Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Chương 32: " Tôi không sợ"



Điền Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng cợt nhả này của cậu," Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng* cậu còn không biết sao? Chơi xấu sau lưng càng gây phiền toái! Hơn nữa vạn nhất các cô ấy khua môi múa mép thì sao, cóc ghẻ bò chân mặt*, không dao giết người mới đáng sợ cậu hiểu không?"

Ánh mắt Ôn Hi lại sáng ngời, ngữ khí kiên quyết, "Tôi không sợ."

( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Ôn Hi cũng không để chuyện này ở trong lòng, sau khi ngủ một giấc cậu gần như đã quên sạch.

Màn đêm buông xuống, hàng vạn ngọn đèn được thắp sáng.

Ôn Hi đặt bát mì mình vừa nấu xong để lên bàn, "Tác phẩm tuyệt vời của đầu bếp Ôn Hi tới đây, mì trường thọ đã làm xong!"

Nước lèo thanh thanh trong veo, sợi mì dài và mảnh, bên cạnh còn có chút lá rau xanh, mà ở chính giữa, là một quả trứng lòng đào xinh đẹp.

"Để cho cậu ăn, sau đó bình bình an an, kết thúc sinh nhật này một cách suôn sẻ."

Tư Cảnh bật cười, "Cứ làm như hôm nay sẽ không bao giờ kết thúc ấy."

Ôn Hi nhíu nhíu mày, "Đó là cách nói thôi, hiểu chưa?!"

"Tôi hiểu, chỉ là mì trường thọ không phải là nên tự mình làm sao, cậu lại.."

Không đợi hắn nói xong, Ôn Hi đã đúng lý hợp tình nói lại, " Tôi lại làm sao? Tuy là đồ có sẵn, nhưng là tâm ý của tôi nên cũng giống như chính tay tôi làm thôi!"

Tư Cảnh cười cười, gắp một đầu lên ăn.

Ôn Hi nhìn hắn ăn chậm rãi, hai mắt nhịn không được lại chớp chớp, tò mò hỏi: "Ăn ngon không?"

Tư Cảnh lại không trực tiếp trả lời, "Đây không phải là món ăn đáng tự hào của cậu sao?"

"Tôi đương nhiên biết là ăn ngon, chỉ là khách khí hỏi một câu thôi."

Tư Cảnh dựng thẳng lên ngón cái, "delicious."

"Cậu đang khách khí đó à?"

"Cậu tò mò như vậy không phải nếm thử là được rồi sao." Nói nói Tư Cảnh liền đẩy cái bát đến trước mặt Ôn Hi.

Ôn Hi lắc đầu đẩy lại chỗ hắn, "Đây là mì trường thọ chuẩn bị cho cậu, cậu phải ăn hết, tôi tham lam một miếng làm gì?"

Tư Cảnh nhìn ánh mắt trông mong của cậu, cố ý chọc cậu, "Hay là tôi làm cho cậu một ly cà phê nhé?"

"Cậu mà nói nữa thì đừng có trách tôi không khách khí!" Vẻ mặt Ôn Hi hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Tư Cảnh vội vàng im miệng, tiếp tục ăn mì.

Dù sao đi nữa, sinh nhật này cũng là cái sinh nhật làm hắn ấn tượng sâu sắc nhất kể từ khi cha mẹ hắn qua đời.

.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Sinh nhật Tư Cảnh kết thúc, Ôn Hi cũng sẽ không bận rộn nữa, suốt ngày nằm ở trong nhà không chịu ra cửa, chỉ cần hỏi tới là cậu sẽ nói mấy hôm trước cậu làm việc quá vất vả, cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nghe được lời này Tư Cảnh tự nhiên cũng không nói tốt xấu gì thêm, chỉ có thể dung túng cậu trở thành một cây nắm sắp mốc meo.

Ăn, ngủ, chơi game, những ngày hoang phế luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, màu xang ngọc trên những chiếc lá cây cũng ngả dần sang sắc vàng.

Thẳng đến khi bị Tư Cảnh kéo trở lại trường học, cậu vẫn cảm thấy thật thiếu chân thực.

"Cậu đang gạt tôi, tuyệt đối là gạt tôi rồi, tôi còn chưa làm được gì cả, sao lại khai giảng rồi?!"

Ngồi trên xe hai tay Ôn Hi ôm lấy đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Cả 3 game cậu đều đã chơi tới mãn cấp rồi, còn chưa làm cái gì hả?"

Ôn Hi: "......"

"Đó không phải là tôi để cho cậu luyện tập à, cậu cư nhiên lại nói tôi như vậy, đúng là làm cho người ta đau lòng mà."

"Kỳ nghỉ kết thúc cũng khá tốt, giảm bớt thời gian cậu làm ổ ở nhà, không chịu ra ngoài phơi nắng."

Ôn Hi lén lút thè lưỡi với hắn, không thèm để ý tới hắn nữa.

.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Ngay khi hai người vừa đến trường học, Điền Thiên đang chơi bóng ở sân cũng thả bóng xuống, chạy tới, "Hai người các cậu hôm nay tới sớm nhỉ."

"Tạm thôi."

Ánh mắt Tư Cảnh khẽ nhúc nhích, nói với Ôn Hi: "Tôi đi ném mấy quả, Tiểu Hi đi cùng không?"

Ôn Hi lắc đầu cự tuyệt, "Tôi ở đây chờ cậu là được rồi."

Tư Cảnh không có nhiều lời, chỉ gật gật đầu, dù sao thì hắn cũng cố ý để cho hai người họ có không gian nói chuyện.

Quả nhiên, ngay khi hắn rời đi, Điền Thiên đang ở sau lưng liền đuổi theo lên ngang hàng, "Hai ngươi các cậu hòa giải rồi sao?"

Ánh mắt Ôn Hi dõi theo Tư Cảnh đang trên sân bóng, "Vốn dĩ hai đứa cũng đâu có mâu thuẫn gì."

Điền Thiên nhìn bộ dạng bình tĩnh của cậu, nhịn không được vạch trần thẳng thừng, "Ô ô ô, đâu có mâu thuẫn gì? Không biết trước kia là ai nói, Điền Thiên, cậu là huynh đệ tốt của tôi nên cậu nhất định phải giúp tôi, kết quả vừa bị chặn một cái thôi, tiếng nói chuyện đã giống như sắp khóc đến nơi rồi."

Ôn Hi quay đầu, mặt vô biểu tình, "Cậu mới là người sắp khóc đến nơi đó."

"Không nói cái này nữa, cậu không đi trại hè đúng là mất mát mà, chơi đặc biệt vui luôn, hơn nữa Tống Mão còn dẫn mọi người đi ra mê cung giống như rừng rậm, thuận tiện còn cứu được mấy người bị tách khỏi đoàn, bây giờ rất nhiều người sùng bái cậu ta."

Ôn Hi chỉ nghe một chút, cũng không nói cái gì.

Nhìn vẻ mặt không có hứng thú của cậu, Điền Thiên nghĩ nghĩ vẫn là hỏi ra miệng: "Hi à, có phải cậu ghét Tống Mão lắm không?"

"Tôi tưởng rằng chuyện tôi ghét Tống Mão ai cũng biết chứ." Ôn Hi nhướng mày trả lời, sau đó có chút nghi hoặc, "Làm sao vậy?"

"Bây giờ nhân khí của Tống Mão rất cao, không chỉ ở sơ trung, mà ở cao trung cũng có rất nhiều người thích cậu ta."

"Thích thì thích thôi, liên quan gì đến tôi?"

"Lúc ở trại hè có nghe đồn, nói là, trên thực tế là Tống Mão thích cậu." Nói xong câu này, ánh mắt Điền Thiên nhìn vào Ôn Hi còn thêm vài phần cẩn trọng.

Chơi thân với nhau lâu như vậy, cậu ta cũng đã sớm biết Ôn Hi là dạng người gì, thiếu niên nhìn qua mềm mềm mại mại như miếng bánh mật, nhưng thực ra trong lòng lại cương ngạnh như một tảng đá, ngoại trừ Tư Cảnh và mình, cậu cũng không có bạn tốt nào, hoặc là nói, cậu căn bản là quá lười biếng để đi nhận thức thêm những người bạn mới.

Cậu tự vẽ cho bản thân một cái vòng, bên trong chỉ có cậu và Tư Cảnh, ngay cả mình cũng chỉ đứng ở phía trên vòng tròn, những người khác thì càng không cần phải nói.

Ôn Hi cậu cứ như vậy, đến khi gặp cảnh khó khăn, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu lời đồn đãi vớ vẩn, suy cho cùng, có rất nhiều người xuất sắc nhưng họ vẫn có những chỗ thiếu xót, và những người xa lạ lại không tiếc những lời ác ý nhất với họ.

"Cậu ta thích thì mặc cậu ta thích, tôi không thích cậu ta."

Thấy Ôn Hi dửng dưng đúng như trong dự kiến của mình, Điền Thiên thở dài, lấy cùi chỏ chọc vào cánh tay cậu, "Tôi đương nhiên biết cậu không thích cậu ta, cậu cũng đã có Tư Cảnh rồi, nhưng quan trọng là mấy người thích cậu ta mới khó đối phó!"

Ôn Hi nghe lời này trong lúc nhất thời không biết nên phản bác câu trước hay câu sau, cuối cùng lại khó xử không nói nên lời.

"Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ lo sau này sẽ có người gây phiền toái cho cậu, cho nên cậu phải cẩn thận."

"Có thể gây phiền toái gì cho tôi, chẳng lẽ một đám nữ sinh lại còn muốn đánh tôi sao?" Ôn Hi buồn cười nói.

Điền Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng cợt nhả này của cậu, "Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng* cậu còn không biết sao? Chơi xấu sau lưng càng gây phiền toái! Hơn nữa vạn nhất các cô ấy khua môi múa mép thì sao, cóc ghẻ bò chân mặt*, không dao giết người mới đáng sợ cậu hiểu không?"

(Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng*: Công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm, lén lút thì khó phòng bị.)

(cóc ghẻ bò chân mặt*: nhìn thấy người xung quanh khiến bạn cảm thấy rất khó chịu, thậm chí không có mâu thuẫn gì cũng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.)

Ánh mắt Ôn Hi lại sáng ngời, ngữ khí kiên quyết, "Tôi không sợ."

Dừng một chút cậu chợt nâng tay lên, "Dù sao cũng cảm ơn, huynh đệ!"

Đến lúc này Tư Cảnh cũng đã quay trở lại, Điền Thiên thấy thế vội vàng bỏ dầu vào chân chạy biến, không muốn làm bóng đèn, "Khách khí cái gì, tôi đi đây." Trước khi đi cậu ta còn vỗ vỗ bả vai Tư Cảnh, "Cú nhảy vừa rồi của cậu rất đẹp."

Tư Cảnh gật đầu, "Cảm ơn."

Nói xong, hắn lại mở to đôi mắt hắc bạch phân minh của mình nhìn Ôn Hi không chớp, thẳng thừng nhìn người đến mê mẩn, "Nhìn tôi làm gì?"

Tư Cảnh trả lời: "Điền Thiên vừa mới khen tôi."

Ôn Hi nhướng mày hỏi lại: "Sau đó thì sao?"

Lắc đầu, Tư Cảnh kết thúc đề tài, "Không có việc gì."

Vừa thấy ánh mắt thiếu niên tối sầm lại, làm bộ muốn rời đi, Ôn Hi vội vàng chạy tới bắt lấy cổ tay hắn, "Đùa với cậu thôi, định đi thật à, cậu vừa ném một quả rất đẹp, chúng ta bớt thời gian đi chơi bóng rổ với nhau, cậu dạy tôi nhé."

Tư Cảnh như là đứa trẻ được cho kẹo, cười vô cũng thỏa mãn, "Được thôi."

"Nhưng cậu cũng không được dạy tôi quá khó, a cũng không phải, nói không chừng tôi đây thiên phú dị bẩm, chơi bóng rổ cực kì giỏi cũng nên."

"Bộ dạng tự tin của Tiểu Hi nhà ta đúng là hết sức đáng yêu mà."

"Cậu có ý gì, Tư Cảnh cậu nói rõ ràng cho tôi!"

.( truyện chỉ đăng độc quyền và được cập nhật sớm nhất trên wattpad:KurumiKajaki và wordpress:goodriviu.com, mọi nơi khác đều là reup)

Tuy rằng Điền Thiên đã được đánh tiếng trước cho mình, nhưng Ôn Hi vẫn rất mau để sự việc này ra sau đầu, nhưng mà cậu chẳng hề ngờ tới, vừa mới khai giảng chưa được một tuần, cậu đã dính phải đen đủi.

Ngồi ở trên thảm tập thể dục, xung quanh là một mảng đen kịt, cậu hít sâu một hơi, bắt đầu bình tĩnh phân tích.

Trước khi vào tiết thể dục thì Điền Thiên chắc là đang chơi bóng rổ, khẳng định cậu ta sẽ không nhận ra mình không có ở nơi đó.

Mà Tư Cảnh lại bị giáo viên tiếng Anh giữ lại nói chuyện, khi mình đi đến kho thể dục chắc cũng còn 5,6 phút nữa mới vào tiết học..

Chờ đến lúc vào tiết, Tư Cảnh sẽ phát hiện mình không có ở đó, hắn tự nhiên sẽ bắt đầu đi tìm mình, chắc là cũng không bao lâu đâu, mình không cần sốt ruột.

Nghĩ như thế cậu trực tiếp rụt rụt thân thể rồi nằm trở lại, có quần áo che đậy cũng không quá lạnh, tuy rằng có chút mùi ẩm ướt nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi.

Có lẽ là bóng tối đã khuếch đại sự thả lỏng trong lòng cậu, chưa đầy một lúc cậu thế mà lại ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ, cậu tựa hồ nghe được giọng nói của Tư Cảnh.

"Tiểu Hi, Tiểu Hi, Tiểu Hi!"

Lông mày của cậu khóa chặt, cậu khó khăn nâng hai mi mắt nặng trĩu, "Tiểu...... Cảnh?"

"Cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì." Lời nói ra khỏi miệng Ôn Hi mới nhận ra, giọng nói của mình đã khô khốc khàn khàn như đường ống nước bị tắc nghẽn bởi cát.

"Trước tiên đừng nói chuyện, tôi mang cậu đi bệnh viện."

Ôn Hi còn chưa kịp hiểu ý của câu này, giây tiếp theo cả người đã trực tiếp bị bế ngang lên.

Ôm, ôm công chúa?!!

Ôn Hi cơ hồ nháy mắt liền tỉnh táo lại, tư thế này rất xấu hổ, cậu muốn xuống dưới, nhưng mà Tư Cảnh căn bản không cho cậu cơ hội, bước chân dưới chân giống như giẫm phải gió, lao vun vút.

Ôn Hi muốn nói chuyện, nhưng chỗ yết hầu không thoải mái làm cậu nói chuyện thập phần khó khăn, phí nửa ngày cũng chỉ phun ra được mấy âm thanh kỳ quái, cuối cùng cậu đành từ bỏ.

Tài xế của Ôn gia đã chuẩn bị xe sẵn sàng, vừa thấy Tư Cảnh ra là lập tức mở cửa cho hắn, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Hi, nét mặt ông đột nhiên thay đổi, lên xe sau đó trực tiếp nhấn ga phóng đi.

Ôn Hi mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy dường như có rất nhiều thanh âm ở bên tai mình, nhưng cậu nghe không rõ ràng, muốn trả lời cũng không trả lời được, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng liền chìm vào một mảnh bóng tối.

Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt lại là một mảnh màu trắng.

"Tỉnh rồi sao?"

"Đừng nói chuyện, uống miếng nước trước."

Thanh âm còn chưa kịp cất lên đã có một cái thìa dán lên miệng mình, dòng nước ấm áp được uy vào, Ôn Hi cơ hồ nuốt theo tiềm thức.

Không biết qua bao lâu, không còn nước uy vào, cậu cũng tỉnh lại rất nhiều, "Tiểu Cảnh."

Giong nói cũng không còn khàn khàn như vậy nữa.

Thanh âm Tư Cảnh vang lên, "Tôi đây."

Ôn Hi thở hổn hển hai ngụm khí, rồi mới hỏi tiếp: "Tôi đang ở đâu đây?"

"Bệnh viện, cậu sốt cao, vừa mới hạ sốt không lâu."

Ôn Hi nghi hoặc, "Tôi sốt sao?"

"Đúng vậy."

"Tôi một chút cũng không nhớ." Cậu chỉ nhớ mình nằm trên cái nệm ở kho thể dục, sao lại phát sốt rồi?

"Không cần biết đâu, có chỗ nào khó chịu nữa không?"

Ôn Hi lắc đầu, nhưng rất nhanh lại nói: "Tôi có chút đói."

Tư Cảnh xoa xoa tóc mái trên trán thiếu niên, thanh âm ôn nhu như nước, "Chờ dì Hạ mang cháo ngao nóng cho cậu, cậu ăn nó trước, chờ lúc xuất viện cậu muốn ăn món gì tôi làm món đó cho cậu, được không?"

"Ừm."

Ôn Hi bỗng nhiên nghĩ đến, "Nhắc mới nhớ, cậu làm cách nào mà lại tìm được tôi?"

Những lời này như chứa một câu thần chú nào đó, biểu tình của Tư Cảnh ngay lập tức trở nên vô cùng khủng bố.