Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 20



Edit: MegNinh Hoàn cảm thấy đau đầu kinh khủng.

Lúc này, hệ thống đã không xuất hiện một thời gian bỗng lên tiếng: “Nam chính đang điều tra ngươi.”

Ninh Hoàn “Ừ” một tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Hệ thống nói: “Nếu ngươi đã tồn tại được ở đây thì mọi thứ đều sẽ hợp lý, yên tâm đi. Có lẽ nam chính sẽ thấy hơi bất thường, nhưng hắn có bệnh điên trong người, phần lớn những gì hắn thấy kì lạ thật ra đều rất bình thường.”

Ninh Hoàn vẫn còn đang say ngủ, chỉ tiếp tục “Ừ” thêm một tiếng rồi thôi.

Thật ra hệ thống không dám nói thêm gì nữa, nó cũng đã canh chuẩn thời điểm Ninh Hoàn đang nửa tỉnh nửa mê mới đến báo cáo… Bởi vì cốt truyện đã bị Ninh Hoàn làm xáo trộn. Nhưng trăm sông đổ về một biển, tuy cách thức và phương pháp không giống nhau thì cuối cùng nam chính vẫn vì Ninh Hoàn mà có dục vọng cướp ngôi Hoàng đế.

Hệ thống tranh thủ động viên Ninh Hoàn: “Tiến độ làm việc không tồi.”

Rõ ràng nó đúng chuẩn là một cái hệ thống thiếu đạo đức, nguyên nhân vì sao nam chính bỗng dưng ôm một bầu nhiệt huyết muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nó không hề nói một chữ nào.

Ninh Hoàn nói: “Vậy ta có thể quay về chưa?”

Hệ thống lập tức mất tiếng.

Sắc trời đã hửng sáng, vốn hôm nay là ngày Mộ Cẩm Ngọc phải vào triều, vậy mà A Hỉ gọi tận hai lần vẫn không đánh thức hắn được. Theo luật lệ của Đại Lạc, quan viên không có lý do trốn buổi chầu sáng sẽ phải chịu hai mươi đại bản.

Là Thái tử cũng không ngoại lệ.

A Hỉ gọi mãi vẫn không thấy người đâu, trong lòng đã làm tốt công tác chuẩn bị Mộ Cẩm Ngọc sẽ bị ngự sử phê bình cùng lĩnh trượng.

Ninh Hoàn chậm chạp mở mắt, màu hồng nhạt do sốt trên mặt y vẫn chưa hết, nhìn qua còn tưởng mới trải qua một đêm ân ái, cộng thêm y phục trên người thấm ướt mồ hôi, tóc đen dính vài sợi lên gò má càng tăng phần thu hút ánh nhìn.

Cánh tay rắn chắc của Mộ Cẩm Ngọc ghì chặt lấy Ninh Hoàn, dường như muốn nhét hẳn y vào trong lồng ngực, Thân nhiệt Ninh Hoàn thiên về hàn, lúc nào cũng mát mát dễ chịu, khi đông đến thì sẽ vô cùng lạnh, nhiệt độ trong ổ chăn sau khi ngủ cả đêm tuy có thể ấm hơn một chút, nhưng vẫn không so với người thường được. Bây giờ y vô tình cảm lạnh rồi sốt cao, cả người mềm như bông chẳng có tí sức nào.

Mộ Cẩm Ngọc rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt Ninh Hoàn: “…”

Ninh Hoàn cuộn người nằm trong lồng ngực hắn, giọng nói hơi khàn khàn: “Tối hôm qua không phải điện hạ đi Túy Hoa Lâu à? Sao lại chạy lên giường ta rồi?”

Mộ Cẩm Ngọc nhắm mắt lại: “Có thể đừng nhắc tới Túy Hoa Lâu nữa không?”

Ninh Hoàn cười nhẹ, nhéo nhéo cánh tay đầy cơ bắp của hắn: “Buông ra nào, ta muốn rời giường.”

Mộ Cẩm Ngọc xoay người nằm đè lên Ninh Hoàn: “Cô chưa ngủ đủ.”

Ninh Hoàn bị cảm lạnh vốn đã mất sức, giờ trên người còn thêm một nam nhân cao lớn đè nặng trĩu, tí nữa thì ngất luôn. Mộ Cẩm Ngọc cứ nghĩ bản thân vẫn còn yếu ớt gầy gò lắm, nhưng vóc dáng hắn cao lớn như thế, dù gầy thành bộ xương thì vẫn không hề nhẹ tí nào.

Ninh Hoàn rên một tiếng: “Ngồi dậy.”

Mộ Cẩm Ngọc ôm bả vai y: “Không dậy nổi.”

Ninh Hoàn e bản thân sắp bị đè đến nôn ra máu, y nhéo eo Mộ Cẩm Ngọc: “Sao hôm nay điện hạ không đi buổi chầu sớm?”

Bình thường Mộ Cẩm Ngọc mà vô duyên vô cớ không vào triều, Hoàng đế chắc chắn sẽ sai thái giám đi răn dạy chỉ trích hắn một phen. Nhưng tình hình dạo này đã khác, dù Mộ Cẩm Ngọc có quậy phá đến mức nào Hoàng đế cũng đều mặc kệ hắn, quá lắm thì gọi hắn đến mắng mỏ vài câu là thôi.

Mộ Cẩm Ngọc dán vào cổ Ninh Hoàn ngửi ngửi: “Không muốn đi.”

Chờ đến khi hắn chịu ngồi dậy thì cả người Ninh Hoàn cũng đã đổ một đống mồ hôi. Y rung chuông gọi Điệp Thanh bê nước vào, Mộ Cẩm Ngọc xuống giường mặc y phục: “Sao ngươi không đứng dậy?”

Ninh Hoàn không muốn cơ thể mình bị người khác nhìn: “Ta chờ một lúc nữa, điện hạ ra ngoài trước đi.”

Điệp Thanh bưng chậu nước vào, Ninh Hoàn chỉ lau sơ qua cả người, y bị cảm lạnh vẫn chưa đỡ hẳn, hôm nay không định ra ngoài.

Mộ Cẩm Ngọc vội vàng tiến cung, A Hỉ đi bên cạnh hắn nói: “Vốn dĩ ngự sử đã thích nhắm vào điện hạ, sáng nay điện hạ còn không đi chầu sớm, chỉ sợ ngự sử lại nói gì trước mặt các vị đại thần.”

Mấy lần trước Mộ Cẩm Ngọc trốn buổi chầu sớm mà không có lý do đều phải lĩnh trượng. Hôm nay thì bị gọi qua thư phòng Hoàng đế, lão chỉ trích mắng mỏ hắn một trận xong thì ném một cái ấm trà xuống.

Mộ Cẩm Ngọc cũng không tránh, ấm trà đập vào trán hắn, ngay lúc sau đã có máu chảy ra.

Hoàng đế giật mình kinh hãi, trong lòng cũng hơi hối hận.

Lần này lão không định gây thương tích cho Mộ Cẩm Ngọc, đấy cũng là nguyên nhân lão không phạt Mộ Cẩm Ngọc lĩnh trượng. Tên nhóc này sắp phải đi phương Bắc đánh giặc, cần phải rời kinh với bộ dạng khỏe mạnh bình an, chứ mà vác cái cơ thể đầy rẫy vết thương ra trận thì kiểu gì cũng sẽ khiến dân chúng cùng tướng sĩ bàn tán.

Ánh mắt Hoàng đế uy nghiêm như cây đuốc, bên trong còn như đang có lửa cháy: “Vô dụng, buổi chầu sớm còn ngủ cho được, sau này làm sao mà kế thừa giang sơn?”

Cả người Mộ Cẩm Ngọc dù đang quỳ nhưng vẫn thẳng tắp, hắn giữ im lặng không hề nhúc nhích, nửa người trên tuấn mỹ như tùng bách, đôi môi dùng sức mím chặt lại, nhìn qua có vẻ rất bất bình không phục.

Hoàng đế nói: “Lần này Phong Đan làm loạn vừa đúng dịp để ngươi đi chau dồi kinh nghiệm, Thái tử, đừng tiếp tục khiến trẫm thất vọng về ngươi.”

“Nhi thần không muốn ——”

Còn chưa dứt lời Mộ Cẩm Ngọc đã cảm nhận được ánh nhìn tàn nhẫn của Hoàng đế dừng trên mặt hắn, hắn lập tức tránh đi đường nhìn của lão, sửa miệng nói: “Nhi thần tuân chỉ.”

Hoàng đế nhìn bộ dạng vừa vô dụng lại còn bốc đồng xốc nổi của hắn thì rất vừa lòng, lão vốn không yên tâm giao binh quyền cho Mộ Cẩm Ngọc, phương Bắc trời cao Hoàng đế xa, nếu Thái tử có dị tâm cấu kết cùng Phong Đan thì Đại Lạc sẽ lập tức lâm vào cảnh nguy hiểm khắp nơi. Mà bây giờ Mộ Cẩm Ngọc nhìn có vẻ hoàn toàn không biết quý trọng cơ hội này, ở nơi kinh thành phồn hoa phú quý đã quen rồi, làm sao mà bằng lòng tới biên cảnh giá rét chịu khổ được?

Chờ sau khi Mộ Cẩm Ngọc chết rồi, lão sẽ cân nhắc xem Nhạc Vương với Duệ Vương ai phù hợp với cái ghế Thái tử hơn. Mà nói mới thấy, mấy đứa con của lão chẳng đứa nào có vẻ triển vọng cả.

Hoàng đế nói tiếp: “Ngọc nhi à, tính tình ngươi bốc đồng lại dễ mất kiểm soát, nếu không phải do thân phận đích trưởng tử của ngươi, trẫm nhất định sẽ không phong cho ngươi chức vị Thái tử. Lần đi phương Bắc này ngươi phải học cách kiềm chế trưởng thành lên, lắng nghe ý kiến cấp dưới nhiều vào, tuyệt đối không được tự ý quyết định.”

Đúng như lão đoán, Mộ Cẩm Ngọc nghe xong lời này thì như bị đả kích nặng, mất hồn mất vía ra khỏi thư phòng.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà, tự hỏi bản thân bây giờ ra tay có phải quá sớm hay không. Nếu Thái tử không phải đang diễn kịch thì có cho hắn thêm hai năm nữa hắn cũng chẳng gây ra được sóng gió gì.

Sau khi ra ngoài, A Hỉ nhìn cái trán chảy máu của Mộ Cẩm Ngọc thì hoảng sợ: “Điện hạ, trán ngài đang chảy máu!”

Mộ Cẩm Ngọc cười lạnh một tiếng rồi giơ tay xoa xoa vết máu: “Không sao, đi qua Thái Y Viện một chuyến.”

Vừa lúc Triệu Nghi của Thái Y Viện đang rảnh, hắn thấy trên đầu Thái tử đang chảy máu thì cũng bị dọa: “Tiểu Đồng, mau mang kim sang dược và băng gạc tới đây.”

Dám khiến Thái tử bị thương cũng chỉ có mỗi Hoàng thượng, danh tiếng của Mộ Cẩm Ngọc ở bên ngoài vẫn luôn không tốt, những thái y khác thấy Triệu Nghi muốn xử lý vết thương cho Thái tử thì cũng đều tránh đi.

Triệu Nghi nhận đồ đạc Tiểu Đồng đưa tới: “Đi đi đi, ra ngoài đi.”

A Hỉ cùng Tiểu Đồng bèn đi ra ngoài.

Triệu thái y hạ giọng: “Hoàng thượng tức giận?”

Trong mắt Mộ Cẩm Ngọc lóe lên chút tàn bạo: “Gần đây ngươi có qua bắt mạch cho Hoàng hậu hay không?”

Triệu Nghi nói: “Thân thể Hoàng hậu nương nương mấy năm nay vẫn luôn không khỏe, thái y bắt mạch cho nương nương đã đổi thành ngự y Vi Túc rồi ạ.”

Y thuật của Vi Túc rất cao, trước giờ vẫn luôn phụ trách việc bắt mạch cho Hoàng đế và Thái hậu, rất được Hoàng đế tin cậy.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Hoàng hậu bị người hại nên đã dùng nha phiến một thời gian dài, ngươi có biện pháp gì không?”

Triệu Nghi ngây ngẩn: “Một khi đã dính vào nha phiến thì rất khó bỏ. Thứ này ở trong cung là vật cấm, không thể dùng nhiều, mà việc sử dụng bao nhiêu cũng quản rất chặt, làm sao điện hạ lại biết nương nương bị người hãm hại dùng thứ này? Chẳng lẽ là hoàng thượng ——”

“Hoàng thượng đưa, Thái tử phi phát hiện.”

Triệu Nghi cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, hắn suy nghĩ một chút: “Việc này không dễ xử lý, để thần nghĩ biện pháp. Điện hạ, Thái tử phi có thể tin được hay không? Thời điểm ngài không ở trong kinh liệu có thể cộng sự với nàng?”

“Lời y nói có chỗ đáng tin cậy, nhưng cộng sự thì miễn.” Mộ Cẩm Ngọc lên tiếng, “Cô còn chưa rõ lai lịch của y.”

Mặt mũi Triệu Nghi ủ dột cau có, cuối cùng chỉ thở dài: “Điện hạ ngồi xuống đi, vi thần bôi thuốc băng bó cho ngài.”

Mộ Cẩm Ngọc không thích bị người khác đụng chạm, đặc biệt là ở đầu và mặt, hắn lùi hai bước rồi nói: “Không cần, cô về phủ sẽ bảo Thái tử phi băng bó sau.”

Thái tử tới vội mà đi cũng vội, việc hắn đến Thái Y Viện cũng không cố tình giấu giếm —— Mà chuyện này có muốn giấu cũng không được, rất nhanh tin tức đã truyền đến hậu cung.

Hoàng đế đang ngồi uống trà trong cung Thẩm quý phi, lão hừ lạnh một tiếng: “Cũng chưa có điên hẳn, bị thương còn biết tìm thái y.”

Lúc Mộ Cẩm Ngọc về phủ Thái tử thì Ninh Hoàn đang giã thuốc, trên bàn y còn có một con mèo nhỏ đang nằm, mèo con rất ngoan ngoãn nhìn y làm việc.

Mộ Cẩm Ngọc đuổi mèo đi rồi nhìn đống bột thuốc đã giã mịn: “Đây là gì?”

Ninh Hoàn cũng không ngẩng đầu lên: “Mùa đông năm nay lạnh, có vài hạ nhân bị nứt tay, ta làm chút thuốc trị nứt da.”

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Thuốc trị nứt da?”

“Có thể giúp vùng da bị nứt toác lành lại nhanh hơn, tay với mặt cũng không bị nẻ nữa. Phương thuốc đơn giản mà dược liệu cũng dễ tìm.” Động tác Ninh Hoàn không hề dừng lại, “Điện hạ có hứng thú à?”

Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Nói nghe thử chút.”

Phương thuốc này là Ninh gia gia truyền, bởi Ninh gia là gia tộc võ tướng, mỗi khi hành quân đánh giặc đều vô cùng gian khổ, vào mùa đông binh sĩ bị nứt tay nứt chân dẫn đến lở loét sẽ làm chận trễ rất nhiều chuyện, nghiệm trọng hơn thì ngay cả binh khí cũng không cầm nổi, vậy nên tổ tiên Ninh gia đã ra giá rất cao để mua được phương thuốc này.

Lần này Mộ Cẩm Ngọc đi phương Bắc để đối phó với tộc Phong Đan, thời điểm kinh thành đang độ xuân về hoa nở thì ở phía Bắc vẫn cứ băng tuyết rét lạnh, hơn nữa trong đợt hành quân này bọn họ còn đụng độ một trận tuyết lớn trăm năm khó gặp, vô số binh lính vì thế mà bị thương, cơ thể cùng tay chân đều chịu thương tích do nhiệt độ thấp, lạnh cóng rồi đông cứng lại.

Ninh Hoàn đưa một tờ giấy cho Mộ Cẩm Ngọc: “Nếu không có mỡ heo thì có thể thay bằng mỡ cừu. Mỡ và hoàng kỳ[x] không thể thiếu, còn mấy dược liệu khác thiếu một hai thứ đều không ảnh hưởng nhiều.”

[x]

Ở phía Bắc thì mỡ cừu vẫn tiện hơn, cừu ở đấy nuôi không ít.

Mộ Cẩm Ngọc cầm tờ giấy lên: “Cô bị thương.”

Lúc bấy giờ Ninh Hoàn mới giương mắt nhìn Mộ Cẩm Ngọc, chỗ bị Hoàng đế ném ấm trà vẫn còn đang rỉ máu, mặt mũi hắn vốn đã luôn âm trầm u ám, kết hợp với cái vết thương này lại càng khiến hắn thêm phần đáng sợ.

Ninh Hoàn giơ tay giữ cằm Mộ Cẩm Ngọc rồi cẩn thận quan sát, y nhịn không được nghiến răng: “Ngài đúng là tổ tông của ta.”

Bởi vẫn chưa hết cảm lạnh nên giọng nói Ninh Hoàn rất nặng âm mũi.

Mặt Mộ Cẩm Ngọc bị y giữ chặt, hai tai chậm rãi đỏ lên: “Hừ!”