Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 277: Ác có ác báo



Những bình luận ngày càng đi xa, cuối cùng hầu như không ai để ý đến Du Ân và Phó Đình Viễn bắt đầu như thế nào, mọi người chỉ thắc mắc Du Ân và Phó Đình Viễn bây giờ có quan hệ gì.

Du Ân bị Phó Đình Viễn làm cho sứt đầu mẻ trán. Cô luôn muốn che giấu quá khứ của mình với Phó Đình Viễn, vì cô biết nó sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió dư luận một khi nó được công khai.

Giờ đây, nỗi lo ban đầu của cô đã ứng nghiệm, Du Ân cảm thấy từ nay về sau cô không thể đi đến bất kỳ nơi công cộng nào, cô sợ những người phụ nữ yêu mến Phó Đình Viễn sẽ xé xác cô.

Thảo nào vừa rồi Phó Đình Viễn cứ kéo cô không cho cô nhìn vào điện thoại của mình, vì sợ cô phát hiện ra sẽ bảo anh rút lại lời tuyên bố kia.

Thảo nào anh vừa uống cà phê vừa bỏ đi ngay khi thấy cô mở máy, vì anh sợ cô sẽ tính sổ với anh.

Du Ân đặt điện thoại sang một bên và hít thở sâu vài hơi để nguôi ngoai cơn tức giận trong lòng.

Chiêu tiền trảm hậu tấu của anh dùng rất tốt đấy.

Nhưng anh không nghĩ rằng cô sẽ không thèm để ý đến anh à, ít nhất nửa tháng cô không muốn gặp anh.

Thẩm Dao không ngờ rằng Phó Đình Viễn sẽ ra mặt và thừa nhận quá khứ của anh với Du Ân. Theo quan điểm của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn hẳn là sẽ rất phản cảm khi đề cập đến chuyện Du Ân bị cha con Du Thế Quần tính kế chứ.

Kết quả là bây giờ, Phó Đình Viễn không chỉ thẳng thắn đứng lên thừa nhận mà còn nói rằng anh chỉ mong Du Ân thay đổi ý định và bảo vệ Du Ân, điều này đã lật ngược tình thế thành công.

Không những thế, không biết ai là người dẫn dắt nhịp nhàng mà thành công kéo cô ta xuống nước, mục tiêu chế giễu và mắng mỏ của cả trang mạng đều chuyển sang cô ta.

Nội dung của Weibo là: "Thì ra tiểu tam trong mối quan hệ của cô biên kịch là Thẩm đại minh tinh hả."

Có người bên dưới tiếp tục nói: "Nghĩ đến những thông báo về scandal khác nhau của Thẩm đại minh tinh và Phó Đình Viễn lúc đầu, tôi thực sự cảm thấy rất đáng ghét."

"Nghe nói hai nhà Thẩm Phó là bạn bè đã nhiều năm. Thẩm minh tinh không thể không biết Phó Đình Viễn đã kết hôn, nhưng cô ta vẫn cố tình gieo rắc scandal với người ta, đúng là bạch liên hoa mà."

"Bạch liên hoa gì chứ, rõ ràng là hoa sen đen có mưu đồ sâu xa mà."

"Không biết xấu hổ!"

Thẩm Dao tức giận đến mức phổi như muốn nổ tung.

Lúc này, Tử Dạ lại gọi cho cô ta, giọng điệu của Tử Dạ vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cô Thẩm, chồng cũ của Du Ân là Phó Đình Viễn sao?"

Thẩm Dao cố ý giả bộ không quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

Tử Dạ nghiến răng nói: "Cô Thẩm, cô cố tình lừa tôi sao? Sao cô không nói cho tôi biết về quá khứ của Du Ân và Phó Đình Viễn chứ? Tôi đã đắc tội với Du Ân mấy lần rồi, những ngày tháng ở trong ngành sau này của tôi còn có thể tốt đẹp được hay sao?"

Tử Dạ gần ở như phát điên khi thấy thông tin Phó Đình Viễn là chồng cũ của Du Ân.

Cô ta luôn cho rằng chồng cũ của Du Ân chỉ là con nhà giàu thứ hai, có tiền hay sao đó nên mới dám bôi xấu Du Ân suốt, không ngờ chồng cũ của Du Ân hóa ra lại là Phó Đình Viễn. Phó Đình Viễn là một nhà tư bản trong ngành giải trí, đắc tội với Phó Đình Viễn, làm sao cô ta có thể tồn tại trong cái ngành này nữa được chứ…

Chỉ cần nhìn những gì đã xảy ra với đám người Thôi Thiên Tường, thảo nào đoàn đội của Thôi Thiên Tường đều bị phong sát, họ dám xúc phạm Du Ân nên đã trêu chọc đến Phó Đình Viễn.

Khỏi phải nói Tử Dạ khó chịu như thế nào, nếu cô ta biết sớm vài ngày, cô ta sẽ không hiến cái kế ngu dốt này cho Thẩm Dao.

Thẩm Dao chế nhạo: "Cô cho rằng cô có thể có tương lai nếu như không đắc tội đến Phó Đình Viễn sao?"

Tử Dạ tức đến sắp khóc trước câu nói của Thẩm Dao, cô ta biết mình hết thời, hoặc là chưa từng có tài năng gì, lúc đó cũng nhờ tiểu thuyết chuyển thể từ điện ảnh và truyền hình vào thời điểm đó mà cuốn sách kia trở nên ăn khách.

Nhưng điều này lại bị Thẩm Dao nói thẳng ra, mặt mũi của Tử Dạ nứt toạc ra không còn gì nữa.

Cô ta nghiến răng hỏi Thẩm Dao: "Nếu cô đã cho rằng tôi bất tài, tại sao cô lại lợi dụng tôi?"

Thẩm Dao tiếp tục khinh bỉ nói: "Còn sao nữa? Tôi thấy nhân phẩm của cô thấp kém, muốn lợi dụng cô chống lại đám người Du Ân chứ sao."

Những lời nói độc ác của Thẩm Dao như xuyên thấu tim gan, một người mạnh mẽ như Tử Dạ lại đang tức run lên vì Thẩm Dao.

“Thẩm Dao, nếu chúng ta đã cạch mặt rồi, vậy thì hãy làm thủ tục chấm dứt hợp đồng đi.” Tử Dạ không muốn viết một lời nào cho Thẩm Dao trong bộ phim cổ trang đó nữa.

“Nếu hủy hợp đồng thì cứ hủy hợp đồng đi, dù sao tôi cũng không thiếu những biên kịch vô lương tâm như cô.” Thẩm Dao ném câu nói này cho Tử Dạ rồi cúp điện thoại, Tử Dạ buông điện thoại bật khóc.

Cô ta vô lương tâm sao?

Thẩm Dao có thể tốt hơn cô ta sao?

Sau khi khóc, Tử Dạ gọi cho trợ lý Ngô Mẫn và bảo cô ta sắp xếp bản thảo và họ sẽ chấm dứt hợp đồng với Thẩm Dao, nhưng Ngô Mẫn đã nói với cô ta qua điện thoại một cách thờ ơ: "Tôi xin lỗi cô giáo, tôi quyết định tiếp tục ở lại công ty của Thẩm Dao, cô Thẩm vừa đồng ý sẽ để tôi là biên kịch chính rồi."

“Cái gì?” Tử Dạ không thể tin vào tai mình: “Ngô Mẫn!”

Tử Dạ tức giận mắng Ngô Mẫn, cô ta chưa kịp nói gì thì Ngô Mẫn đã nói thẳng với cô ta: "Kịch bản bây giờ có 70.000 từ, và ít nhất 50.000 từ là do tôi viết mà, sao thế? Cô Thẩm đề bạt tôi làm chủ biên, cô Tử Dạ không hài lòng sao?"

"Ngoài ra, từ ý tưởng ban đầu về bộ phim này cho đến việc xem xét các tài liệu khác nhau, tôi đều làm việc đó, và tôi cũng viết tóm tắt cốt truyện và phác thảo. Nếu cô rời đi thì kịch bản sẽ tiếp tục được viết thôi."

"Thậm chí còn tốt hơn khi cô viết đấy!"

Tử Dạ nghẹn họng không nói nên lời, đúng vậy, Ngô Mẫn là người phụ trách bộ phim cổ trang này từ khâu chuẩn bị đến giờ, trước sau gì cô ta cũng chỉ viết 20.000 chữ thôi, lại còn là viết bậy viết bạ.

Nhưng Tử Dạ lúc này cho rằng Ngô Mẫn đã phản bội mình, vẫn không nhịn được gầm lên: "Ngô Mẫn, cô qua cầu rút ván, không sợ trời đánh sao! Mấy năm nay nếu không có tôi, cô có thể có ngày hôm nay sao?"

Ngô Mẫn cười khẩy nói: "Trời đánh sao? Trời có đánh thì sẽ đánh cô trước đấy, tất cả những chuyện tôi làm đều là do cô sai khiến thôi."

Tử Dạ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, Ngô Mẫn kết thúc cuộc gọi, đồng thời chặn mọi cách liên lạc với cô ta, Tử Dạ hận không thể xé xác Ngô Mẫn ra.

Nhưng giận dữ thì có ích gì chứ?

Sự thật là Ngô Mẫn, một trợ lý ít tên tuổi, đã thay đổi nhanh chóng và chiếm láy vị trí của cô ta…

Thẩm Dao cũng không nhàn rỗi, sau khi đá Tử Dạ, cô ra để cho thuộc hạ tiếp tục bôi đen Du Ân, nhưng lần này quan điểm đã thay đổi.

Lần này, họ chủ yếu bắt đầu từ cha con Du Thế Quần, lên án cha chon Du Thế Quần nhận tiền từ nhà họ Diệp hoặc Phó Đình Viễn, và họ phải nói rằng Du Ân vô tội.

Không ngờ Diệp Văn đã sớm có biện pháp đối phó, cha con Du Thế Quần sau đó tung ra video thứ hai, thề với trời rằng bọn họ không lấy một xu, nếu nói dối thì sẽ bị trời đánh.

Còn nói nếu không tin thì có thể tìm người kiểm tra hồ sơ ngân hàng của cha con họ, cũng chưa có ai gửi tiền cho họ.

Cả hai người đều tuyên thệ thâm độc như vậy, quần chúng ăn dưa cũng tạm thời tin họ.