Sau Khi Yêu Đương Với Vai Ác

Chương 7



Đương nhiên, nguyên nhân chính là tên đầu sỏ chó điên Tiết Tập này và chẳng ai muốn mạo hiểm để đi trêu chọc bị hắn cắn cả.

Tiết Tập tức cười: "Ý mày là, đồ của ông mày là rác?"

Chết rồi!

Trong đầu của Triệu Mộc chỉ xuất hiện hai chữ này.

Làm sao bây giờ?

Cậu không muốn mình lại xui xẻo tới mức bị côn đồ đánh!

Cả người Triệu Mộc thất thần, một giọng nói ôn hòa giống như tiếng trời vang lên.

"Đây là đồ của cậu sao?" Nam sinh nở nụ cười nhặt bút từ dưới đất lên, vươn tay đưa bút tới người đang hung dữ, vẻ điềm tĩnh tao nhã này quả thực như một làn gió xuân thổi tới, tức khắc làm bầu không khí căng thẳng trở nên dịu đi không ít.

Người có thể xuất hiện ngay bây giờ, trừ hội trưởng Hội Học sinh tính tình ôn hòa thiện lương Lục Tu ra thì còn ai vào đây?

Vừa mới như những người ngoài cuộc nhìn xem từ đầu tới giờ, Mễ Tửu đứng lên.

Trong lòng Tần Tịnh lại "chậc" một tiếng, cô thật không hiểu tại sao mị lực của anh chàng này lại lớn tới vậy?

Lục Tu người cao chân dài, khuôn mặt thanh tú điển trai, nhưng không thể nói anh đẹp tới nỗi làm cho người khác phải kinh diễm, nhưng cuối cùng giá trị nhan sắc của anh vẫn còn kém xa với hot boy lớp 12 ban 2 kia, chỉ có thể nói để lại ấn tượng sâu sắc với người khác là tính tình tốt và khí chất ôn thuận như ngọc mà thôi.

Nhưng Mễ Tửu này gặp nhiều thanh niên tài giỏi thế mà lại chỉ nhìn trúng Lục Tu.

Tục ngữ có câu khi không không nên xâm phạm người khác, nhưng đối với Tiết Tập thì hắn chẳng có khái niệm quy củ đó, buông tay đẩy Triệu Mộc sang một bên, đổi người đứng chính diện với Lục Tu toát ra hơi thở vô hại này, thật lâu rồi hắn không gặp kẻ nào dám tìm mình gây phiền toái, còn không sợ chết mà lại gần.

Tiết Tập đánh giá Lục Tu từ đầu tới chân, Lục Tu là một học sinh gương mẫu, các nút thắt trên quần áo chỗ nào cũng chỉn chu, sự cẩn thận tỉ mỉ này gần như khiến anh trở thành niềm kiêu ngạo nhất của giáo viên.

Tiết Tập khinh thường cười nhạo một cái: "Tốt, mày đã thành công thu hút sự chú ý của tao."

Có lẽ Mễ Tửu ảo giác, sau khi Tiết Tập nói xong câu này, từ đầu vốn đang xem trò hay với các nữ sinh thì cảm thấy như báo động, đột nhiên có cảm giác nguy cơ nặng nề.

Thái độ của Lục Tu vẫn giữ ôn hòa như lúc đầu: "Mong cậu có thể tha thứ một lần cho sự nhầm lẫn của Triệu Mộc, cậu ấy chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình, cũng không cố ý nhắm vào cậu, ngược lại cậu ấy còn rất chu đáo dọn dẹp chỗ ngồi của cậu sạch sẽ, có thể thấy cậu ấy không hề có ý không tôn trọng với cậu."

Ở bên cạnh, Triệu Mộc hướng ánh mắt cảm kích với Lục Tu, nhưng mà sau khi chạm mắt với tên học sinh hư kia, cậu liền giật nẩy mình.

Tiết Tập liếc mắt nhìn bút trong tay Lục Tu, tùy tiện nhận lấy bút, sau đó ném rất chuẩn vào thùng rác, tay đút túi quần, gương mặt chế nhạo cong miệng: "Mày đã chạm vào đồ rồi, tao ngại dơ."

Câu này đúng thật là không để mặt mũi cho người khác.

Nhưng cũng có lẽ là ảo giác của Mễ Tửu, đám nữ sinh càng lúc càng kích động hơn, ngay cả Tần Tịnh cũng sáng mắt.

"Thực sự xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu, lần tới tôi sẽ mua bút đền lại cho cậu."

Mặc cho tất cả mọi người đang nhìn Lục Tu, một câu nói ra thực sự thiện lương ôn hòa, nhưng điều đó làm cho Tiết Tập phải nhăn mày, hắn cũng không tin trên thế giới này thực sự có người đánh không trả, mắng không cãi, hoàn toàn là người hiền lành, trừ khi cố ý giả vở biểu hiện ra dáng vẻ này trước mặt người khác.