Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Sảng Văn Ta Bạo Hồng

Chương 20



Nghe nói các học sinh trong trường ngầm hiểu với nhau địa điểm 'đàm phán' chính là một con hẻm nhỏ bên ngoài cổng trường.

Thích Du cảm thấy mình đã đến đây học thì phải nhập gia tùy tục.

Vì lần 'đàm phán' này mà Thích Du cố ý gọi cho bác tài xế đến đón muộn nửa giờ.

Không nghĩ tới Lâm Bắc Tông cùng Diệp Lạc Ti lại đi theo phía sau cô.

Thích Du nhìn hai người bọn họ, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cho nên —— hai cậu cùng nhau đến để cổ vũ tôi à?"

Đi 'đàm phán' còn phải lôi một đội cổ động đi cùng?

Lâm Tông Bắc đút tay trong túi quần, lạnh lùng nói: "Tôi không đến cùng thằng ngốc kia..."

Lời nói mới ra khỏi miệng, có lẽ là nghĩ đến cái gì đó, rất cứng ngắc mà đổi thành, "Tôi không giống thằng ngốc kia."

Con người hắn ấy hả, đánh người không phân biệt nam nữ.

Mười phần bao che khuyết điểm.

Mà Thích Du chính là người hắn muốn bảo vệ.

Vì thấy Thích Du rất thuận mắt nên khi Thích Du muốn nói chuyện yêu đương, hắn phải đứng đầu danh sách lựa chọn của cô.

Cho nên chịu đựng đi cùng một đoạn đường với Diệp Lạc Ti: "Tôi giúp cậu đánh nhau."

Thích Du rất nghiêm túc duy trì hình tượng tiểu tiên nữ thuần lương của mình: "Quân tử động khẩu không động thủ, tôi không phải là đi đánh nhau."

"Tôi đến giảng đạo lý với Sở Điềm."

Lâm Tông Bắc thấy Thích Du ngây thơ như thế, giải thích nói: "Bạn trai Sở Điềm là giáo bá trường thể thao bên cạnh, cô ta có thể sẽ gọi hắn tới. Coi như cậu không đánh thì cô ta cũng đánh cậu, vậy chẳng phải cậu sẽ bị khi dễ sao."

Quét mắt nhìn thân thể mảnh mai yếu đuối của Thích Du, càng cảm thấy cô đáng thương, vô tội: "Bài đăng hôm qua quả nhiên là xem hình rồi nói lung tung, nhìn cậu nhu nhược thế này, làm sao có thể giống như lời mà bọn họ nói chứ."

Còn có cái gì mà một chưởng đập nứt bàn, nghĩ gì thế.

Hừ, hiện tại đang ở trường học, làm sao có thể giống như mấy bộ phim trong giới giải trí được.

May mắn có người tốt bụng đem bài viết xóa đi.

"Ồ ~ "

Thích Du ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng nghe theo người từng trải dạy bảo.

Ngoài miệng nói là đi giảng đạo lý nhưng Thích Du nhìn thấy ven đường có một cục gạch sạch sẽ.

Thuận tay cầm theo.

Lâm Bắc Tông nhìn thấy Thích Du đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, gật gù mà nói: "Rất tốt rất tốt, biết cầm vũ khí phòng thân."

Diệp Lạc Ti bên cạnh sửng sốt một chút, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

- ---

Lâm Bắc Tông nghĩ đến Sở Điềm sẽ gọi bạn trai cô ta tới.

Nhưng không ngờ tới, Sở Điềm lại vô sỉ đến vậy.

Vì để khi dễ một người con gái mà tìm tận bảy tám nam sinh thân cao chân dài của trường thể thao.

Tiến tới ngõ nhỏ, Lâm Bắc Tông nhìn thấy mấy người con trai đang đứng bên cạnh Sở Điềm, sầm mặt lại, cánh tay ngăn ở trước người Thích Du: "Hai người các cậu đi trước, tôi ở lại ngăn bọn họ."

Thật không nghĩ tới, Lâm Bắc Tông bề ngoài đểu cáng mà nói năng nghĩa khí như vậy.

Thích Du tung cục gạch lên, sau đó dễ dàng tiếp được, cười tủm tỉm nói: "Đi cái gì mà đi, đến cũng đến rồi, cùng bạn học Sở nói một chút đạo lý nhân sinh thôi."

Nói xong, liền kín đáo đem cục gạch trong tay đưa cho Diệp Lạc Ti bên cạnh, nhàn nhã đi tới chỗ Sở Điềm.

Sở Điềm nhìn Thích Du, nắm tay kéo một nam sinh cao to như gấu, đắc ý nói: "Thích Du, mày hiện tại ngay lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ còn kịp."

"Nếu không thì, bạn trai tao sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu."

Thích Du hai tay vòng trước ngực, thình lình mở miệng: "Cậu yêu sớm."

Sở Điềm bị cô chế trụ: "..."

"Tao yêu sớm thì thế nào!"

Khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Thích Du tràn đầy ý tứ không đồng ý: "Yêu sớm không tốt. Thứ nhất, yêu sớm ảnh hưởng học tập; thứ hai, yêu sớm ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần khỏe mạnh; thứ ba, yêu sớm..."

Lời còn chưa dứt, liền thấy gương mặt Sở Điềm biểu cảm khó coi, hô to: "Mày câm miệng lại!"

"Ha ha, Điềm Điềm à, bạn học này của em cũng thú vị đấy chứ."

"Em gái nhỏ cùng các anh chơi đùa một chút, bọn anh sẽ bỏ qua cho em, được không?"

Mấy nam sinh rốt cuộc cũng nói chuyện.

Nói đi nói lại thì đều là đùa giỡn.

Thích Du cảm thấy có khả năng mình sẽ bị đánh, nhướng mày, lạnh lùng nhìn bọn họ một chút, nói với Sở Điềm: "Chính vì ở cùng những người hỗn láo này, thành tích cậu mới có thể càng ngày càng kém, bề ngoài cũng càng ngày càng xấu."

"Tâm cũng càng ngày càng bẩn."

Sau lưng cô, Lâm Bắc Tông cùng Diệp Lạc Ti liếc nhau.

Từ trong mắt nhau cùng thấy được tia nghi hoặc.

Đây là bộ dáng giảng đạo lý sao?

Đến để khiêu khích mới đúng?

Trước khi Sở Điềm bùng nổ, Thích Du bỗng nhiên cười nhạt, đi vào chủ đề chính: "Bài viết hôm qua là do cậu đăng."

"Ở đằng sau bôi bẩn tôi cũng là cậu cùng những người này —— hả? Nhóm các anh trai tốt bụng?"

Sở Điềm đã bị Thích Du làm cho tức giận đầu óc nóng lên: "Là tao thì sao nào."

Thấy cậu ta giương nanh múa vuốt nhào tới, Thích Du không nhanh không chậm: "Chẳng ra sao cả, chỉ là con người của tôi xưa nay không để mình chịu thiệt thòi."

Trước khi Sở Điềm túm được tóc cô, thân thể nhanh chóng tránh thoát được, bàn tay trực tiếp bóp lấy cổ của Sở Điềm, đem cô ta đặt trên vách tường lạnh lẽo.

"Cmn!"

Nhìn thấy bạn gái ở ngay trước mặt mình bị khi dễ, vừa mắng chửi vừa quát, "Còn thất thần làm gì, mau cứu người!"

Con bé này nhìn thì đẹp nhưng lại là đóa hoa độc.

Tuy nhiên rất nhanh...

Bọn họ phát hiện ra Thích Du không phải là đoá hoa độc, mà là —— bông hoa ăn thịt người.

Thích Du động thủ quá nhanh, ngay cả Lâm Bắc Tông cùng Diệp Lạc Ti cách cô gần nhất cũng chưa kịp phản ứng.

Đã thấy Thích Du một tay bóp cổ Sở Điềm, đơn phương nghiền ép cậu ta.

Đầu năm nay con gái đánh nhau đều hung dữ như thế sao???

Lâm Tông Bắc nhìn mấy con gấu trường thể thao đang chạy tới chỗ Thích Du, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, một bên chuẩn bị cứu giá, một bên hô: "Cẩn thận..."

Chưa kịp nói xong.

Thích Du đầu cũng không quay lại, một cước đá bay người tới gần nhất, đem bọn họ ngã bổ nhào vào cùng một chỗ...

Không sai, là đá bay.

Một người sống sờ sờ gần trăm cân, cứ như vậy... bị đá bay.

Lâm Bắc Tông: "Ôi mẹ ơi!"

Diệp Lạc Ti yên lặng nhìn cục gạch trong tay, cuối cùng cũng hiểu, cậu ấy đưa cho mình là để mình tự vệ.

Một nữ sinh, tám nam sinh to như con trâu.

Chỉ ngắn ngủi ba phút, đã nằm bẹp một chỗ.

Lâm Bắc Tông lần đầu cảm thấy, về phương diện đánh nhau, mình mới là một người yếu đuối, cần được bảo vệ.

Mà cô gái yếu đuối trong mắt hắn: "..."

Không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao nhỏ, đặt trên gương mặt đầy sợ hãi của Sở Điềm, đôi chân run rẩy đứng không vững, như muốn ngã xuống đất.

Thích Du từ trên mặt cô ta quẹt được một tầng phấn lót, có chút ghét bỏ: "Làm bẩn dao của tôi rồi."

Mũi dao giơ lên như muốn đâm vào con mắt Sở Điềm.

Sở Điềm bị dọa đến cứng cả người thét lên không ngừng: "Không muốn không muốn không muốn..."

Không còn vẻ vênh váo tự đắc như lúc nãy.

Gương mặt xinh đẹp của Thích Du nở nụ cười nhẹ nhàng: "Còn dám trêu chọc tôi nữa không?"

Ánh mắt Sở Điềm không rời con dao, thậm chí có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh buốt kia đang di chuyển trên mặt mình, nước mắt đầm đìa: "Không dám, thật sự không dám."

"Là Tống Viện Viện đưa ảnh chụp cho tôi, là cậu ta ám chỉ tôi đăng bài đó."

"Không phải tôi, không phải tôi..."

"Hu hu, Thích Du à, cậu thả tôi ra đi."

À, thì ra còn có cả Tống Viện Viện nữa.

Sở Điềm vừa nói ảnh chụp được lấy từ trong tay của chị ta.

Thích Du đạt được đáp án mình muốn.

Mau chóng buông tay, rút con dao về.

Chút nữa nhất định phải cầm đi khử độc mới được.

Ngày hôm nay thật sự là làm tiểu bảo bối như cô quá vất vả rồi.

Thích Du rất hào phóng buông tha cậu ta: "Được, cậu đi đi."

"Về sau học tập cho giỏi, đừng yêu sớm nữa."

Sở Điềm bị Thích Du nói đến mức giật mình, cả người co rúm lại: "Được, được, được."

Thậm chí cũng không dám nhìn về phía 'bạn trai cũ' đang nằm, thận trọng hỏi: "Chúng tôi thực sự có thể đi hết sao?"

Thích Du: "Đi đi, về sau đừng để cho tôi thấy được mấy người ở bên ngoài khi dễ người khác."

Lúc nói chuyện, tay nàng xoay xoay con dao, động tác thành thạo tự nhiên.

Đám người: "Không, tuyệt đối không dám!"

Hu hu hu hu, ngày hôm nay phong thủy không tốt, không nên đi ra ngoài mà.

Để rồi đụng phải một bông hoa ăn thịt người.

Thích Du nhìn bọn họ vừa chạy vừa ngã, nhanh chóng biến mất ở cái hẻm nhỏ, lúc này mới không nhanh không chậm rời đi.

Lâm Bắc Tông cùng Diệp Lạc Ti, hai người mắt trợn tròn.

Diệp Lạc Ti hô: "Tiểu Du Du, à, không, Du ca! Cậu đi đâu vậy?"

Thích Du bị hắn gọi là Du ca, suýt chút nữa tự dẫm chân mình.

Du ca cái gì.

Cô là tiên nữ, là tiên nữ đấy!

Thích Du quay lưng về phía bọn họ, giơ con dao lên: "Đi bệnh viện."

Chó hệ thống lại đưa nhiệm vụ đến!!!

Lần này là đi bày tỏ tình yêu ấm áp cho Tạ Cảnh.