Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 38: Che chở mèo nhỏ chơi



Bùi Huyền Trì ngẩn ra, giống như không ngờ tới mèo nhỏ sẽ chạy trốn. Hắn nhếch khóe môi, trên mặt lộ ra một chút ý cười, bắt lấy người muốn chạy trốn.

Vân Lạc Đình chưa chạy được hai bước thì cảm thấy chỗ cổ tay căng thẳng. Động tác Bùi Huyền Trì quyết đoán, chặn ngang người cậu rồi ôm cậu trở về: "Sao lại chạy?"

Vân Lạc Đình dựa vào bên cạnh bàn, ho nhẹ một tiếng. Cậu chột dạ nói: "Cái kia...... Ta giúp ngươi lau khô."

Nói xong, Vân Lạc Đình giơ tay muốn dùng tay áo lau giúp hắn. Kết quả cậu còn chưa kịp cử động, đã bị Bùi Huyền Trì nắm chặt cổ tay. Bùi Huyền Trì dùng một tay giam cầm hai cổ tay cậu để ở trước người, Vân Lạc Đình không giãy giụa nữa. Cậu nghiêng đầu: "Nếu không, ngươi vẽ một nét ở trên mặt ta thì sao?"

"Ta......"

Bùi Huyền Trì còn chưa nói xong, Vân Lạc Đình đã nói trước một bước: "Ngươi chắc chắc không đành lòng......" Dừng một chút, cậu lại ngước mắt lên, cười nói: "Có đúng không?"

Bùi Huyền Trì bật cười, không tiếp tục giả vờ nghiêm túc trêu mèo nhỏ nữa, hắn véo má cậu.

"A ui......"

Mặc dù không dùng sức, nhưng khi thấy trên má mèo nhỏ có hơi đỏ. Bùi Huyền Trì liền buông tay, không tiếp tục trêu cậu nữa. Hắn cử động đầu ngón tay cọ cọ gương mặt cậu rồi dìu cậu đứng lên: "Thu dọn một chút, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc."

Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Được!"

Vết mực bị dính trên cằm hắn chỉ cần dùng tay quẹt qua một cái là có thể lau sạch sẽ, cũng không cần phải dùng đến bùa rửa sạch. Nhưng mà, Bùi Huyền Trì còn chưa để ý đến vết mực này, liền cảm thấy trên mặt ấm áp. Hắn rũ mắt nhìn xuống, Vân Lạc Đình đang nghiêm túc dùng khăn ướt lau vết mực đó đi. Sau khi lau vài lần, Vân Lạc Đình liền dừng, cậu bỏ tay ra: "Được rồi."

"Ừ." Bùi Huyền Trì với lấy cái áo khoác, khoác lên người Vân Lạc Đình. Huyện Đỉnh Đông ở gần biển, vào đông trời sẽ lạnh hơn chỗ khác. Mèo nhỏ lại sợ lạnh, tất nhiên cần mặc thêm áo ấm.

- --

Sau buổi trưa, trên đường vô cùng náo nhiệt.

Quán rượu mở ở nơi xa khu dân cư, dù sao cũng là nơi dùng để giấu đồ, tất nhiên là muốn kín đáo một chút. Mở ở bên trong phố xá sầm uất nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị người nhìn thấy, tin tức bị truyền ra ngoài sẽ gặp phải không ít phiền phức.

Vân Lạc Đình vừa bước xuống xe ngựa thì bị một cơn gió lạnh thổi tới, làm cậu không nhịn được rụt cổ vào lớp lông mềm quanh cổ áo khoác. Bùi Huyền Trì ôm eo cậu, bảo vệ cậu ở bên người, không một tiếng động truyền nội lực sang giúp cậu ấm người hơn.

Đi vào bên trong, hai bên đường bày đầy các loại đồ, hoa hoè, loè loẹt, đủ loại, không ít loại hải sản được gọi tên. Người bán hàng rong ở bên cạnh đang quét tước quầy hàng trước mặt, vừa ngẩn đầu thì nhìn thấy bọn họ, vội hô: "Khách quan nhìn xem có muốn mua cái gì hay không."

Quầy hàng này bán đa số là một ít trang sức, san hô với vòng tay linh tinh, nhìn qua còn rất tinh tế. Người bán hàng rong cười, nói: "Hai vị khách quan không phải là người dân địa phương đi? Nhìn xem vòng tay san hô này như thế nào, không phải ta nói quá đâu. Loại san hô làm vòng tay này ở nơi khác đều không có, chỉ có duy nhất ở huyện Đỉnh Đông chúng ta thôi."

"Cũng không đắt lắm, chỉ hai lượng bạc. Khách quan cảm thấy thế nào, mua một cái đi?"

Vân Lạc Đình lắc lắc đầu: "Không......"

Giọng Vân Lạc Đình dừng lại, cậu nghi ngờ ngước mắt lên: "Ngươi đang làm gì thế?"

Bùi Huyền Trì cài cây trâm lên đầu cậu. Cây trâm màu ngân bạc, bên trên có hoa văn đơn giản, còn được nạm một chuỗi trân châu nhỏ ở mặt trên, hợp lại rất không tầm thường.

Người bán rong thấy thế, vỗ tay khen: "Ánh mắt của khách quan thật là tốt, cây trâm này chỉ có duy nhất một cái thôi. Mặt trên của nó được khảm trân châu từ lớn đến nhỏ, muốn làm ra cái thứ hai chỉ sợ không tìm thấy được trân châu thích hợp."

Bùi Huyền Trì thanh toán tiền: "Không cần trả lại."

Vân Lạc Đình hỏi: "Sao ngươi đột nhiên lại muốn mua cái này?"

"Cảm thấy ngươi đeo rất đẹp." Bùi Huyền Trì đi về phía trước: "Đến đây một chuyến, muốn mua ít đồ."

Càng đi, người đi đường càng ngày càng ít, đi đến phía cuối đường có một quán bán hoành thánh, vậy mà lại có rất nhiều người. Bên cạnh quán đứng đầy người, vì không có chỗ để ngồi nên mọi người đều mỗi người bưng một chén hoành thánh nhỏ đứng quanh sạp ăn.

Nhìn giống như ăn rất ngon.

Lúc bọn họ ra ngoài mới ăn qua cơm trưa cách đây không lâu. Vân Lạc Đình cũng không cảm thấy đói bụng một chút nào, cậu nghĩ một chút nói: "Chúng ta mua một bát nếm thử?"

"Được."

Bát hoành thánh nhỏ rất nhanh được đưa tới.

Đầu tiên bao ổn toàn bộ hoành thánh rồi cho vào trong nồi, bao bánh khá mỏng, thịt cũng không nhiều lắm. Cho vào trong nồi nước sôi khuấy vài lần là chín, vớt ra ngoài rồi cho vào bát. Vân Lạc Đình duỗi tay, định cầm nhưng lại bị Bùi Huyền Trì tránh đi, nói: "Bát còn nóng, đừng để bị thương."

Nói xong, Bùi Huyền Trì dùng thìa múc một viên hoành thánh nhỏ, hơi thổi một chút rồi đưa đến bên miệng mèo nhỏ. Vân Lạc Đình không ăn hết cả viên hành thánh, cậu chỉ cắn một miếng nhỏ. Vì hoành thánh vừa mới mang ra khỏi nồi nên vẫn còn nóng. Mặc dù hơi ít thịt nhưng mà rất tươi ngon, có thể đã được cho một ít hải sản vào trộn cùng với thịt, cũng không nhìn ra được là loại hải sản gì.

"Hương vị như thế nào?"

Vân Lạc Đình ăn luôn nửa cái hoành thánh còn dư lại, nói: "Ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi."

"Ừ." Tuy đáp nhanh nhưng Bùi Huyền Trì lại không ăn, mà là tiếp tục đút mèo ăn.

Vân Lạc Đình lại ăn thêm hai miếng thì không muốn ăn nữa. Vốn dĩ ăn để nếm được hương vị là chính, ăn hai cái nếm thử hương vị là được rồi. Còn nửa bát còn lại, Bùi Huyền Trì ăn nốt chỗ đó, rồi để bát hoành thánh lên trên quán.

Cuối phố bên này bày bán khá nhiều quầy đồ ăn, người bán kẹo hồ lô cầm cây gậy cắm kẹo đi qua, vừa đi vừa kêu: "Kẹo hồ lô! Bán kẹo hồ lô đây ——!"

Vân Lạc Đình nhìn thoáng qua bên kia, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng người đứng phía sau người bán kẹo hồ lô. Tại sao lại thấy có hơi giống...... Quốc sư?

Quốc sư vì sao lại ở đây?

Nhìn thấy Quốc sư đi vào quán trọ cách đó không xa, Vân Lạc Đình nhăn mày, nhìn qua không giống như là tới tìm Bùi Huyền Trì. Bùi Huyền Trì thấy cậu nhìn chằm chằm kẹo hồ lô đến bất động, liền đi mua một cây mang về.

Vân Lạc Đình nhận kẹo hồ lô, hỏi: "Ngươi vừa rồi có thấy Quốc sư không?"

"Quốc sư?" Bùi Huyền Trì không chú ý tới cái khác.

Vân Lạc Đình lắc đầu: "Có thể là ta nhìn lầm."

Bùi Huyền Trì sờ đầu Vân Lạc Đình, cân nhắc thả ma khí ra ngoài. Ngay sau đó một cỗ hơi thở từ người cùng tộc phản hồi lại. Bùi Huyền Trì cử động đầu ngón tay, không rảnh lo tại sao quốc sư lại tới đây. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía quán trọ.

Bùi Huyền Trì nghĩ một chút nói: "Mang ngươi đi gặp một người."

Vân Lạc Đình cắn một viên kẹo hồ lô, nghiêng đầu buồn bực nói: "Ừm?"

- --

Trong quán trọ không có người.

Lúc Bùi Huyền Trì cùng Vân Lạc Đình đi vào, chưởng quỹ lập tức đứng lên, cười hỏi: "Khách quan, ngài nghỉ chân hay là ở trọ?"

"Tìm người."

Chưởng quỹ gật đầu: "Khách quan muốn tìm ai? Ta kêu tiểu nhị lên nói với khách ở trọ một tiếng."

Bùi Huyền Trì liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Đoạn Thư Lăng."

Ý cường trên mặt chưởng quỹ đột nhiên cứng đờ, vội vàng nói: "Khách quan ngồi trước đã, ta đi rất nhanh sẽ quay về."

Lúc xoay người rời đi, còn không quên kêu tiểu nhị lại đây hầu hạ.

Vân Lạc Đình uống một ngụm trà nóng. Cái tên Đoạn Thư Lăng này cậu nhớ rất rõ. Trong nguyên tác hắn là thủ hạ của nhân vật phản diện, dường như từ lúc nhân vật phản diện Ma tôn xuất hiện, liền có người tên Đoạn Thư Lăng này tồn tại. Người này ở trong nguyên tác cũng không được miêu tả nhiều lắm.

Vân Lạc Đình hỏi: "Ngươi biết hắn sao?"

"Ừ." Bùi Huyền Trì nói: "Hắn là ông chủ nhà đấu giá ở kinh thành."

Đoạn Thư Lăng làm kinh thương, quán trọ bọn họ ngồi bây giờ cũng là của Đoạn Thư Lăng, chưởng quỹ vừa nãy cũng là người bên ma tộc. Đang nói chuyện, chưởng quỹ từ trên lầu đi xuống: "Khách quan, vị bằng hữu mà ngài vừa nói mời ngài đi lên nói chuyện tỉ mỉ."

"Đi thôi."

Chưởng quỹ dẫn người lên lầu hai, rồi dừng bước trước của phòng: "Mời."

Nhưng lúc nhìn thấy Vân Lạc Đình, chưởng quỹ suy xét rồi nói: "Vị này khách quan này...... Hay là đi theo ta sang phòng bên cạnh chờ một lát?"

Bùi Huyền Trì đã bỏ thêm mấy tầng trận pháp lên người Vân Lạc Đình, lại dùng ma khí che chắn, người khác không thể nhìn ra thân phận linh thú của cậu.

Bùi Huyền Trì nói: "Không cần, cậu ấy đi cùng với ta."

Chưởng quỹ gật đầu, yên lặng lui xuống.

Bùi Huyền Trì đi vào trước, mới vừa đi vào liền nghe thấy Đoạn Thư Lăng nói: "Vừa nãy ma khí xung đột với nhau, kẻ nói muốn gặp ta chính là ngươi?"

Bước chân hắn dừng lại, Vân Lạc Đình không nghe rõ người ở bên trong đang nói cái gì, thấy Bùi Huyền Trì không đi tiếp, cậu túm lấy tay Bùi Huyền Trì lắc lắc, giống như hỏi hắn làm sao vậy.

"Không có việc gì."

Đoạn Thư Lăng nằm nghiêng trên giường, không một tiếng động đánh giá Bùi Huyền Trì: "Ngươi tới thật nhanh, ta còn nói một lát nữa sẽ đi tìm ngươi. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Bùi Huyền Trì nói: "Bàn về giao dịch."

Đoạn Thư Lăng nhướng mày: "Ta chướng mắt mấy món đồ tầm thường. Ngươi đang làm chậm trễ thời gian của ta, tốt nhất ngươi có thể lấy ra món tốt hơn. Nếu không......"

"Bùa chú." Bên trong khối ngọc bội Bùi Huyền Trì giao cho tiểu nhị trong nhà đấu giá chính là loại bùa chú này: "Tiểu nhị trong nhà đấu giá hẳn là đã giao ngọc bội cho ngươi."

Mặc kệ Đoạn Thư Lăng đã trở về kinh thành hay chưa, nhà đấu giá chắc chắn đã đưa khối ngọc bội kia đến trong tay Đoạn Thư Lăng.

Đoạn Thư Lăng ngẩn ra: "Miếng ngọc bội kia là của ngươi? Trận pháp trong ngọc bội cũng là do ngươi tự nghĩ ra?"

Bùi Huyền Trì gật đầu.

Đoạn Thư Lăng ngồi dậy, trên mặt hắn có một chút ý cười: "Có thể, loại bùa chú này, ta nhận, ngươi muốn cái gì?"

"Lò luyện đan."

Đoạn Thư Lăng nói: "Khẩu khí cũng không nhỏ, lò luyện đan cực phẩm. Là do mấy tên đỉnh cấp luyện khí sư đã bỏ ra không ít tâm huyết luyện thành, tiêu tốn không ít thiên tài địa bảo mới luyện ra được. Ngươi vậy mà muốn dùng một loại bùa chú mới đổi với ta?"

Đây chỉ là thủ đoạn ép giá của nhà đấu giá mà thôi, Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Nếu lò luyện đan hoàn chỉnh tất nhiên là không đổi được. Nhưng lò luyện đan trong tay ngươi đã chịu qua vài lần lôi kiếp, đã thành hàng phẩm thấp. Nếu không phải ta muốn luyện chế đan dược cần phải có lò luyện đan, ta cũng sẽ không chọn cái này."

Đoạn Thư Lăng bị vạch trần, cũng không xấu hổ. Hắn cười nói: "Vậy à, ngươi vậy mà lại biết thật rõ ràng."

Nếu trong lòng rõ ràng, thế thì hắn cũng không cần rối rắm nữa.

Đoạn Thư Lăng nghĩ một chút, nói: "Lò luyện đan cho ngươi. Còn muốn chế tạo vật gì, nếu nguyên liệu ở bên trong vật phẩm đấu giá, ngươi có thể đến nhà đấu giá tự mình chọn."

"Nhưng mà......" Đoạn Thư Lăng trầm ngâm nói: "Trước tiên ta và ngươi ký khế ước, đan dược luyện chế ra. Nếu muốn bán chỉ có thể bán ở trong nhà đấu giá của ta, đương nhiên, tiền bán được cũng sẽ không quên ngươi."

Đoạn Thư Lăng nhìn không ra tu vi của Bùi Huyền Trì sâu cạn ra sao. Nói vậy đan dược luyện chế ra nhất định không phải phàm vật, đến lúc đó không phải vì kiếm tiền, chỉ vì kiếm danh.

Bùi Huyền Trì nói: "Thành giao."

Đoạn Thư Lăng không mang lò luyện đan theo bên người, bây giờ không lấy ra được: "Trước khi vết thương của ngươi khỏi hẳn trở về kinh thành, lò luyện đan sẽ được đưa đến phủ của ngươi."

Đoạn Thư Lăng nghĩ đến tấm bùa kia, cũng hơi nhìn Bùi Huyền Trì với con mắt khác: "Dùng hơi thở che ở trên tay. Tuy rằng ngăn cản nhiệt độ nhưng lại không ngăn cách xúc cảm từ vật truyền lại, loại bùa chú này dùng dị hoả. Lúc đến trung tâm cực hàn tất nhiên có chỗ trọng dụng."

"Lúc trước mấy tên thuộc hạ vẽ bùa dưới tay ta cũng có người nghĩ đến cái này. Chỉ là luyện chế mấy lá bùa chú này rất hao phí tâm lực, thất bại rất nhiều lần cũng chưa từng vẽ thành công."

"Vị phù sư kia chính là phù sư cao cấp, ý tưởng hay thay đổi, ý tưởng của ngươi và hắn có chỗ giống nhau chứng tỏ ngươi có thiên phú vẽ bùa rất tốt. Ngươi có hứng thú gia nhập nhà đấu giá của ta hay không......"

"Cũng không phải." Bùi Huyền Trì đánh gãy lời mời mượn sức của hắn, ôm Vân Lạc Đình rời đi, cũng không thèm quay đầu lại nói: "Không nói tới ý tưởng, chỉ là lúc mèo của ta nghịch tuyết, thời tiết lạnh nghịch tuyết dễ bị ốm. Nên mới nghĩ ra loại bùa này, che chở cho cậu chơi thôi."

Đoạn Thư Lăng: "???"

A?