân Lạc Kỳ đang hướng đi tới phía nàng, càng ngày càng gần hơn. . . . . .