Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 27



DK nhìn ánh mắt thất kinh của tôi, nở nụ cười, nói: "Haha, có phải là tôi đã quá đường đột rồi? Kỳ thực ngay từ lần đầu thấy em, tôi liền bắt đầu để ý em, tôi thích em thanh tân tự nhiên."

"DK, đừng nói nữa được không?" Tôi cắt đứt lời chị, chị lập tức dùng ngón trỏ và ngón giữa đè xuống môi tôi.

"Hạ Mạt, trước tiên đừng từ chối tôi được không? Tôi rất là nghiêm túc, tôi không phải loại người nói chơi kia, tôi thực sự thích em."

Tôi không có gì để nói, đầu óc trống rỗng, cuối cùng chỉ nghe DK thở dài một hơi, nói: "Haiz! Xin lỗi! Tôi không bức em, em coi như tôi chưa hề nói gì được không?" Vì giảm bớt bầu không khí, tôi khoác tay lên bả vai chị, cười nói: "Dạ! Giờ không còn sớm, chúng mình trở về thôi."

Trêи đường trở về, chúng tôi không có bởi vì chuyện đó mà mất vui, vẫn như cũ vừa nói vừa cười, tôi không muốn bởi vì như vậy mà phá hoại tình bạn giữa chúng tôi, tôi khâm phục DK dũng cảm và thẳng thắn, nhưng tôi chỉ có thể coi chị là bạn rất thân. Khi đến trường đã gần mười giờ rưỡi, DK nhìn tôi, nói: "Hạ Mạt, đừng suy nghĩ quá nhiều, thứ lỗi tôi đêm nay đường đột, chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?" Tôi duỗi ra tay trái xoa đầu chị, nói: "Đương nhiên! Rất vui được biết chị, chúng ta mãi mãi vẫn là bạn tốt, đến lúc đó chờ chị thông báo tập luyện, bữa ăn tối nay rất vui vẻ, ngủ ngon DK." Sau khi chúc nhau ngủ ngon thì tôi xuống xe, tiếp đó nhìn xe của chị lái đi tôi mới về ký túc xá.

Chủ nhật ngày hôm sau ngủ dậy, tôi liền hứng thú bừng bừng đi căn tin mua mấy miếng bánh mỳ, ăn xong bữa sáng liền tự mình đi tới chỗ đám mèo, chúng nó nhìn thấy tôi đến vẫn có chút sợ người lạ, nhưng khi tôi xé nát bánh mỳ đặt ở trước mặt chúng nó, như ong vỡ tổ tranh ăn, tôi vui chết đi được, lấy ra hết đồ ăn trêи người, nhìn chúng nó ăn no nê tôi mới rời khỏi. Trêи đường trở về, Tư Khiết gọi điện thoại tới, hỏi tôi có đi dạo chơi xung quanh trường học không, tiện thể mua về chút đồ ăn vặt, tôi vui vẻ lập tức đồng ý, ở dưới lầu túc xá đợi các nàng. Thì ra gần trường học chúng tôi có thể mua nhiều đồ vật thú vị, giống như phố kinh doanh, chúng tôi ở tiệm đồ vặt chọn đồ ăn vặt mọi người đều thích, tôi thấy ở trêи kệ hàng có mù tạc đậu phộng, tôi nhớ Yen thích ăn, còn có rong biển khô, mận khô, tôi thoáng cái cầm thật nhiều đồ ăn vặt Yen thích, Tiểu Đằng khó mà tin nổi nhìn tôi, nói: "Mạt Mạt, cậu mua nhiều như vậy làm gì? Muốn ở ký túc xá mở tiệm ăn vặt à?" Tôi không để ý tới nàng, còn đang chọn, Tư Khiết đè tôi xuống, nói: "Ô! Phát hiện tiểu nha đầu này mua đồ ăn vặt đến mức không hề tiết chế nha." Tôi nói: "Nào có! Mọi người cùng nhau ăn sẽ rất mau hết, ừ, cái xoài này ăn cũng rất ngon, lấy một túi."

Đi dạo rất lâu chúng tôi mới hài lòng xách mấy túi lớn đồ ăn vặt về ký túc xá, Tiểu Đằng gian trá nói: "Mạt Mạt, tủ chứa đồ của cậu mang ra cống hiến chỉ để đồ ăn vặt của chúng mình đi, khà khà!" Tôi oan ức hỏi: "Dựa vào cái gì chứ? Tớ muốn tố cáo!" Tư Khiết nói giúp Tiểu Đằng: "Chỉ dựa vào cậu nhỏ nhất, ngoan nhất, dễ bắt nạt nhất, haha! Chống án không có hiệu lực!" Tiểu Đằng lập tức làm cái động tác tay thắng lợi, sau đó vỗ tay cùng Tư Khiết. Từ đó tủ chứa đồ của tôi đặt toàn thức ăn, rực rỡ muôn màu, xếp đặt ngay ngắn, ai muốn ăn thì tự động qua đó lấy, không cần báo cho tôi biết. Tôi còn cống hiến ra giường của mình, lúc các nàng tám chuyện, không chút khách khí ngồi tụm lại ở trêи giường của tôi ăn đồ vặt, giờ biết địa vị của tôi ở ký túc xá rất thấp rồi nhỉ, có giận không dám nói ra.

Sau khi ăn xong, tôi nói với bọn Tư Khiết tôi đi phòng đàn, kỳ thực tôi đi trạm xe trường học, tôi muốn chờ Yen ở đây, có thể cùng nàng về trường. Tôi không gửi tin nhắn cho nàng, biết nàng bình thường trở về vào khoảng giờ này. Tôi lẳng lặng ngồi trêи băng ghế ở trạm xe, con mắt nhìn chăm chăm vào chuyến xe bus nàng trở về, lúc có xe bus nào đi tới trạm xe, tôi đều sẽ đứng lên xem nàng có ở trêи xe này hay không, thất vọng lại tiếp tục chờ. Mãi đến khi đợi đến chiếc thứ tư, tôi trông thấy một bóng người quen thuộc đi xuống từ cửa sau xe, Yen đeo túi ba lô, xách theo đàn, trong tay còn cầm một túi đồ lớn. Khi đó khí trời có chút lạnh, nhưng nhìn nàng chỉ mặc một cái áo gió thể thao, đội trêи đầu một cái mũ lông tơ che qua lỗ tai, tóc xõa dài.

Khi tôi đột nhiên đi tới trước mặt nàng dọa nàng giật nảy một cái, đáng yêu vô cùng rồi. Không đợi nàng kịp phản ứng, tôi liền đón nhận đồ vật trêи hai tay nàng, nhìn nàng, nói: "Tại sao mặc ít như vậy? Không lạnh à?" Nàng ôm cánh tay tôi, nói: "Mới vừa rồi tớ còn ở trêи xe nghĩ, cậu có tới đón tớ hay không, rất cao hứng tớ linh cảm đúng rồi." Nàng không trả lời câu hỏi của tôi, mà nói với tôi những điều này. Tôi nhìn nàng, cười nói: "Haha! Linh cảm của cậu thực linh, vả lại xem ra tớ tới đón cậu là đúng rồi, cậu xem cậu xách nhiều đồ như vậy, về sau tớ đều đến trạm xe đón cậu nhé? Cho đến khi nào cậu có bạn trai thì để anh ta tới đón." Nàng dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi, không nở nụ cười, rất bá đạo nói: "Bốn năm này, chỉ cậu tới đón tớ." Tôi ngây ngốc nhìn nàng, sau đó vui vẻ gật đầu đáp ứng. Lần đầu tiên thấy nàng bá đạo nói chuyện cùng tôi, rất là yêu thích. Ách~~ có phải là tôi có chút cái kia, haha!

Trở lại ký túc xá, Thiên Hi và Mạn Văn cũng quay về rồi, Tiểu Đằng hỏi: "Mạt Mạt, không phải cậu đi luyện đàn sao? Sao mà lại cùng Yen trở về rồi hả?" Thảm rồi! Không nghĩ đến vấn đề này. Yen nói: "Haha, tớ gửi tin nhắn cho Mạt Mạt gọi cậu ấy tới đón tớ, tớ cầm rất nhiều thứ trở về." Haiz! Vẫn là Yen năng lực ứng biến nhanh. Thiên Hi tiến tới gần, hỏi: "Khà khà! Khẳng định Yen lại mang đồ ngon cho chúng ta rồi." Nói xong các nàng đều tiến tới gần, lúc Yen ra hiệu tôi mở ra túi nhựa màu trắng cầm trong tay, nghe thấy ngoài cửa có người vội vã gõ cửa. Mạn Văn vừa đi mở cửa vừa hỏi là ai, khi mở cửa, chúng tôi nhìn thấy hai cô gái thở hồng hộc cầm một cái hòm lớn, một cô gái nói: "Yen có ở đây không? Có người nhờ tớ gửi hòm đồ này cho bạn ấy." Chúng tôi tò mò xúm lại giúp đỡ cầm, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì hai cô gái đã đi rồi. Con mắt mỗi người đều nhìn Yen, nàng vô tội nói: "Các cậu nhìn tớ làm gì? Tớ cũng không biết xảy ra chuyện gì, nếu không mở ra xem một chút?" Tiểu Đằng nói: "Khà khà! Chỉ chờ cậu nói câu này." Lúc chuyển tới trêи bàn, Thiên Hi ấn lại hòm, nói: "Chờ đã! Có thể là bom nổ hay không?" Nàng bị cả bọn khinh thường và vây công, Mạn Văn thiếu kiên nhẫn nói: "Trịnh Thiên Hi, cậu xem nhiều phim hài nhảm quá rồi! Thật ngớ ngẩn! Đi đi đi, đừng quấy rầy."

Chúng tôi mang theo chờ mong và thấp thỏm nhìn Yen từ từ mở hòm ra. Oa! Mọi người kinh ngạc thốt lên! Trong hòm tràn đầy thạch hình trái tim.

"Người này cũng quá có sáng tạo, quà tặng lãng mạn như thế hắn lại nghĩ ra được." Mạn Văn mở miệng nói trước.

"Người anh em này tin tức thật linh hoạt nha, nhanh như vậy đã biết Yen độc thân rồi." Tiểu Đằng nói.

"Xem xem có tờ giấy hay không?" Tôi chua xót hỏi. Lúc này Yen ở phía dưới thạch tìm được một phong thư, chúng tôi cùng nhìn.

"Yen, bị vẻ đẹp và trí thông minh của cậu khuynh đảo, khí chất tao nhã của cậu sâu sắc hấp dẫn tớ, rất luôn muốn chủ động tiếp xúc cậu, nhưng vẫn không có dũng khí, tặng tới 999 trái tim, chúc cậu vui vẻ hạnh phúc!– số liên hệ XXXXXXXXXXX Mạt Vĩ Gia khoa giao hưởng." Tư Khiết đang lớn tiếng đọc. Đọc xong các nàng không nhịn được cười, lòng tôi buồn bực, qua một khoảng thời gian không bao lâu, bây giờ lại tới một người, trái tim nhỏ thực không chịu được.

Đương nhiên cuối cùng Yen không để ý tới người nam sinh đó, lúc ấy nam sinh đó còn tốn không ít nghị lực cố gắng kiên trì. Về 999 trái tim này, bây giờ cùng hội chị em nhắc tới mà trong lòng rét run, đủ ăn gần một năm mới hết.

Tháng này DK sắp xếp diễn tập chủ yếu đều vào buổi tối, ban ngày tôi phải lên lớp, ăn cơm tối xong thì vội vàng đi phòng hợp nhạc tập diễn với bọn họ. Mỗi lần diễn từ bảy giờ tối tới chín giờ, DK yêu cầu đưa tôi trở về, tôi không đồng ý, bởi vì nơi tập luyện ngồi xe trở về trường rất thuận tiện, ngồi vài trạm liền tới rồi. Chị biết tính cách tôi đôi khi sẽ rất bướng bỉnh, liền không cưỡng cầu nữa.

Buổi tối hôm ấy vẫn như cũ đi tập diễn, đúng chín giờ kết thúc. Khi tôi đi ra phòng tập diễn, nghe thấy đường nhỏ đối diện có một giọng nói quen thuộc gọi tôi: "Mạt Mạt.", theo hướng tiếng nói, tôi trông thấy Yen dựa vào cạnh một thân cây, mỉm cười nhìn tôi. Tôi không thể tin được mở to mắt nhìn, đúng là nàng. Tôi vui mừng chạy tới, ôm nàng, nói: "Sao cậu đến? Đợi bao lâu rồi hả? Lạnh không?" Nàng buông tôi ra, dịu dàng nhìn tôi, nói: "Tới đón cậu, vừa tới một lúc. Buổi tối muộn như vậy một mình cậu trở về, tớ không yên lòng." Lúc đó tôi thật sự cảm động muốn khóc, rất muốn ôm nàng thật chặt, trong lòng vừa vui vẻ vừa khó chịu. Vui vẻ nàng lo lắng cho tôi, khó chịu trời lạnh như vậy nàng đứng chờ tôi ở bên ngoài.

Tôi nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, đau lòng nói: "Tay cậu đều đóng băng rồi, đi! Tớ dẫn cậu đi ăn chút gì đó nóng." Bỗng thấy nàng lấy ra từ trong túi một bịch yakult tôi thích uống nhất, đưa cho tôi, nói: "Vừa nãy đi cửa hàng tiện lợi mua, biết cậu thích uống, cổ họng khô khan rồi nhỉ?" Tôi luôn thích uống yakult, chua chua ngọt ngọt, chiếc lọ nho nhỏ rất đáng yêu, đôi khi hát xong khô họng chỉ thích uống nó. Sau này chúng tôi sống cùng nhau, nàng thường hay mua cho tôi uống, bây giờ tủ lạnh trong nhà luôn có sự tồn tại của nó. Tôi cao hứng nhận lấy, nói: "Yen, cậu thật tốt! Chúng mình đi tìm ít đồ ăn trước rồi cùng nhau uống nó nhé?" Nàng vui vẻ nói: "Ừm! Đi! Tớ dẫn cậu đi ăn một tiệm mì nước bản địa chính tông."

Chúng tôi nắm tay đi qua hẻm nhỏ, đi tới một quán mì. Địa phương nho nhỏ chật người ngồi, sau khi tìm được một góc ngồi xuống, Yen nói: "Chúng ta chỉ gọi một bát thôi, bát mì rất lớn, tớ không đói bụng, cùng nhau ăn nhé?" Tôi gật đầu nói được. Khi một bát lớn đầy ắp mì nước được bưng lên, thèm chết tôi rồi, tôi múc một bát cho Yen, sau đó tự múc cho mình một bát, nâng bát lên húp nước ngay. Oa! Bỏng! Nàng cười cười tôi, nói: "Đừng nóng vội! Nóng đó, ăn chậm một chút." Tôi lại xử sự cực kỳ thảm hại ở trước mặt nàng, chủ yếu bát mì đó đều là tôi ăn nhiều, Yen luôn nhìn tôi ăn. Tôi ăn tương đối sạch sẽ, một giọt nước cũng không còn, haha! Thật sự là ăn quá ngon rồi!

Ăn gì đó cảm thấy thân thể ấm áp hơn nhiều, chúng tôi liền đi đợi xe bus, khi chờ xe bus tôi nắm tay nàng thật chặt, trong tay dần dần ấm lên. Rất nhanh xe đến rồi, thời gian này xe bus chỉ có vụn vặt lẻ tẻ vài người, tôi và Yen tìm chỗ ngồi phía sau cùng, vui vẻ nhìn nhau cười. Tôi lấy ra yakult, không có bóc ra đóng gói, mà cắm ống hút lên năm bình xếp ngay ngắn, Yen kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đắc ý nói: "Khà khà! Chưa từng thấy kiểu uống này hả? Tớ nghĩ ra đó. Cùng uống?" Nàng ngắt mặt tôi một cái, nói: "Mạt Mạt, cậu thật buồn cười!" Tôi ngây ngốc nói: "Cậu uống bên này, tớ uống bên kia ha!" Hai chúng tôi liền kề sát đầu, một đầu một đuôi uống, uống xong thoải mái vui cười hớn hở.

Năm tháng đó, mỗi đêm có cậu đi cùng và chờ đợi thật tốt, bây giờ nhớ tới vẫn rõ mồn một trước mắt như xưa.