Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 77



"Aiz." Lâm Nhạc Nhạc ngồi lên xe, thở dài một hơi thật sâu, "Em không ngờ em có một ngày nổi tiếng."

Rõ ràng không nghe ra vẻ u sầu trong giọng nói của cậu, Tưởng Trạch khởi động xe, nghe vậy bật cười, "Không cần lo, trên mạng có chuyện gì, anh sẽ xử lý."

Nhưng lần này có người cạnh Lâm Nhạc Nhạc đâm chọc, tuy rằng không biết là ai, nhưng làm cậu và Tưởng Trạch cảm giác không tốt, bởi vậy càng thêm quyết tâm chờ kết thúc huấn luyện quân sự để cho cậu chuyện về nhà ở.

Lâm Nhạc Nhạc về nhà rửa mặt, đi ra thấy đàn chị nhắn tin.

Đàn chị số 1: Nhạc Nhạc chị sai rồi! 【 quỳ 】【 quỳ 】

Đàn chị số 1: Nhưng em yên tâm, chị và Lị Lị sẽ không nói cho bất kì ai em là người trên mạng.

Không nói thì tốt hơn.

Lâm Nhạc Nhạc: 【heo con thu gạo】

Đàn chị số 1 thấy Lâm Nhạc Nhạc nhắn lại, nằm nhoài lên bàn, nhắn 1551(*).

(Ban đầu biểu đạt ý mất mặt, về sau tỏ vẻ thút thít đáng yêu)

Đàn chị số 2 rót một cốc nước về, thấy cô như vậy thì cúi người xem: "Này, cậu làm sao thế?"

Đàn chị số 1 ôm lấy thắt lưng đàn chị số 2: "Lị Lị, Lâm Nhạc Nhạc tốt quá. Ban đầu chúng ta không tin cậu ấy, chúng ta khờ quá."

Đàn chị số 2 vỗ vỗ lưng cô, an ủi: "Đúng, chúng ta là đồ ngốc."

Bạn cùng phòng nghe thấy các cô mắng mình ngốc, có chút tò mò: "Làm sao thế? Lâm Nhạc Nhạc là ai?"

Biểu cảm của đàn chị số 1 trở nên nghiêm túc: "Không ai hết, cậu học bài đi, đừng suốt ngày hóng hớt thế."

Bạn cùng phòng: "... Fine."

Lần này Lâm Nhạc Nhạc nổi tiếng một hồi, người thay đổi cảm xúc lớn nhất là Lý Nhuận. Hành vi chia sẻ xem như nhất thời nông nổi, chia sẻ xong Lý Nhuận đọc bình luận, trong lòng có cảm giác tìm được sự đồng cảm. Nhưng sau khi thấy dân mạng công kích Lâm Nhạc Nhạc quá phận lại cảm thấy hối hận vì hành vi của mình. Nhưng lúc đó cậu ta hoàn toàn không ngờ lại phản dame rất nhanh, thậm chí trong vòng một ngày không làm cho Lâm Nhạc Nhạc biết có chuyện đã lật ngược thế cờ, lại lên hai hot search khác nhau. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chuyện đảo ngược, cảm giác trong lòng Lý Nhuận lại hoàn toàn khác. Điểm xuất phát cậu ta chia sẻ là Lâm Nhạc Nhạc giả vờ giả vịt, dùng một vài hành vi hoàn toàn không phù hợp với điều kiện gia đình để tô điểm mình. Kết quả không ngờ lại có người không cùng giai tầng như Khương Hoài đối với Lý Nhuận đảm bảo cho Lâm Nhạc Nhạc.

Lúc sau Lý Nhuận cũng rất hối hận lúc đó mình lỗ mãng và không rộng lượng, nhưng nước đổ khó hót, cậu ta chỉ có thể vừa hối hận vừa đọc bài đăng trên mạng, càng đọc trong lòng càng không có vị gì.

Hóa ra Lâm Nhạc Nhạc không chỉ có gia giáo tốt hơn cậu ta, còn tốt hơn không phải một bậc.

Với người như vậy vốn nên kết bạn, hiện tại lại biến thành nửa vời. Nếu da mặt Lý Nhuận dày hơn chút, làm như chuyện này hoàn toàn chưa từng xảy ra, vậy có lẽ cậu ta có thể làm bạn với Lâm Nhạc Nhạc, bởi vì Lâm Nhạc Nhạc không biết chuyện này rốt cuộc là ai làm.

Nhưng vấn đề ở chỗ Lý Nhuận không phải người da mặt dày, mỗi lần cậu ta gặp Lâm Nhạc Nhạc, nội tâm rất giày vò.

Huấn luyện quân sự trong khi Lâm Nhạc Nhạc vô cảm mà Lý Nhuận giày vò đã kết thúc.

Tưởng Trạch ước gì đón Lâm Nhạc Nhạc về càng sớm càng tốt, bởi vậy sau khi làm hết tất cả thủ tục, tối huấn luyện quân sự xong là hắn đến giúp cậu thu dọn đồ đạc luôn.

Tưởng Trạch đã dặn cô giúp việc trước, mà Lâm Nhạc Nhạc mót tiểu nên chạy lên tầng.

Sau khi nói cho bạn cùng phòng là hôm nay cậu sẽ dọn ra ngoài, Lâm Nhạc Nhạc vọt thẳng vào WC.

Sau khi cậu thoải mái đi ra WC, thấy Lý Nhuận đứng ở cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Lâm Nhạc Nhạc nhường đường, còn tưởng cậu ta sốt ruột vào WC: "Tôi xong rồi, cậu vào đi."

Lý Nhuận nghe thấy cậu nói muốn chuyển ra phòng ngủ, có chút ngồi không yên, cậu ta nghẹn lâu như vậy vẫn quyết định muốn nói ra.

"Lâm Nhạc Nhạc, cậu có thể ra ban công một lát không? Tớ có một chuyện muốn nói với cậu."

"Được." tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Lý Nhuận ra ban công.

"Lâm Nhạc Nhạc xin lỗi, chuyện trên mạng là tớ gửi, tớ hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ." Lý Nhuận nói.

Lâm Nhạc Nhạc nhất thời chưa thể tiêu hóa, sửng sốt một lát mới nói: "Là cậu?"

"Ừ, là tớ." Lý Nhuận nói, "Xin lỗi cậu."

"Cậu phải nói xin lỗi thật rồi." Lâm Nhạc Nhạc hiểu ra Lý Nhuận là thằng bại hoại, thở phì phì nói, "Cậu hại Weibo của tôi thành Weibo ẩn, còn phải dùng tài khoản khác để bắt đầu lại."

Lý Nhuận đứng đối diện với Lâm Nhạc Nhạc, biểu cảm trên mặt uể oải, "Dù sao tớ cũng muốn nói thẳng chuyện này với cậu, sau đó nếu bởi vì chuyện này mà cậu chuyển ra ngoài, tớ muốn nói cho cậu là sau này tớ sẽ không thế nữa." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Tạm thời tôi không thể tha thứ cho cậu, nhưng chuyện chuyển ra ngoài không liên quan đến cậu, quyết định từ trước rồi." Lâm Nhạc Nhạc nói xong nhìn căn phòng sáng trưng, Tưởng Trạch đã đứng chờ cậu.

"Sau này cậu đừng như vậy." Lâm Nhạc Nhạc quay đầu lại nói với Lý Nhuận, "Bạn cùng phòng đại học khó có được, các cậu phải ở chung vui vẻ."

Cậu nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.

Tưởng Trạch nhìn Lý Nhuận ngoài cửa, ánh mắt thoáng nghi hoặc. Hắn hỏi Lâm Nhạc Nhạc, "Làm sao thế?"

"Chuyện lớp học thôi." Lâm Nhạc Nhạc thuận miệng che giấu cho Lý Nhuận.

Lý Nhuận đi sau nghe thấy lời này lòng càng thêm không có tư vị. Cậu ta cam chịu Lâm Nhạc Nhạc mắng mình một trận, mà cậu cho qua như vậy, càng thêm có vẻ cậu rộng lượng, làm cho Lý Nhuận càng tự biết xấu hổ.

Lâm Nhạc Nhạc kết thúc nửa tháng ở trong trường vào tối hôm nay.

Mà thật ra chuyện trên mạng vẫn chưa lắng xuống.

Dù tài khoản chính chủ và nội dung liên quan đã bị xóa sạch sẽ, nhưng hứng thú do phú nhị đại thần bí yêu đương với học sinh trung học không phải ngày một ngày hai có thể trừ khử sạch sẽ.

Thậm chí có nội dung trên mạng bởi vì không thể có được tin tức chính xác mà trở nên càng ly kỳ, do đó sản sinh ra các kiểu version bất đồng.

Ví dụ như version lưu hành nhất, cũng được nhiều người tiếp nhận tán thành nhất là: Phú nhị đại thần bí căn bản không phải anh chàng đẹp trai tuổi trẻ gì mà một phú thương trung niên hói đầu, tuổi khoảng bốn năm mươi, thích bao nuôi nam sinh trung học. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Phiên bản này được lưu truyền, chưa đến hai ngày đã bị truyền thành phú thương trung niên thích luyến đồng vân vân, nói như thật, làm cho không ít quần chúng hít drama đều sợ ngây người, cộng thêm lo lắng.

"Trời ơi, tôi đã cảm thấy chuyện này sai sai, giờ xem mọi người phân tích như vậy, tôi cũng thấy thật sự rất có thể là cái loại phú thương hói đầu này làm ra."

"Hay là báo cảnh sát đi!"

"Hả, cho dù là thật, đương sự đều là người trưởng thành rồi, mọi người dùng lý do gì để báo cảnh sát?"

Người qua đường hóng hớt không chỗ chứng thực, chỉ có thể quay đầu hỏi Khương Hoài duy nhất có quyền lên tiếng để xác minh chuyện này.

Mà Khương Hoài ban đầu thấy đám bình luận này còn bỏ mặc được, cảm thấy đám người ngốc này mấy ngày là quên, nhưng không ngờ những người này có thể kiên trì không ngừng rất nhiều ngày, có người nhắn riêng mắng anh trợ Trụ vi ngược(*), đi đường hai trăm mét.

(Trợ giúp Trụ vương làm chuyện ác)

Khương Hoài bị nói đến đau đầu, lại nổi giận, chỉ có thể đăng bài giải thích.

Khương Hoài _: 【 hình ảnh 】tôi thật sự không chịu nổi sức tưởng tượng của mọi người, một đám yêu ma quỷ quái đoán mò chuyện yêu đương của người ta làm gì? Đương sự đều là thanh niên tuổi còn trẻ, người cao, không hói đầu, đẹp trai lại còn nhiều tiền được không? Người ta cùng lắm chỉ yêu sớm, trong đầu mấy người toàn ý nghĩ xấu xa, không thể hy vọng điều gì tích cực với thế giới này à?

Bài này lại thành bài có lượt bình luận cao nhất của Khương Hoài mấy ngày nay, hơn nửa là dấu chân của người qua đường hóng hớt.

"Oa oa, người cao, đẹp trai nhiều tiền."

"Thỏa mãn!!"

"Đây là kịch bản gì, điêu à?"

Khương Hoài cảm thấy mình đã kết thúc trách nhiệm thuyết minh sự thật, cũng lười mọi người kêu gào thế nào, anh cap mấy bình luận gửi cho Lâm Nhạc Nhạc.

Khương Hoài: 【 hình ảnh 】, cậu nói xem có hề hước không?

Hôm nay là cuối tuần, Lâm Nhạc Nhạc đang nằm trên sofa gối lên chân Tưởng Trạch, cau mày rối rắm lựa chọn nên dùng meme mèo nào làm avatar Weibo, vừa thấy được tin nhắn Khương Hoài gửi là vui vẻ.

Tưởng Trạch đang xem iPad, nghe thấy tiếng cười của Lâm Nhạc Nhạc lại cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Cười gì?"

"Khương Hoài gửi ảnh cho em, ha ha ha ha, bọn họ nói anh là người trung niên hói đầu." Lâm Nhạc Nhạc giơ ảnh trên điện thoại cho Tưởng Trạch xem, nhân tiện lại tưởng tượng dáng vẻ hắn sau khi hói đầu.

Ha ha ha ha ha.

Lâm Nhạc Nhạc không thể không thừa nhận, mặc dù nhan sắc Tưởng Trạch thần tiên đến đau sau khi bị hói đầu cũng phải suy giảm.

Cậu vò mái đầu đã dài hơn nhiều so với lúc mới gặp của Tưởng Trạch, lại sợ sau này hắn hói đầu thật thì sao giờ?

Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn: "Bây giờ tóc ba anh thế nào?"

Tưởng Trạch từ trên cao xuống nhìn chăm chú Lâm Nhạc Nhạc, đối mặt với vấn đề này, hắn tùy tay để iPad sang bên cạnh, sau đó bóp hai má cậu, kề sát vào nhẹ nhàng cắn một cái, sau khi cậu bị đau á một tiếng mới nói: "Em yên tâm, ba anh không hói đầu, ông nội của anh cũng không hói đầu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc thở phào một hơi, "Vậy là may rồi, nếu anh hói đầu thì thật là đáng sợ."

Tưởng Trạch hỏi lại: "Sao đáng sợ?"

"Em đây mỗi ngày dậy đối mặt với một cái đầu bóng loáng còn gì? Buổi sáng ngủ cũng phản chiếu, chói mắt em, ha ha ha." Lâm Nhạc Nhạc nói xong lại cười phụt ra.

Tưởng Trạch nhíu mày.

"Em xin lỗi, tưởng tượng đến trán anh bóng lưỡng, nhịn không được." Lâm Nhạc Nhạc ngồi thẳng dậy, câu nệ giải thích.

Tưởng Trạch kéo cậu lên, đảo mắt nhìn áo cậu một khắc, đồng thời tay kia thì nắm mắt cá chân cậu không cho cậu chạy trốn: "Cho nên anh hói đầu em sẽ không thích?"

Lâm Nhạc Nhạc mở to mắt: "Chẳng lẽ em hói đầu anh thích?"

"Em hói đầu anh cũng thích." Tưởng Trạch dùng cánh tay còn trống cầm cánh tay Lâm Nhạc Nhạc, chỉ cần nhúc nhích là có thể kéo cả người cậu vào trong lòng.

Đừng có mà dẻo mỏ! Lâm Nhạc Nhạc nghĩ thầm, nếu em hói đầu em cũng không thích mình.

"Em thì sao?" Tưởng Trạch truy vấn, theo dõi biểu tình của Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc cảm thụ được áp lực trên tay chân, cười xán lạn: "Đương nhiên em cũng thích anh. Đừng nói anh hói đầu, anh hói trứng em cũng thích anh."

Tưởng Trạch bật cười, lúc này mới nới lỏng tay.

Thật con mẹ nó mạo hiểm mà, một bước đi nhầm một câu nói sai, lại đóng cửa phòng đấy. Đây không phải một lần hai lần, mỗi cuối tuần lại như vậy. Tưởng Trạch bề ngoài cực kỳ săn sóc quan tâm Lâm Nhạc Nhạc, nhưng bẫy rập ngôn ngữ chưa bao giờ buông tha cậu.

Buổi sáng mới vớt Lâm Nhạc Nhạc khóc thút thít lên hứa hẹn cậu trước khi ngủ sẽ không dẫn cậu về phòng xằng bậy, nhưng ban ngày cậu trượt chân cái là có thể bị Tưởng Trạch tìm được cớ đưa vào trong phòng.

Nhưng anh có Trương Lương kế của anh, em có thang leo tường của em, em há có thể nhiều lần đều trúng kế?

Lâm Nhạc Nhạc xoa đầu Tưởng Trạch, nhếch miệng cười tà, nghĩ thầm, đồ khốn, em giận sờ đầu chó của anh!