Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 234



Ý nghĩ này khiến tôi bất lực một cách không thể hiểu được, bởi vì tôi thấy thật đáng buồn là lần này tôi sẽ đối mặt với nó một mình.

Kỳ thật cho tới nay luôn chỉ có một chân lý, chỉ có mình mới có thể tự cứu mình!

Ở sảnh, người đến người đi. Mặc dù tôi đến muộn, nhưng những người đến phỏng vấn vào thời điểm này đều là những người đỉnh cao. Tôi không tự chủ được mà liếc nhìn sảnh lớn, người đến người đi, song không có người nào tôi quen, tôi chợt cảm thấy cô độc.

Quay trở lại văn phòng, Hồ Nguyệt pha cho tôi một tách cà phê. Cô ấy đang lén lút quan sát tôi. Tôi biết cô ấy đang lo lắng cho tôi.

Tôi giả vờ như không có việc gì, sắp xếp các hạng mục công việc. Cũng may là hai rắc rối trước đây đã được coi là đối phó xong và trôi vào quá khứ, những gì bắt đầu đều bắt đầu rồi.

Khi ăn cơm trưa, tôi đã thấy Từ Quốc Thiên. Cậu ta thấy tôi thì đặc biệt ngạc nhiên. Chúng tôi thực sự đã lâu không gặp rồi.

Sau khi nhìn thấy tôi, cậu ta ngay lập tức yêu cầu một phòng riêng nhỏ. Tôi cũng hiểu sự sắp xếp của cậu ta nên vô cùng phối hợp mà vào phòng riêng.

"Chị Dao! Đã lâu không gặp! Nghe nói bên chị hiện giờ rất tốt?" Từ Quốc Thiên mỉm cười với vẻ mặt nịnh nọt.

"Cũng ổn! Bạch Băng và đứa bé khỏe không?" Tôi luôn đối xử rất tốt với vợ con nhà cậu ta: "Đứa bé có khóc quấy không?"

"Rất tốt! Không khóc quấy chút nào hết!" Từ Quốc Thiên mỉm cười, lại chọn hai món ăn. "Sếp Tân lại ký một đơn đặt hàng lớn, nghe nói cũng là một công ty lớn. Tuy nhiên anh ta vô cùng thần bí, lúc này hình như rất đắc ý!"

Từ Quốc Thiên tiết lộ cho tôi: "Điều này rất kỳ quái."

"Tại sao? Kỳ quái như thế nào?" Tôi tò mò về những lời của Từ Quốc Thiên.

"Khoảng thời gian trước anh ta đã bị đánh, nhưng không biết là ai đã làm, nằm viện rất nhiều ngày. Lần này, Tân Hiểu Lan khá là yên tĩnh, không làm ầm ĩ. Có vẻ như người đánh anh ta cũng có chút căn cơ, nếu không với cái tính thích lăn qua lộn lại kia đã sớm rò rỉ tin tức từ lâu rồi, nhưng lần này lại không có. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra cả!"

Tôi biết Từ Quốc Thiên nói đến việc gì, nhưng tôi vẫn cố ý hỏi: "Khi nào?"

Quả nhiên, với câu hỏi của tôi, biểu cảm của Từ Quốc Thiên ngay lập tức đông lại, sau đó khôi phục ý cười: "Xem ra chị Dao cũng không biết, chính là cái đêm Hằng Viễn mở tiệc."

"Buổi tối hôm đó tôi đã nhìn thấy anh ta!" Tôi cố tình nói, tôi không muốn chuyện này bị bại lộ, dù sao cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

"Anh ta đã đi, chắc hẳn là chuyện tối hôm ấy. Anh ta đắc tội người nào đó, bị đánh rất nặng. Khi chúng tôi biết được thì đã là ngày hôm sau rồi. Tôi đã nhanh chóng đến bệnh viện để gặp anh ta. Thảm lắm, đầu sưng vù y như đầu heo vậy. Tân Hiểu Lan có ở đó cũng không nói lời nào, có vẻ như là có chuyện không hay. Anh ta nằm trong bệnh viện hai mươi ngày, ra viện thì nghe nói anh ta đi công tác, khi về thì nói đã lấy được hợp đồng."

Có lẽ Từ Quốc Thiên nghĩ rằng nó không liên quan gì đến tôi nên cậu ta rất phấn khích.

"Là thành phố Tề?"

"Không phải, là Tô Thành!" Từ Quốc Thiên nói một cách rất chắc chắn.

Thành phố Tề cũng là vùng đất mới của Hằng Viễn, Tô Thành thì ở một hướng khác của thành phố Lâm, nhưng lớn hơn thành phố Tề.

Trong lòng tôi cũng nghĩ Tân Hạo Đình không có tài nguyên nào trong vùng này mà? Trước đó anh ta luôn chạy đến thành phố Lâm hoặc đến thành phố Tề, không hề đi Tô Thành, sao anh ta lại có thể lấy được hợp đồng ở Tô Thành? Lại còn là sau khi nằm viện?

Tin tức này cũng khiến tôi cảm thấy là lạ.

"Trước đó anh ta từng bàn bạc ở Tô Thành à? Trong ấn tượng của tôi, anh ta không có tài nguyên của Tô Thành cơ mà?" Tôi nhìn Từ Quốc Thiên.

"Nói thì nói như vậy. Tô Thành không phải là mục tiêu của chúng tôi, chỗ đó không có mạng lưới quan hệ nào. Nếu có mạng lưới quan hệ ở đó, tại sao Tân Hạo Đình còn có thể mặt dày mày dạn mà bám vào Hằng Viễn chứ." Từ Quốc Thiên nói một cách vô cùng khẳng định.

Tôi cũng nghĩ rằng phán đoán của chúng tôi là đúng.

"Tuy nhiên, Quý Thanh Viễn của Hằng Viễn thực sự không nể mặt anh ta chút nào. Anh ta đi theo làm tùy tùng của Quý Thanh Viễn chẳng có được một chút ích lợi gì, còn suýt chút nữa lật thuyền! Chị không phải không biết, anh ta đã vay năm ngàn vạn tệ, nếu không có hợp đồng lần này, anh ta sẽ thê thảm rồi!"

Từ Quốc Thiên gõ ngón tay lên bàn: "Thật là ông trời không bao giờ tuyệt đường sống của con người!"

"Anh ta đã liên lạc với Hằng Viễn, không phải là có tiếp xúc với người của Quý Thanh Viễn chứ?"

"Anh ta có rất nhiều liên lạc với em vợ của Quý Thanh Viễn!" Từ Quốc Thiên biết rất rõ: "Vào thời điểm đó, Điền Gia Hào vẫn có chút quyền lợi!"

Tôi cảm thấy thoải mái, thầm cười. Quả nhiên, anh ta mang đầu heo bái sai cửa miếu. Như vậy xem ra, anh ta đã bị Quý Thanh Viễn chế tài, không dám làm gì nữa.