Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 20



Hôm về nhà mỗi người đều đóng gói hành lý cẩn thận, xe chúng tôi vào sáng sớm. Yen nhìn chúng tôi, nói: "Tớ tiễn các cậu đi bến xe nhé, hành lý của các cậu rất nhiều." Tư Khiết nói: "Ôi trời! Không cần đâu, cậu chạy tới chạy lui không tốt, chúng tớ OK." Yen nói tiếp: "Không sao, bến xe cách gần nhà tớ." Thiên Hi đi tới bên người Yen, khoác vai nàng, nói: "Cậu vẫn là ngoan ngoãn để Trương Khải đón cậu về đi, chúng tớ không muốn lãng phí thời gian các cậu hẹn hò." Yen bất đắc dĩ cười, nói: "Cả ngày ở chung một chỗ không chán à? Vẫn nên để cho hai người nhiều không gian một chút mới tốt." Mạn Văn nói tiếp: "Ơ! Nhanh như vậy đã chán rồi hả? Nhưng các cậu đang là thời kỳ tình yêu ngọt ngào mà." Lúc tôi nghe các nàng nói, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, ôi! Tôi muốn về nhà nhanh một chút, nhanh một chút!

Chẳng bao lâu Trương Khải liền đến ký túc xá tìm Yen, những người khác rất nhiệt tình chào hỏi với cậu ta, tôi thấy Yen đang thản nhiên thu dọn đồ đạc, cũng không chủ động nói chuyện với Trương Khải, thu xếp xong nàng liền nói với chúng tôi: "Vậy các cậu phải chú ý an toàn, về đến nhà gửi tin nhắn, tớ về nhà trước." Nói xong nàng quay sang nhìn tôi đúng lúc tôi cũng đang nhìn nàng, tôi lập tức cúi đầu, bọn Tư Khiết đều vui vẻ đáp ứng.

Chúng tôi ở bến xe tiễn Tiểu Đằng và Mạn Văn trước, sau đó tôi, Tư Khiết và Thiên Hi cùng nhau về nhà. Khi ở trêи xe, tôi cố ý để hai nàng ngồi cùng nhau, tôi đơn độc ngồi. Lúc này tôi không muốn nói chuyện với bất kì người nào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chầm chậm xẹt qua đáy mắt, lòng tôi lại bắt đầu nhớ nàng, tôi nghĩ đúng là không thể bỏ xuống được, không thể cứu chữa rồi.

Lúc buổi chiều đến bến xe, ba ba đã sớm chờ chúng tôi ở lối ra hành khách, khi tôi nhìn thấy ba ba đứng gần đó vẫy vẫy tay với tôi, tôi mới nở nụ cười vui vẻ, bước nhanh chạy tới ôm ông. Ba vui mừng ôm tôi, nói: "Con gái có thể tính là trở về rồi ha." Tôi ôm cổ ông, nói: "Dạ! Nhớ mọi người chết mất." Nói xong tôi liền giới thiệu Tư Khiết và Thiên Hi cho ba ba làm quen, miệng các nàng ngọt xớt, nói cho ba ba tôi vui cười hớn hở.

Sau khi lên xe của ba ba, đề nghị đưa hai nàng về nhà trước, mặc dù nhà các nàng không cùng khu với nhà chúng tôi, nhưng lộ trình rất gần, ở trêи xe chúng tôi hihi haha nói chuyện thú vị trong trường, Tư Khiết cũng không quên nói qua quái sự của tôi. Trong bầu không khí vui vẻ nơi này, ba ba an toàn đưa hai nàng đến cửa nhà, ba ba nhiệt tình mời các nàng khi nào nghỉ thì tới nhà chơi. Sau khi chúng tôi chia tay liền đi về nhà, ba ba cười nhìn tôi, nói: "Con gái, chị em ký túc xá của con thật đáng yêu nha, xem ra các con ở chung rất vui vẻ." Tôi mỉm cười gật đầu, nhìn về phía trước, bỗng điện thoại di động vang lên, có một tin nhắn mới, là Yen gửi tới.

"Mạt Mạt, về đến nhà chưa?" Yen hỏi. Tôi bình tĩnh nhìn tin nhắn ngẩn ra, ba ba nói với tôi gì đó không nghe lọt tai, sau đó ông hơi lớn tiếng gọi tôi một tiếng tôi mới hoàn hồn, "Xem điện thoại nghĩ đến cái gì xuất thần như vậy?" Ba ba hỏi. Tôi qua loa nói: "Nào có ạ." Nói xong bắt đầu viết trả lời "Mới vừa đến nhà, đừng lo lắng!"

Về đến nhà, mẹ làm món tôi thích ăn, bà đau lòng nói tôi gầy, muốn tôi ăn nhiều một chút. Tôi vui vẻ trò chuyện với bọn họ, con mắt thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động đặt trêи tủ rượu, trong lòng tôi chờ đợi nàng có thể gửi tin nữa cho tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không đợi được tin nhắn của nàng, xem ra tôi phải thông qua kỳ nghỉ dài hạn này điều chỉnh tâm tình của mình thật tốt.

Kỳ nghỉ đông này tôi không muốn giống như trước đây ở nhà cả ngày, tôi đi tìm bạn học chơi từ nhỏ đến lớn, hẹn bọn họ cùng nhau đánh bóng rổ, mấy ngày mới bắt đầu bọn họ đều tích cực tham dự, về sau trở ngại thời tiết, bọn họ sợ lạnh cũng dần dần lười đi, tôi như nghiện đánh rồi, hôm xế chiều nào cũng kiên trì tự mình đi ném bóng rổ ở sân bóng rổ của tiểu khu trong nhà, trêи người đeo một MP3, nghe nhạc nhẹ, không ngừng nhảy ném, cảm giác như đang giải phóng tất cả khó chịu trêи người, lúc mồ hôi đầm đìa tôi mới vỗ bóng về nhà. Mẹ rất kỳ quái hành động của tôi trong khoảng thời gian này, tôi giải thích là vì luyện khí, muốn rèn luyện thân thể, bà vui vẻ nói đây là việc tốt.

Tháng ngày không chậm không nhanh trôi qua, rất nhanh sẽ là Tết âm rồi, xung quanh bầu không khí ăn Tết càng ngày càng đậm, tôi cũng bị bầu không khí như thế cảm hóa, tâm tình không tiêu cực nữa, theo cha mẹ đi dạo phố, chuẩn bị đồ Tết. Tôi cũng cố gắng không nhớ nàng nữa, tôi vẫn nhớ trước kỳ nghỉ chúng tôi một lời đã định ở trêи sân thượng, mỗi ngày đều muốn gửi tin hoặc gọi điện cho nàng, nhưng lúc nào cũng đang cầm điện thoại di động lên, chậm chạp không bấm xuống phím số, tôi đang không ngừng giao chiến với chính mình, trong thân thể thật giống như có hai tôi, không ngừng mà phủ định và khẳng định suy nghĩ của tôi.

Còn tám ngày nữa là đến Tết, tôi vẫn trải qua cuộc sống nghỉ đông tự tại, buổi sáng hôm đó ở nhà luyện đàn, nhận được điện thoại của DK.

"Này! Đang làm gì đó?" DK hỏi.

"Ngoan ngoãn ở nhà, còn chị?" Tôi nói.

"Hai ngày nay có rảnh không?" DK hỏi.

"Rảnh rỗi ạ, có gì sao?" Tôi tò mò hỏi.

"Tôi muốn đi thành thị sát cạnh nhà em tham gia một hội nghe thử loa, hội nghe thử loa này đều là một vài người đam mê loa đỉnh cấp tổ chức, nếu em có hứng thú tôi liền đi đón em, thế nào?" DK kiên nhẫn nói.

"Được! Khoảng mấy giờ chị có thể tới?" Tôi lập tức đáp ứng, đối với thính hội thử này cảm thấy rất hứng thú.

"Buổi chiều đi, đến lúc đó điện thoại liên hệ." Nói xong cúp điện thoại.

Tôi vui vẻ chờ DK tới đây, nhà chị ấy ngay ở thành thị chúng tôi học đại học, chạy xe tới đây đã là hơn bốn giờ chiều, chúng tôi tỉ mỉ hẹn gặp ở một công trình kiến trúc biểu tượng, chị lái một chiếc Jeep tới đây, đeo kính mắt ngầu ngầu vẫy tay với tôi, tôi mới phát hiện chị ấy. Sau khi lên xe của chị, tôi liền hỏi: "Chúng mình sẽ đi ngay bây giờ?" Chị tháo xuống kính mắt, nhìn tôi nói: "Trước tiên tìm khách sạn ở lại đã, hội nghe thử này ngày mai mới cử hành." Tôi kinh ngạc nhìn chị, nói: "Vậy không bằng đi nhà em đi, nhà em có chỗ ngủ, đừng nên lãng phí tiền." Chị lắc đầu nói: "Tôi không quen đi ngủ nhà người khác, cứ quyết định vậy đi, đêm nay dẫn tôi đi ăn ngon." Tôi có chút ngượng ngùng, chị ấy vì đón tôi mới đi ở khách sạn, có lẽ chị đoán được tôi nghĩ cái gì, liền xoa đầu tôi, nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là muốn dẫn em đi xem một chút, cái khác cũng không đáng kể." Tôi ngây ngốc cười.

Sau khi sắp đặt khách sạn xong, tôi liền dẫn DK đi ăn món ăn vặt nổi danh nhất địa phương chúng tôi, chị ấy thích uống bia, tôi chỉ có thể uống cùng chị một cốc nhỏ, ăn xong dẫn chị đi ven biển tản bộ. Lúc đó khí trời rất lạnh, tôi mặc chặt chẽ kín đáo, võ trang đầy đủ, DK bên ngoài chỉ mặc một cái áo da ngắn, tôi sợ chị lạnh, đề nghị đi cà phê ven biển ngồi một lát, chị cũng cảm thấy tốt. Thế là chúng tôi đi tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, gọi hai tách cà phê, hai người dường như đều không có đề tài, bởi vì hai tính cách cũng không phải loại người chủ động đi tìm đề tài nói chuyện, DK hai tay nâng cốc lẳng lặng ngồi, tôi cũng giống chị đồng thời lẳng lặng. Một lát sau, chị nói: "Hạ Mạt, hình như em có tâm sự?" Tôi bị chị bất chợt hỏi như vậy rất kinh ngạc, nhìn chị, chột dạ nói: "Đâu có ạ! Ha ha." Chị nhìn tôi nói: "Ồ, vậy chính là tôi nhìn lầm rồi hả?" Tôi tò mò hỏi chị làm sao nhìn ra được tôi có tâm sự, chị nhấp một ngụm cà phê, nói: "Từ trong ánh mắt của em có thể thấy, em của lúc mới quen và em của hiện tại, ánh mắt của em không giống." Tôi không hề trả lời chị, cúi đầu uống cà phê. Bỗng điện thoại vang lên, cầm lên nhìn là một tin nhắn mới, Yen. Tôi không có lập tức mở ra xem, dù sao DK còn ngồi đối diện, cầm điện thoại di động như vậy đối với chị có chút không lễ phép.

Sau khi nhận được tin nhắn, tôi luôn mất tập trung, DK lái xe một ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, chúng tôi ngồi một tiếng thì rời khỏi quán cà phê, chị đưa tôi về nhà trước, sau đó sẽ về khách sạn. Tôi mời chị vào nhà ngồi một lát, chị uyển chuyển cự tuyệt, tôi cũng không cưỡng cầu chị nữa, mọi người hẹn mai gặp liền chia tay. Về đến nhà tôi không thể chờ đợi được nữa mở ra xem tin nhắn.

"Mạt Mạt……" Đây là tin nhắn Yen gửi cho tôi, chỉ là gọi tên của tôi, nội dung gì cũng không có.

Tôi vội vàng bấm phím trả lời, viết: "Tớ đây."

Qua một phút đã nhận được nàng hồi đáp, tôi không dám lập tức mở ra xem, mặt tôi bắt đầu nóng lên, tim đập.

"Mạt Mạt…" Nàng vẫn nhắn lại tên của tôi.

"Sao vậy? Yen." Tôi có chút không hiểu nhắn lại.

"Tớ – Nhớ – Cậu – Rồi!" Yen nhắn lại.