Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Chương 11



"Ông chủ, thêm năm xiên gân bò!"

"Ông chủ, lại thêm cho cháu 1 chai coca nữa, phải lạnh nhé chú!"

Trong không khí tràn đầy hương vị ớt bột hòa lẫn lẫn với than lửa, tiếng ồn ào trẻ con hỗn loạn, cấu thành nên cái cảm giác độc đáo của tiệm đồ nướng nhỏ này.

"Ăn ngon không?"

"Vẫn ổn, chỉ là có chút cay." Ôn Hi thè lưỡi, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh ừng ực ừng ực một hơi uống đến gần nửa chai.

Mới vừa đặt nước xuống, một chiếc xiên que thịt dê được chọn sạch sẽ tẩm đầy ớt ở mặt trên được đưa tới trước mặt cậu, "Không thể ăn cay còn muốn ông chủ bỏ cay, cậu bị ngốc sao?"

"Cậu mới ngu ngốc!" Ôn Hi miệng không nhàn rỗi, một bên ăn thịt một bên phản kích lại Tư Cảnh, "Ăn thịt nướng phải thêm cay, không ăn cay thì còn ý nghĩa gì nữa, cái này cùng với ăn lẩu nhất định ăn cay rát mới đã ghiền, cậu có hiểu hay không a!"

"Không hiểu."

"Không hiểu là được rồi, ăn thêm hai xiên xương sườn bổ não, còn muốn ăn chim cút, sao cậu không lên trời luôn đi!"

"Tối hôm qua cậu ăn trứng cút hình như rất vui vẻ."

Ôn Hi: "......"

Miệng phình phình giống con hamster nhỏ, Ôn Hi nhỏ giọng phản bác, "Chim cút cùng trứng cút không giống nhau."

Hắn nói xong liền phát hiện Tư Cảnh biểu tình có chút ý vị thâm trường*, còn tưởng là sẽ nói một cái gì đó quan trọng, một đạo thanh âm đột nhiên tiến vào.

(ý vị thâm trường*: Ý tứ sâu xa)

"Không nghĩ tới chỗ này cũng có thể gặp được, mày nói xem, đây có phải một loại duyên phận hay không?"

Ôn Hi nhìn người tới, nhịn không được trợn trắng mắt, "Là âm hồn bất tán* đi."

(âm hồn bất tán*: dai dẳng đeo bám, có thể hiểu là dai như đỉa đói:))

Cố Dương cũng không thèm để ý, chỉ là sáng quắc nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp, "Mày thay đổi không ít đâu, trở nên càng đáng yêu hơn rồi."

Ôn Hi cảm giác muốn ăn bị mất đi phân nửa, buông xiên tre trên tay, phun ra khẩu khí tức giận trả lời: "Cảm ơn, nhưng mày vẫn là trước sau như một béo ngậy ha."

Liên tục bị xoáy vài câu, Cố Dương cũng có chút chịu không nổi, chỉ là nhìn gương mặt Ôn Hi kia hắn lại có chút luyến tiếc muốn chửi, ánh mắt xếch lên, đối với Tư Cảnh trầm mặc không lên tiếng ở một bên liền trực tiếp chửi rủa, "Đôi mắt của mày là dùng để thở dốc sao, không thấy được tao đang cùng Ôn Hi nói chuyện à, không biết lăn xa một chút?"

Ôn Hi giơ tay đè lại cổ tay Tư Cảnh, sau đó mới nâng mắt thấy hướng đối phương, trong thanh âm tràn ngập lạnh lẽo, "Là mày mới phải lăn xa một chút đi, không thấy được tao đang cùng Tư Cảnh cùng nhau ăn cái gì sao? Người xấu ăn uống lại không tự mình hiểu lấy!"

"Như thế nào, cái này xem như bồi thường à?" Cố Dương cố ý đến gần rồi chút, hạ giọng, "Thiếu chút nữa dọa tới mạng người rồi?"

Ôn Hi đột nhiên đẩy hắn ra, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo quát: "Mày bị bệnh tâm thần à!"

"Ôn Hi, đối với một con chó như vậy để bụng làm cái gì, không cần kéo thấp thân phận chính mình, chúng ta, cùng loại người này không giống nhau."

Chọn mắt thấy vẻ mặt ngạo mạn thiếu niên, Ôn Hi cố tình giả vờ khó hiểu táp táp lưỡi, "Thân phận? Là đang chỉ cái thằng thân phận cặn bã này sao?"

Xuy một tiếng, Ôn Hi lại nói: "Cố Dương, nếu mày nhàn rỗi không có việc gì làm có thể đi quét đường cái, mà không phải ở chỗ này giống mấy con chuột đều khiến người khác phiền chán."

Lặp đi lặp lại bị hạ thấp nhiều lần mặt mũi Cố Dương cũng có chút không gắng gượng được, sắc mặt chìm xuống, "Ôn Hi, mày đừng có mà cho mặt lại không biết xấu hổ."

Ôn Hi hừ lạnh một tiếng, "Câu nói ban đầu tao xin trả lại, thời đại nào còn tự cho mình là người bề trên, mày xứng sao?"

"Mày mẹ nó..." Cố Dương một câu mắng chửi còn nói chưa xong, cả người liền đi lảo đảo về phía trước, chính chính diện diện nhào lên cái bàn, liên lụy chiếc ghế dựa bên cạnh cũng bị lật theo.

Còn Ôn Hi là bởi vì được Tư Cảnh túm lên trước mà may mắn thoát nạn.

Vỗ vỗ tay, cậu quả thực đem vui sướng khi người gặp họa viết ở trên mặt, "Thấy chưa, cái này gọi là báo ứng đấy!"

"Cố ca anh không sao chứ?"

"Cố ca mau lau lau."

Cố Dương tiếp nhận khăn giấy tiểu đệ đưa tới xoa xoa lung tung khắp mặt, chỉ vào Ôn Hi cùng Tư Cảnh khóe mắt muốn nứt ra, "Đánh chết hai đứa nó cho tao!"

Ôn Hi đang muốn tiến lên một bước, lại bị Tư Cảnh nắm cánh tay giữ ở sau người, cậu đang khó hiểu, liền nghe được Tư Cảnh cao giọng hô một câu: "Ông chủ, có người gây sự!"

"Ha ha ha, quả nhiên là phế vật, cư nhiên còn đang gọi ông chủ cái gì!

"Đúng vậy, thật đáng xấu hổ!"

"Tên ngốc ý còn muốn kêu ông chủ kìa, nhìn cái tiền đồ này xem!"

"Ai gây sự?" Cánh tay phải xăm trổ đầy hình hoa, với khuôn mặt thô bạo, toàn bộ bắp tay giống như một tòa núi nhỏ, ông chủ dường như chỉ mới vừa cắt t*ết một con gà rồi đi ra, máu gà tựa hồ còn chưa chảy hết, róc rách tong tong bắn đầy đất.

Ôn Hi nhìn thấy ông chủ trước mắt sáng ngời, lập tức giơ tay cáo trạng, "Lão bản nơi này nơi này! Chính là bọn họ! Mấy người này này! Bọn họ muốn đánh nhau, hủy hoại hết bàn với ghế của chú đó, dọa rất nhiều học sinh chạy đi! Còn nói muốn hủy cửa hàng của chú!"

Đám người Cố Dương: "......"

Bọn họ người vẫn còn đang ở chỗ này Ôn Hi mày liền như vậy trợn mắt nói dối, mày còn là người sao?

Lão bản liếc mắt một cái, trong thanh âm lộ ra chút thô bạo cùng không mấy thiện cảm, "Sao, bọn mày định đập chỗ này à?"

Thiếu niên vừa mới còn kiêu ngạo tức khắc giống như con gà con bị bóp chặt cổ, một đám cũng không dám phát ra thanh, sôi nổi hướng phía sau Cố Dương đi trốn.

Nuốt khẩu nước miếng, Cố Dương bạo dạn lá gan mở miệng: "Không, không có, chúng cháu chỉ là bạn học đang đùa giỡn nhau thôi, ha hả."

Lão bản tầm mắt đảo qua, trên tay lực đạo đột nhiên tăng thêm, máu gà vẩy ra ra tới, ở không trung vẽ ra một cái diễm lệ màu đỏ, "Đùa giỡn, đùa giỡn sao mà cửa hàng của tao lại thành như này rồi? Khách hàng của tao đều chạy đi đâu rồi?"

Đám người Cố Dương cơ hồ là nháy mắt dựng thẳng sống lưng, hô hấp cũng không dám hô hấp.

Tròng mắt xoay chuyển, Ôn Hi cười nói, ngữ khí nhẹ nhàng tựa hồ là đi ra hoà giải, "Ông chủ, nghĩ sai rồi, xác thật là đùa giỡn, những người khác đi rồi là bởi vì vị bạn học này nói hôm nay hóa đơn đều là Cố thiếu gia cậu ấy thanh toán hết, chú chỉ cần yêu cầu cậu ta tất toán tiền là được rồi, cậu ấy không thiếu tiền."

Ông chủ theo phương hướng ngón tay Ôn Hi nhìn về phía Cố Dương, "Phải không?"

Cố Dương giận mà không dám nói gì, nghẹn một bụng lửa, gắng gượng cười một cái, "Đúng vậy."

"Đi, vậy cậu lại đây, tôi tính tiền cho cậu."

"Được thôi."

Chờ lão bản vừa di chuyển đi, Cố Dương liền hướng Ôn Hi hung tợn nói nhỏ, " Ôn Hi, việc này bọn tao không để yên đâu!"

Nghe vậy Ôn Hi lập tức lớn tiếng lại bổ sung thêm một câu: "Ông chủ, đừng quên bàn này của chúng cháu cũng là cậu ta muốn thanh toán, 10 con mực xiên cùng với 20 xiên thịt dê, 5 chai nước khoáng lạnh!"

Cố Dương: "......"

D*tc*may Ôn Hi!

Vuốt cái bụng tròn vo, Ôn Hi nho nhỏ ợ một tiếng, "Tư Cảnh, có phải cậu biết ông chủ tiệm đồ nướng kia không?"

"Không quen biết." Tư Cảnh lắc đầu, trả lời đến tích thủy bất lậu*, "Chỉ là hồi trước nghe được mấy bạn học nói qua tiệm đó đồ ăn tuy rằng rất ngon, nhưng ông chủ rất hung dữ, bọn họ có một lần còn tận mắt thấy ông chủ băm thịt gà, sợ tới mức không dám đến nữa."

(tích thủy bất lậu*: nghĩa đen là nước cũng không rò rỉ,ý ở đây là rõ ràng, đầy đủ, chu toàn không chút khe khở.)

Nghĩ đến bộ dáng run như cầy sấy của Cố Dương, Ôn Hi nhịn không được cười ra tới, "Xác thật rất hung dữ."

"Tuy rằng rất hung dữ nhưng chủ tiệm cũng không phải người xấu, chúng ta lần sau còn có thể đi ăn."

Theo bản năng ừ một tiếng, ngay đó Ôn Hi biểu tình liền biến đổi, "Còn lần sau? Hết thảy đều xem xem tôi có tâm tình không đã, chưa chắc là có lần sau đâu."

Tư Cảnh cũng không có nhiều lời, chỉ là tay phủ lên bụng thiếu niên, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, "Ăn nhiều như vậy thật sự không có vấn đề sao?"

"Đương nhiên không thành vấn đề, lúc nãy mới có bao nhiêu đâu a!" Ôn Hi không chút nào để ý xua tay, xem ra ở cậu, chút đồ nướng đó chỉ là đồ ăn vặt a, còn không tính là bữa ăn chính.

Tư Cảnh lại là ngưng ngưng nhìn cậu, động tác trên tay càng thêm đến ôn nhu.

Nhưng mà sự thật chứng minh, cũng không phải nói không có vấn đề liền không có vấn đề.

Buổi tối 11 giờ, Ôn Hi ôm bồn cầu nôn mửa đến trời đất tối sầm, cả người thậm chí tinh thần đã hoảng hốt đến suýt nữa hư thoát*, Tư Cảnh khi nào đến bên người mình cũng không biết rõ.

(hư thoát*: hạ đường huyết do mất nước, mất máu)

"Uống miếng nước trước, tôi đã gọi cho bác sĩ Đỗ rồi, chờ một lúc anh ta liền sẽ tới."

Ôn Hi một chút sức lực đều không có, căn bản là cầm không được ly nước, sắc mặt tái nhợt liền lảo đảo một cái, lại ngã vào một cái ôm mang theo hương hoa nhài nhàn nhạt.

Dòng nước ấm áp từng chút làm ẩm đôi môi khô khốc, Ôn Hi vô ý thức bắt đầu nuốt.

"Tư Cảnh?"

"Là tôi." Trả lời xong, Tư Cảnh cau mày, "Cái này còn nói là không có vấn đề?"

"Vốn dĩ là không có vấn đề a, trước kia tôi ăn 3 cân tôm hùm đất xào cay thêm nửa chai bia đều đâu có việc gì đâu."

Nghe thiếu niên mang theo lời nói dày đặc giọng mũi, Tư Cảnh thở dài, điều chỉnh cái tư thế làm người dựa đến càng thoải mái, "Còn muốn nôn không? Lại kiên trì một chút, bác sĩ Đỗ lập tức liền đến."

Mười phút sau, thanh niên sau khi chọc kim truyền cho Ôn Hi rồi kiểm tra toàn bộ lại lần nữa, sắc mặt không tốt nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở một bên, "Viêm dạ dày cấp tính, cậu ấy ăn cái gì vậy?"

"Thịt nướng với nước đá."

"Tư Cảnh, cậu hẳn là rất rõ ràng thể chất của Ôn Hi rất chân quý, cậu ấy có thể ăn được thịt nướng với nước đá hay không cậu không rõ ràng lắm sao?"

Đỗ bác sĩ thanh âm càng thêm không khách khí, "Tuy rằng không có nói rõ qua, nhưng vợ chồng Ôn gia để cậu ở biệt thự khẳng định cũng là mong muốn cậu có thể chiếu cố Ôn Hi một chút, ở đây làm bạn với Ôn Hi, tôi nghĩ vấn đề này không cần tôi nhiều lời đi."

Tư Cảnh không có bất luận cái gì phản bác, "Thực xin lỗi, là vấn đề của tôi."

"Thuốc này, chờ lúc sau cậu ấy tình lại thì lấy nước ấm cho cậu ấy uống, nhớ kỹ, là nước ấm, tổng cộng ba lần, cứ tám giờ một lần, cậu hẳn là có thể nhớ kỹ đi."

"Tôi biết rồi."

"Mười phút sau tôi cho cậu ấy rút kim sau đó lại phiền toái cậu chăm sóc."

Nói xong hắn xoay người liền phải rời đi, Tư Cảnh hơi hơi nhăn mặt mày gọi hắn lại, "Bác sĩ Đỗ, chuyện này, có thể không cần nói cho bá phụ bá mẫu không."

Bác sĩ Đỗ khinh miệt nhìn thiếu niên liếc mắt một cái, "Này vẫn là nên chờ thiếu gia tỉnh rồi để cậu ấy quyết định sau đi."

Tư Cảnh không có nói nữa, mà đem tầm mắt trở xuống nhìn đến trên người thiếu niên đang nằm ở trên giường nhắm chặt hai tròng mắt.

Bác sĩ Đỗ nhìn một màn này trong lòng ngăn không được cười lạnh, sợ bị quở trách vì thế nhanh chóng lập công chuộc tội sao, tuổi còn nhỏ, tâm tư thay đổi không ít.

Ban đêm, chỗ yết hầu phảng phất có một đoàn lửa thiêu Ôn Hi không tự giác lẩm bẩm lẩm bẩm, ngay sau đó, dòng nước ấm liền theo yết hầu chảy tới khắp người.

Cậu gian nan mở mắt ra, người tựa hồ còn đang ngốc, "Tư Cảnh?"

"Còn muốn uống nước sao?"

Ôn Hi động tác biên độ nhỏ bé gật gật, thực mau lại thêm một ly nước xuống bụng, cậu lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút, theo bản năng hỏi: "Cậu sao lại ở chỗ này?"

Tư Cảnh đáp: "Cậu sinh bệnh, bác sĩ Đỗ để tôi chăm cậu."

Ôn Hi hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

Tư Cảnh lại giúp cậu dịch dịch góc chăn, "Ngủ thêm một láy đi, tôi sẽ xin nghỉ giúp cậu."

Nghe được lời này Ôn Hi cũng không có hỏi thêm, chỉ là khóe mắt liếc đến di động bên gối đầu nhịn không được với lấy, ấn mở màn hình.

4:52 sáng thứ tư

Hắn đôi mắt bỗng chốc trợn to, "Cậu cả một đêm không có ngủ sao?"