Sau Khi Xuyên Thư Nữ Chủ Nàng Đen

Chương 24: Ma giáo cướp người



Trác Tử Đan bị Chu Châu Anh nói đến tức giận ghen ghét không thôi, nhưng vì lý trí lại nhịn xuống.

Hắn không thể để người khác nhìn ra ý đồ của hắn được, cho nên chỉ có thể thu chiêu, nói: "Thánh Nữ có thể vào."

"Đa tạ trưởng lão thủ hạ lưu tình." Tiêu Tâm Nguyệt mỉm cười nhẹ, lần nữa sửa sang lại y phục, mặc lại tay áo đô thẩm sa la sam, lại mang lên mũ phượng, thuận lợi đem Chu Châu Anh tiếp ra cửa.

Thời điểm các nàng ra cửa, Trác Tử Đan đã không còn ở nơi này. Bất quá cũng không có người để ý đến, tuy hắn võ công cao cường, nhưng thời gian gia nhập môn phái không dài, ở trong các để cũng không có nhiều uy tí. So với hắn, bọn họ càng để ý đến Thánh Nữ người cùng bọn họ có mười mấy năm tình nghĩa đồng môn hơn.

"Hắn không làm bị thương ngươi đi?" Chu Châu Anh bên cạnh nhỏ giọng hỏi Tiêu Tâm Nguyệt.

"Hắn cũng không xuất toàn lực, ta không có việc gì." Tiêu Tâm Nguyệt nói.

"Nga."

Chu Châu Anh cũng ngượng ngùng hỏi chuyện của Trác Tử Đan cùng Tiêu Tâm Nguyệt. Nàng nghĩ thầm, nếu không phải nàng xuyên thư khiến cho cốt truyện thay đổi, nam nữ chủ cũng sẽ không đánh nhau một trận này. Dù gì Mạnh Nho Nhỏ cũng đã nói, trong nguyên tác nam chủ siêu cấp hộ thê.

Trong nguyên tác nam chủ hộ thê, cùng hiện tại vì tranh dành tình cảm mà đánh nhau với nữ chủ,nam chủ tương phản quá lớn rồi, Chu Châu Anh lại lần hoài nghi chính mình xuyên sai cốt truyện.

Bất quá nàng vốn cũng không hiểu biết về nguyên tác, dù là xuyên chính là nguyên tác hay là có đồng nghiệp nói với nàn thì cũng đều là một dạng.

Nàng đem tâm tư đều đặt ở hôn lễ lần này, một lòng thấp thỏm không thôi, lại hưng phấn, còn cảm thấy lần này thể nghiệm thập phần mới lạ.

Nàng cùng Tiêu Tâm nguyệt ngồi cùng một cổ kiệu, mà nâng cái cổ kiệu, chính là như nàng vẫn luôn chờ mong tám người nâng đại kiệu hoa, hai người ngồi ở mặt trên cũng còn dư dả.

Bốn phía kiệu hoa đều lấy lụa đỏ che lại, không đến mức người ở bên ngoài nhìn tới các nàng, nhưng lại thuận tiện cho các nàng thấy cảnh tượng bên ngoài.

"Như thế nào?" Chu Châu Anh khóe miệng mỉm cười nhìn giáo chủ.

Giáo chủ hỏi: "Chúng ta hai người ngồi một cổ kiệu, có nặng quá không?"

"Ta không nặng, cũng không biết giáo chủ có nặng hay không."

"Ta cũng không nặng." Giáo chủ chu chu môi.

Tiêu Tâm Nguyệt giơ tay nhéo nhéo bụng giáo chủ, người kia đem bụng co rụt lại, sau đó đắc ý nói: "Ngươi xem, bụng ta không có thịt thừa."

Nói xong, nàng vươn tay, muốn sờ sờ lại bụng Tiêu Tâm Nguyệt.

"Gấp cái gì, buổi tối có rất nhiều thời gian a." Tiêu Tâm Nguyệt bắt lấy tay nàng, gắt gao giữ lại, không cho nàng sờ loạn.

Mặt giáo chủ đỏ lên: "..........."

Lời này của nữ chủ cũng thật ái muội, nhưng mà nàng không phải ý tứ đó a, nữ chủ như thế nào nghĩ nàng gấp gáp như vậy a?!

Nàng thử rút tay về, nhưng không được, dứt khoát tùy ý Tiêu Tâm Nguyệt cùng nàng mười ngón tương khấu. Nàng ngáp một cái, sau đó dựa vào người Tiêu Tâm Nguyệt. "Còn chưa có dạo phố, làm ta ngủ một lát, dạo xong phố lại kêu ta."

Tiêu Tâm Nguyệt buồn cười nhìn nàng, nhưng cũng không ngăn cản.

Đội đón dâu bắt đầu đi vòng quanh trấn nhỏ, một đường đi đều phát kẹo mừng, rải tiền, dẫn tới tám phần dân trong trấn kéo nhau đến xem náo nhiệt, hai bên đường chen đầy bá tánh vây xem.

Thị trấn này là địa phương Mạch Sơn phái khai sơn lập tông, ngày thường người đến người đi không ít, mà sau khi tin tức Mạch Sơn phái Thánh Nữ đại hôn truyền ra, lại mời nhiều võ lâm nhân sĩ tham gia hôn lễ, thế cho nên trấn nhỏ này càng thêm náo nhiệt.

Hôm nay một trận đại hôn này, trên đường cái dòng người chen chúc xô đẩy không ngừng, rộn ràng nhốn nháo, phi thường náo nhiệt.

Giáo chủ ngủ, nên ngoài trống chiên kèn pháo thanh loạn xà ngầu cũng không thể đánh thức nàng, càng đừng nói thanh âm của những người đó.

Nhưng bất đồng với giáo chủ đang nhẹ nhàng yên giấc, dù đội ngũ đã đi đường phố, thì Tiêu Tâm Nguyệt vẫn không dám lơi lỏng.

________

Ngày đại hôn của Thánh Nữ, trên trấn có rất nhiều võ lâm nhân sĩ đến, cũng là cho dư nghiệt Ma giáo cơ hội, bọn họ cải trang giả dạng thành một ít đệ tử của những môn phái nhỏ chưa biết danh, sau đó giấu kín trong đám người, tùy thời hành động.

"Ngươi xác định đội ngũ đón dâu sẽ đi ngang qua phố này?"

Trong quán trà, một nam tử có khuôn mặt âm nhu thấp giọng hỏi nam tử ngồi đối diện.

"Xác định, đây là cơ hội duy nhất để chúng ta động thủ, nếu để lỡ mất cơ hội lần này, việc muốn đem giáo chủ giải cứu ra càng khó khăn."

Nam tử còn muốn nói thêm cái gì, thì nghe thấy tiếng chiên trống từ xa truyền đến, hai người hơi ngưng lại, đem toàn bộ lực chú ý nhìn về hướng phát ra thanh âm. "Đã đến!"

Đội ngũ đón dâu đến gần, rất nhiêu bá tánh ánh mắt dừng lại nơi tiền rơi xuống, kẹo mừng cùng mứt, chỉ có một ít người làm bộ nhặt đồ vật, nhưng kỳ thật là ánh mắt bọn hắn nhìn chằm chằm cỗ kiệu kia.

Ánh mắt bọn họ nhìn xuyên thấu qua tầng màn lụa mỏng kia, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người bên trong, trong đó có một người thoạt nhìn như hôn mê bất tỉnh dựa vào trên người người bên cạnh.

Bọn hắn suy đoán cái người đang hôn mê chính là giáo chủ của bọn hắn, trong lòng nhất thời nổi lên lửa giận: "Quả nhiên chính đạo là một đám ngụy quân tử dám bắt cóc giáo chủ, hiếp bức giáo chủ gả cho Mạch Sơn phái Thánh Nữ. Giáo chủ không đồng ý, các nàng liền hạ dược giáo chủ, làm giáo chủ tùy ý các nàng an bài!"

Ma giáo dư nghiệt trong lòng có một đạo thanh âm nói với bọn họ, "Chúng ta phải cứu giáo chủ!"

Bọn hắn nắm chắc thời cơ, trong đó có một người rút đao chém bị thương một đệ tử chính đạo, do đó trở nên hỗn loạn.

Các bá tánh sợ chết, sôi nổi chạy trốn, đội ngũ đón dâu thực mau bị tách ra, cỗ kiệu không thể không ngừng lại.

Lúc này đám dư nghiệt Ma giáo đang tránh trong chỗ tối nhận được tín hiệu, sôi nổi lao ra chém giết, mà ở một bên trận địa sẵn sàng nghêng đón quân địch Mạch Sơn phái đệ tử cũng tiến lên nghêng chiến.

"Phát sinh chuyện gì a?" Chu Châu Anh bừng tỉnh, gắt gao ôm chặt Tiêu Tầm Nguyệt.

"Không có việc gì, ngươi ngồi yên chỗ này đừng nhúc nhích, ta đi một chút sẽ về." Tiêu Tâm Nguyệt trấn an nàng, liền nhảy ra bên ngoài.

Chu Châu Anh sợ những người này đánh đánh một hồi liền thành giết thật, dù sao đao kiếm không có mắt, nàng lại sợ đau. Vì thế nàng chỉ có thể nắm chặt màn che bên cạnh, nếu phát hiện tình huống không đúng, nàng sẽ ngay lập tức chạy trốn.

Lúc này, nàng nghe được có người cao giọng trách cứ Tiêu Tâm Nguyệt: "Hừ, các ngươi tự xưng là danh môn chính đạo, làm ra chuyện dơ bẩn không biết xấu hổ, còn mặt mũi tự xưng là chính đạo? Mau mau thả giáo chủ của chúng ta!"

"Chúng ta làm chuyện gì dơ bẩn?" Tiêu Tâm Nguyết khí định thần nhàn hỏi.

"Ngươi bức bách giáo chủ gả cho ngươi, làm nàng trở thành con rối trong tay các ngươi, để các ngươi có thể khống chế Thiên Cơ giáo!"

"Giáo chủ của các ngươi, chính là tự nguyện cùng ta thành thân a."

"Nói hưu nói vượn, ngươi cùng giáo chủ vốn không phải người cùng một đường, giáo chủ từ trước đến nay đều chán ghét các ngươi cái này ngụy quân tử, sao có thể coi trọng ngươi?! Khẳng định là các ngươi đã sử dụng thủ đoạn nào đó, làm giáo chủ của chúng ta không thể không chịu sự uy hiếp của các ngươi, để gả cho ngươi!"

Một người khác nói: "Đừng cùng nàng nói lời vô nghĩa, Dao Sơn tông đang dẫn người chạy đến, nhanh nhanh tốc chiến tốc thắng!"

Nói xong, những người còn lại càng thêm liều mạng, trong đó một nam tử có khuôn mặt âm nhu tìm được lỗ hổng, hướng Chu Châu Anh vọt đến.

Chu Châu Anh mắt thấy Tiêu Tâm Nguyệt bị bọn họ cuốn lấy không kịp bức ra để đến đây, mà nam tử kia đã phá được vòng vây, đi đến trước cỗ kiệu.

Tuy lý trí nói với nàng người này là đệ tử Ma giáo, cùng một phe với nàng, sẽ không tổn thương nàng. Nhưng trên mặt tình cảm thì nàng không nguyện ý trở về Ma giáo, không những vậy còn sẽ bị đuổi giết, càng là không muốn đứng ở mặt đối lập với nữ chủ.

Bởi vậy sau khi đệ tử Ma giáo kia xông đến, đầu óc nàng không kịp vận chuyển, liền lạnh lùng mở miệng: "Còn không mau ngừng tay!"

Lời vừa nói ra, nam tử kia sửng sốt, sau đó thật sự ngừng trước cỗ kiệu.

Tiêu Tâm Nguyệt cũng đã đuổi đến đây, một roi đem hắt lùi ra xa, sau đó xốc lên màn lụa nhìn Chu Châu Anh: "Ngươi không sao chứ?"

Ánh mắt Chu Châu Anh lạnh băng, làm lơ Tiêu Tâm Nguyệt, bước xuống cỗ kiệu.

Nàng vừa xuất hiện, nam tử kia liền mở to hai mắt nhìn: "Giáo chủ!"

Chu Châu Anh lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: "Mau để bọn hắn dừng tay lại!"

Nam tử vội thét lên ra lệnh cho chúng Ma giáo dư nghiệt: "Tất cả dừng tay!"

Ma giáo dư nghiệt vội tụ về một chỗ, phòng ngừa người chính đạo đánh lén bọn hắn.

"Giáo chủ, ngươi ———" Nam tử nhìn chằm chằm Chu Châu Anh, thấy nàng thần sắc thanh tỉnh, hiển nhiên là không mặc người an bài, tâm tình hắn liền phức tạp.

Tiêu Tâm Nguyệt đứng ở phía sau, cũng không xê dịch nhìn chằm chằm Chu Châu Anh.

Không thể không nói, cái liếc mắt vừa rồi, làm nàng nhớ đến bộ dáng nguyên bản của giáo chủ.

Dao Sơn tông đệ tử thấy Ma giáo dư nghiệt không phản kháng nữa, liền nhân cơ hội ra tay, Chu Châu Anh phát hiện, đồng thời lạnh giọng hỏi: "Các ngươi sao lại không dừng tay?"

Tiêu Tâm Nguyệt ném đi vỏ kiếm đang cầm, chuẩn xác đánh trúng thanh kiếm đang đánh xuống, Dao Sơn tông đệ tử cánh tay tê rần, là bị vỏ kiếm làm bị thương.

Chu Châu Anh lúc này mới đối với nam tử âm nhu kia nói: "Ngươi nếu là tới tham gia hôn lễ của ta, ta đây hoan nghênh, nhưng nếu như ngươi đến để gây sự, quấy rối, thì cũng đừng trách ta trở mặt không nhận người."

Sắc mặt nam tử biến đổi, vội quỳ xuống trước mặt nàng: "Thuộc hạ không dám!"

Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, khó có thể tin hỏi, "Giáo chủ thật sự là tự nguyện cùng Thánh Nữ chính đạo thành thân sao?"

"Tất nhiên."

Nam tử bi thương nói: "Sao có thể a?"

"Như thế nào không được? Nếu không vì các ngươi đám phế vật này......... Hừ!" Chu Châu Anh chán ghét nhìn bọn hắn.

Người bình thường nếu đối đãi như vậy với thuộc hạ của mình, sợ là thuộc hạ kia sẽ phản bội chủ. Thế nhưng bị Chu Châu Anh vũ nhục như thế, này đó Ma giáo dư nghiệt cũng không cho là có vấn đề gì, dù sao giáo chủ bọn hắn từ trước đến nay cũng không đem bọn hắn để vào mắt, thường xuyên cảm thấy bọn hắn đều là phế vật.

Chu Châu Anh cảm thấy chính mình trấn trụ được bọn hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

May mắn, trong lúc nguy cấp nàng nhớ tới Mạnh Nho Nhỏ đối với Ma giáo bình luận.

Đại khái là, người Ma giáo phong cách hành sự có thể lý giải, những người này quan niệm thị phi đều vặn vẹo, nếu không cũng sẽ không làm ra nhiều chuyên thương thiên hại lý, lệnh người thần quỷ chán ghét như vậy.

Mà bọn hắn cũng đã chịu ảnh hưởng lớn từ Tu Tiên giới Ma Tông Ma Tôn, quan niệm thực lực vi tôn đã ăn sâu bén rễ trong lòng bọn hắn.

Đồng dạng, quan niệm tôn ti giai cấp cũng rất mạnh, nếu Thiên Cơ giáo là một tay giáo chủ sáng lập, thì đa số giáo chúng đều bị giáo chủ hàng phục, thu phục, nhiều năm như vậy, bọn hắn thói quen lấy giáo chủ vi tôn, bị giáo chủ xem như nô dịch.

Bằng không sau khi Thiên Cơ giáo bị diệt, bọn hắn cũng sẽ không nháo nhao mà tới cứu người. Bọn hắn vẫn một lòng trung thành, bọn hắn cũng không nhân cơ hội thay thế địa vị "Ma giáo giáo chủ" này.

Cho nên ỷ vào Ma giáo giáo chúng đối với giáo chủ toàn tâm phục tùng, nàng mới làm ra bộ dáng cao cao tại thượng để lừa gạt bọn hắn.

"Đây là vì chúng ta sao?" Nam chủ kinh ngạc mà nhìn giáo chủ của bọn hắn.

Chu Châu Anh sợ chính mình nói thêm nữa sẽ lòi, vì thế nàng chỉ chỉ Tiêu Tâm Nguyệt: "Để phu nhân của ta cùng các ngươi nói."

Nói xong, nàng lần nữa trở về bên trong cổ kiệu. Vừa ngồi xuống, nàng lập tức nhéo mình một cái, trái tim kinh hoàng: Thật nguy hiểm thật nguy hiểm, thật là đáng sợ! Loại sự tình làm thế thân như này thật không phải người nào cũng có thể làm!

Bên ngoài, Tiêu Tâm Nguyệt đã lấy lại tinh thần, nàng đè xuống cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nói: "Còn chưa thỉnh giáo các hạ quý tính đại danh."

Nam tử quỳ là giáo chủ, kính cũng là giáo, thấy người đối thoại với hắn không phải là giáo chủ, hắn tự nhiên mà đứng lên, biểu tình kiêu căng: "Thiên Cơ giáo tả hộ pháp U Vanh Lân, là giáo chủ ban tên cho!"

Chu Châu Anh: "..........."

Đây là thẩm mỹ đặc tên của nguyên chủ? Cũng thật là lạ đi!

__________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giáo chủ: "U........... cái gì U?"

Tả hộ pháp: "U Vanh Lân."

Giáo chủ: "Nga, cái gì dung?"

Tả hộ pháp: "Là U Vanh Lân a giáo chủ."

Giáo chủ: "Nga nga, mà cái gì lâm?

Tả hộ pháp: "..."