Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 47: Hóa ra là trùng sinh



Bùi Huyền Trì không nói gì, chỉ đẩy cậu vào tường, trầm mặc nhìn cậu.

Một khi tâm ma phát tác, sẽ khiến người ta đánh mất bản tính, hơi thở rối loạn, người đến gần sẽ chết.

Nhưng......

Vân Lạc Đình do dự ngước mắt nhìn lên, cậu cảm thấy Bùi Huyền Trì không nghiêm trọng như lời đồn đại.

Trong nguyên văn có nhân vật đại năng tu tiên bị tâm ma phát tác, chẳng phân biệt được địch ta mà diệt một nửa môn phái.

Bùi Huyền Trì rõ ràng vẫn còn lý trí.

Vân Lạc Đình muốn thử nắm lấy tay hắn truyền linh lực. Cậu vừa mới cử động, ngay lập tức bị Bùi Huyền Trì nắm chặt cổ tay, hiển nhiên là không muốn cậu di chuyển.

Cứ như vậy, Vân Lạc Đình bất động, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?"

"Do ngươi quá sốt ruột tu luyện sao?"

"Hay là...... Do mấy ngày qua quá mệt mỏi, thân thể không chịu đựng nổi."

Tu luyện cũng cần thời khắc chú ý đến việc rèn luyện thân thể. Chỉ sợ linh lực quá nhiều nhưng cơ thể lại không có cách nào chứa đựng, dẫn tới khí huyết tăng vọt, nếu nghiêm trọng còn có thể nổ banh xác mà chết.

Cẩn thận nghĩ lại, Bùi Huyền Trì tu luyện thật sự quá mức khắc nghiệt. Tốc độ thực lực tăng lên quá nhanh, không biết có phải là do nguyên nhân này hay không.

Vân Lạc Đình chần chừ nói: "Hay là ngồi xuống nghỉ ngơi một chút? Ngủ một giấc có thể tốt hơn không, không muốn nghỉ ngơi, nếu không thì......"

Giọng nói cậu dần dần nhỏ xuống, đôi mắt Bùi Huyền Trì hơi rũ xuống, bộ dáng giống như vô cùng mệt mỏi. Hắn chậm rãi cúi đầu, áp vào cổ cậu.

Vân Lạc Đình sửng sốt, bàn tay đặt trên cổ tay cậu buông ra, bàn tay để sau lưng cậu hơi siết chặt, yên tĩnh ôm cậu.

Cậu thử giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Bùi Huyền Trì. Linh lực từ lòng bàn tay truyền ra, nhỏ từng giọt vào dòng sông đang sôi trào, từ từ dung hợp vào hơi thở đang xao động, từng chút một khiến linh lực trong đó bình tĩnh lại.

Cho đến khi linh lực tan hết, Vân Lạc Đình còn chưa kịp ăn viên đan dược được luyện chế, đã biến thành mèo trắng nhỏ.

Bóng người từ trên không trung rơi xuống. Vân Lạc Đình không còn sức lực, nghĩ cứ như vậy ngã xuống đi, dù sao trên mặt đất cũng trải thảm nhung, có ngã xuống đi nữa cũng sẽ không quá đau.

Cậu chỉ mới nghĩ như vậy, nhưng không đợi cậu ngã xuống đất. Bùi Huyền Trì đã trước một bước tiếp được rồi ôm mèo trắng nhỏ vào trong ngực.

"Tiểu Bạch?"

"Meo meo ~" Vân Lạc Đình yếu ớt đáp lại, nâng móng vuốt cọ cọ gương mặt hắn, ngươi khôi phục rồi.

Bùi Huyền Trì nhìn một mảng hỗn độn trong điện, sắc mặt hắn dần trầm xuống. Hắn dùng một tay ôm mèo nhỏ, đưa tay trái máu tươi đầm đìa ra đằng sau lưng.

Hắn vốn nghĩ rằng có địa tâm chi hỏa là có thể sớm ngày khôi phục tu vi. Lại không nghĩ rằng nguyên nhân tu vi không chịu khôi phục là bởi vì tâm ma.

Kiếp trước hắn chính là ma tu, bởi vì giết chóc mà trên người dính phải vô số nhân quả. Nhưng trước kia hắn không hề để ý đến loại chuyển nhỏ như tâm ma.

Sống lại một đời, tâm ma vậy mà lại ngây trở ngại đến tu vi của hắn. Tu vi đáng nhẽ nên sớm khôi phục từ lúc còn ở trong Vương phủ, lại bị trì hoãn cho đến ngày hôm nay.

Vân Lạc Đình chống lên trán hắn, truyền âm: "Meo?"

Mới một lát không thấy, tại sao lại sinh ra tâm ma rồi?

Bùi Huyền Trì trầm mặc trong chốc lát, tâm ma đã tồn tại từ lâu, chỉ là hắn không để nó ở trong lòng. Địa tâm chi hỏa có thể tăng tiến tu vi không phải giả, cũng khiến cho thực lực của tâm ma ngày càng mạnh lên, thêm chuyện đã tu luyện nhiều ngày, tu vi tăng lên, lúc đột phá là lúc kích thích tâm ma.

Bây giờ tu vi của hắn và Ma tôn kiếp trước chỉ kém nhau nửa bước.

"Meo meo." Thấy hắn không nói lời nào, Vân Lạc Đình nheo mắt, nghĩ đến trong chuyện đó chắc chắn có vấn đề.

Tâm ma sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó mà cậu không biết.

"Không có việc gì, tâm ma đã bị áp chế xuống rồi." Bùi Huyền Trì nhẹ giọng nói: "Có đói bụng không? Ngươi còn chưa ăn tối đúng không, muốn ăn cái gì, ta kêu phòng bếp nhỏ làm cho ngươi."

"Phòng bếp nhỏ mới làm một vài món hải sản, để bọn họ hấp lúc vẫn còn tươi. Bữa tối ăn cái này có được không?"

Bùi Huyền Trì tránh nói đến chuyện tâm ma. Vân Lạc Đình biết, tâm ma chỉ tạm thời bị áp chế, chỉ cần linh lực hoặc hơi thở trong cơ thể dao động, tâm ma có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Nhưng Bùi Huyền Trì không chịu nói, Vân Lạc Đình nghĩ một chút, cậu đang muốn nói bóng nói gió hỏi ra chút gì đó, lại thấy vệt đỏ trong mắt Bùi Huyền Trì vẫn chưa tan đi.

"Đùng, đoàng"

Ngoài cửa sấm sét ầm ầm, lúc quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy cả bầu trời u ám.

Bây giờ tuy trời không còn sớm, nhưng còn lâu mới đến lúc trời tối hẳn.

Bùi Huyền Trì nheo mắt, ngồi xổm xuống đặt mèo nhỏ xuống đất, vuốt lông cậu nói: "Ngươi đến phòng bếp nhỏ chọn ít hải sản trước. Để phòng bếp nhỏ làm trước, ta đi thay một bộ quần áo khác, lát nữa sẽ đi tìm ngươi."

Vân Lạc Đình không nghe, hai chân túm lấy ống tay áo hắn: "Meo meo!"

"Ngoan." Bùi Huyền Trì kiên nhẫn dỗ dành: "Ngươi đi trước, lát nữa ta sẽ qua."

Mặc dù lời hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng ma khí toả ra lại tràn ngập lệ khí cùng sát ý.

Vân Lạc Đình nhìn rõ ràng.

Cảm giác được Bùi Huyền Trì đang gắng sức.

"Meo meo......" Vân Lạc Đình đứng dậy, chống lên trán hắn, để ta ở lại, ta có thể giúp ngươi.

Bùi Huyền Trì nhíu mày bế mèo nhỏ lên, lúc muốn bế cậu ra ngoài, đột nhiên thân hình hắn nhoáng lên, đồng thời ma khí quét qua đại điện.

Hơi thở sắc bén như lưỡi dao xẹt qua, đại điện rung chuyển. Nước suối không ngừng xao động phun ra đại pháo, lộc cộc lộc cộc giống như nước nóng đang sôi trào, hơi nước lan ra toàn bộ cung điện.

Vân Lạc Đình vươn móng vuốt, cậu vừa mới để ở trong lòng bàn tay Bùi Huyền Trì, còn chưa kịp phóng thích linh lực. Đột nhiên hai mắt cậu mở to ra, linh hồn run rẩy rồi bị cuốn vào bên trong lốc xoáy, trong phút chốc mất đi ý thức.

- --

Khi suy nghĩ của cậu khôi phục lại, Vân Lạc Đình có chút mờ mịt nhìn xung quanh, hiển nhiên đây không phải điện Vân Tuyền. Khung cảnh trước mặt hình như có chút quen thuộc, có hơi giống nơi lần đầu tiên cậu gặp được Bùi Huyền Trì.

Bùi Huyền Trì mặc bộ quần áo cũ kĩ, ngồi dựa dưới tàng cây. Bùi Văn Ngọc đứng trước mặt hắn, giống như đang nói cái gì đó với hắn, tay cầm thanh chủy thủ đặt ở phía sau lưng, trên mặt Bùi Văn Ngọc tràn đầy ý cười.

Ngay sau đó, Bùi Văn Ngọc giơ cao thanh chủy thủ trong tay lên, đâm thẳng về phía Bùi Huyền Trì.

"Dừng lại——!"

Cậu mở miệng nói nhưng lại không phát ra được bất kỳ một âm thanh nào. Vân Lạc Đình duỗi tay định lấy thanh chuỷ thủ kia, lại thấy thanh chủy thủ xuyên qua lòng bàn tay cậu.

Vân Lạc Đình ngẩn ra, mơ hồ ý thức được bây giờ mình đang ở chỗ nào.

Đây là...... Bên trong thần thức của Bùi Huyền Trì?

Máu tươi chảy xuôi xuống khắp mặt đắt. Bùi Huyền Trì bị xẻo mất đôi mắt gương mặt tái nhợt ngã xuống đất, ngón tay hắn gắt gao nắm chặt mặt đất, chảy ra một đường máu.

Tại sao lại như thế này?

Không phải cậu đã cứu Bùi Huyền Trì rồi sao.

Tại sao chuyện này lại xảy ra bên trong thần thức của hắn?

Trong lúc cậu mờ mịt, cảnh tượng trước mắt biến đổi. Bùi Huyền Trì mất đi hai mắt không người quan tâm nhận hết khinh nhục, hơi thở thoi thóp trôi trong con sông hào bảo vệ thành. Đúng lúc này được một thương nhân đi qua cứu, Đoạn Thư Lăng giao dịch với Bùi Huyền Trì. Sau mấy năm ngủ đông Ma tôn giáng thế, lúc đó Bùi Văn Ngọc đã thành trưởng lão của tiên môn.

Đồng tử Vân Lạc Đình chợt co rút lại, cái này không phải chi tiết trong nguyên văn cốt truyện sao.

Chỉ là lúc trước cậu nhìn trên góc độ của Bùi Văn Ngọc, bây giờ biến thành Bùi Huyền Trì.

Ma tôn dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt tông môn, móc đi đôi mắt của Bùi Văn Ngọc, giết sạch hoàng cung. Cuối cùng ở dưới sự bao vây của người trong tiên môn tự bạo rồi đồng quy vu tận.

Cảnh sắc lại thay đổi, quay trở lại bên trong cung điện khi Bùi Huyền Trì vẫn còn khốn đốn.

Chỉ là lần này, cậu nhìn thấy mèo trắng nhỏ đứng ở trên mép tường thăm dò nhìn xuống.

Mà giờ phút này tuy nhìn Bùi Huyền Trì khốn đốn, nhưng ma khí bên trong cơ thể cuồn cuộn, có thể phá hủy thiên địa trong khoảng khắc.

Trong nháy mắt mèo nhỏ và Bùi Huyền Trì đụng vào nhau. Ma khí không tự giác tản đi rồi bị linh khí áp xuống, cũng khiến Bùi Huyền Trì sững sờ ở tại chỗ.

Vân Lạc Đình trầm mặc nhìn một người một mèo. Trong khoảng khắc chần chừ ngắn ngủi cậu đã hiểu Bùi Huyền Trì đang che giấu mình điều gì.

Nguyên lai lại là...... Trùng sinh?

Tâm ma có nguồn gốc từ kiếp trước, trùng sinh một đời không thể biến mất, lại không có cách nào giải thích mọi chuyện. Tất nhiên Bùi Huyền Trì không có cách nào mở lời.