Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 17



Edit: MegSáng hôm sau, từ lúc tỉnh dậy cho đến hết cả nửa ngày Mộ Cẩm Ngọc vẫn cứ cau có.

Không tức không được, hắn và Ninh Hoàn vừa mới thành thân, vậy mà chưa một lần nào viên phòng, đã thế thì còn ra ngoài đánh đấm cái gì chứ. Phu nhân nhà mình còn chưa được chạm vào, chết trận xong rồi khéo lại thành phu nhân kẻ khác.

Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ căm ghét cái cảm giác bị người khác thao túng, vô luận là bị ép phải lấy Ninh Hoàn hay là ra chiến trường đánh giặc, hắn đều không thoải mái.

Ninh Hoàn vẫn đang nằm đối mặt với Mộ Cẩm Ngọc mà ngủ say, y bẩm sinh đã có thói lười biếng, chỉ cần đưa cho y một cái gối là Ninh Hoàn có thể ngủ. Mộ Cẩm Ngọc vươn tay mơn trớn gương mặt Ninh Hoàn, đối phương chỉ lẩm bẩm vài tiếng nhỏ, nhẹ nhàng gạt tay Mộ Cẩm Ngọc ra rồi xoay thẳng người ngủ tiếp.

Mộ Cẩm Ngọc nhìn phần da thịt bị lộ ra dưới lớp y phục xộc xệch trên người y, màu sắc nơi đó trắng trẻo mịn màngtế như tuyết đầu mùa, từng thớ cơ mỏng bao bọc phần khung xương mảnh mai, tuy vóc dáng thiếu niên gầy gò nhưng lại rất cân đối sạch sẽ, còn có chút cảm giác quyến rũ.

Dù cho Mộ Cẩm Ngọc chưa từng chạm qua nữ tử, cũng chưa nhìn thấy cảnh nữ tử lõa thể bao giờ, song hắn cũng biết giữa nam nữ có chỗ khác nhau.

Hắn vô thức rất muốn chạm vào làn da trắng nõn như tuyết của Ninh Hoàn, chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác lúc chạm vào sẽ rất thoải mái, nhưng sau khi trầm mặc một lúc hắn lại dừng tay. Lúc trước chính miệng hắn nói, dù có chết hắn cũng sẽ tuyệt đối không chạm vào Ninh Hoàn. Cũng chẳng biết đầu óc bản thân ngày đó bị làm sao mà lại nói ra những lời đấy được.

Tâm trí Mộ Cẩm Ngọc vô cùng hỗn loạn, nhắm mắt lại thì hiện ra dáng vẻ băng cơ ngọc cốt[1] của Ninh Hoàn, mở mắt ra lại như xuất hiện ảo giác, cứ cảm thấy bóng hình Ninh Hoàn lượn lờ khắp nơi trước mặt bản thân, Mộ Cẩm Ngọc hồn xiêu phách lạc bước ra ngoài, cũng may mà hôm nay không cần vào triều sớm, A Hỉ cười hì hì nói: “Điện hạ uống ly trà cho tỉnh táo đi ạ.”

[1]

Mộ Cẩm Ngọc cau mày nhận trà, cầm xong mới phát hiện A Hỉ vậy mà đưa cho hắn một cái ly gỗ.

A Hỉ nói: “Cái này là do Thái tử phi nương nương cho đổi đấy ạ, người nói sau này điện hạ dùng bữa hay uống nước đều phải dùng đồ gỗ.”

Mộ Cẩm Ngọc còn đang trong cơn tức: “Tại sao cô phải nghe lời y? Lấy đồ sứ tới đây!”

Cả hai đã chung giường nhiều ngày như vậy mà cho tới giờ hắn vẫn chưa biết thân phận thật sự của Ninh Hoàn. Đối phương là địch hay là bạn, vì sao lại ở bên cạnh hắn, cái gì hắn cũng không biết.

A Hỉ nói: “Nếu điện hạ lại ném vỡ đồ đạc của nương nương, kiểu gì nương nương cũng cho người đi vả miệng nô tài mất.”

Tính tình Mộ Cẩm Ngọc vốn đã không tốt, hai ngày nay hắn cũng đã ném kha khá đồ của Ninh Hoàn, lúc thì đột nhiên nhớ đến chuyện không vui, tiện tay vớ được cái gì là ném cái đấy, lúc thì không cẩn thận va đụng làm đồ đạc rơi xuống đất vỡ tan nát, bị cái Ninh Hoàn chỉ thích dùng nguyên bộ, thiếu một cái thìa hay một cái khay nhỏ đều sẽ coi như không hoàn chỉnh, mà đã không hoàn chỉnh thì Ninh Hoàn sẽ không thích nữa.

A Hỉ nhắc nhở Mộ Cẩm Ngọc một chút: “Sáng hôm kia điện hạ dùng cháo bị phỏng đã làm vỡ một cái chén sứ Thanh Hoa xanh ngọc, giữa trưa lại ném cái lò sưởi tay tráng men của Thái tử phi vào lu nước, hôm trước không biết ngài tức giận cái gì mà lúc dùng bữa đã bẻ gãy một đôi đũa làm từ ngà voi, ánh mắt của nương nương khi ấy…”

Mộ Cẩm Ngọc nghe xong thì càng tức.

Hắn đường đường là Thái tử, A Hỉ là chó săn trung thành nhất bên cạnh hắn, Mộ Cẩm Ngọc hắn dính bao nhiêu máu tươi thì trên tay A Hỉ cũng có từng ấy mạng người. Tuy A Hỉ nhìn qua có vẻ tầm thường vô hại, vẻ ngoài xấu xí lại còn hay rụt rè, song thực tế cũng là một cao thủ có tài.

Vậy mà bây giờ tên này lại nói với hắn là sợ bị Thái tử phi cho người vả miệng? Chỉ vì hắn đập vỡ vài cái chén? Tiền đồ đâu?

A Hỉ biết Mộ Cẩm Ngọc rất đáng sợ, nhưng không hiểu tại sao khi đứng trước mặt Thái tử phi A Hỉ cũng không dám ngẩng đầu. Hơn nữa hắn có thể nhận ra Thái tử điện hạ rất thích Thái tử phi.

Mộ Cẩm Ngọc nói: “Y cho người vả miệng ngươi chứ đâu có vả miệng cô, liên quan gì tới cô?”

A Hỉ im lìm một lúc: “Nhưng có khả năng điện hạ không thể dùng bữa ở chỗ này nữa, chén bát của Thái tử phi đều bị ngài ném vỡ hết thì còn ăn cái gì ạ? Nương nương nhất định không cho điện hạ ăn đâu.”

Mộ Cẩm Ngọc suy nghĩ thì thấy cũng có lý, hắn hừ lạnh: “Đi thôi.”

A Hỉ chẳng hiểu gì: “Điện hạ còn chưa dùng điểm tâm sáng mà, ngài muốn đi đâu ạ?”

“Kỹ viện.” Mộ Cẩm Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Gia đây muốn dạo nhà thổ, tới đấy ném vỡ sạch chén bát.”

A Hỉ nói: “Vậy điện hạ vẫn phải dùng điểm tâm đã, nô tài vừa nghe Điệp thanh tỷ tỷ nói điểm tâm sáng nay làm rất ngon.”

Mộ Cẩm Ngọc lại hừ lạnh: “Hiện giờ đi cũng khá sớm, khéo đến rồi còn chưa thấy mở cửa. Đợi cô dùng điểm tâm xong rồi đi.”

Bên này Điệp Thanh đang bưng một chậu nước đi vào phòng trong, hai nha hoàn rôm rả nói chuyện phiếm, mải mê quá nên cũng không chú ý Thái tử điện hạ đang ở đấy.

Điệp Thanh ngạc nhiên nói: “Hình như tiểu thư hai tháng rồi không có nguyệt sự[2] thì phải.”

[2]

Nha hoàn khác lên tiếng: “Việc này ta không rõ lắm, chẳng phải Điệp Thanh tỷ tỷ hiểu tiểu thư nhất sao?”

Điệp Thanh thở dài: “Tiểu thư không thích người khác hầu hạ quá gần, có điều dạo gần đây ngày nào Thái tử điện hạ cũng ngủ ở Lê Tuyết Đường, không chừng tiểu thư đã có rồi.”

Mộ Cẩm Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối, có, có cái gì?

Nha hoàn kia với Điệp Thanh dần dần khuất bóng, chỉ để lại một câu: “Vẻ ngoài của Thái tử cùng tiểu thư đều rất đẹp, hài tử sinh ra chắc chắn sẽ rất xinh xắn.”

Mộ Cẩm Ngọc trầm mặc mất một lúc lâu.

Hắn với Ninh Hoàn ngày nào cũng ngủ cùng nhau, nhưng hắn là chính nhân quân tử, nghiêm túc thực hiện hứa hẹn, cho tới bây giờ còn chưa chạm qua một đầu ngón tay của Ninh Hoàn.

Lúc sau hắn mới quay sang hỏi A Hỉ: “Nguyệt sự là gì?”

A Hỉ cũng có biết đâu, lúc nhỏ khi hắn vừa tiến cung đã bị tịnh thân, căn bản không hề biết tí gì về nữ tử. Mà thật ra phần lớn nam tử cũng không hiểu biết nhiều về chuyện này.

A Hỉ mờ mịt: “Điện hạ đợi nô tài đi tìm hiểu một chút, chắc là có liên quan đến chuyện mang thai.”

Mộ Cẩm Ngọc vẫy vẫy tay cho A Hỉ lui xuống.

Đến lúc dùng bữa Mộ Cẩm Ngọc mới phát hiện toàn bộ đồ dùng hôm nay của Ninh Hoàn đều được làm từ trúc.

Hắn cắn vài miếng màn thầu hình hoa, uống thêm một chén cháo loãng thanh đạm rồi nhanh chóng đứng dậy: “Cô có chút việc phải đi trước, tới tối mới về, ngươi nhớ để cửa chờ cô, không được ngủ một mình đâu đấy.”

Đến lúc rời đi Mộ Cẩm Ngọc cũng không hề liếc mắt nhìn Ninh Hoàn chút nào.

Bởi vì mỗi khi nhìn y hắn đều sẽ không nhịn được mà nhớ lại cảnh lộ da lộ thịt hồi sáng. Càng nghĩ càng thấy bực bội khó chịu, cả người cứ không được tự nhiên.

Đáng giận, sao mà Ninh Hoàn lại trắng thế không biết?

Ninh Hoàn nhấp một ngụm trà nhỏ, y ngồi bên cửa sổ lật lật sổ sách rồi đột nhiên quay sang bảo Điệp Thanh: “Hôm nay ta sẽ ra ngoài, ngươi tìm một bộ y phục nam tử mà mặc vào.”

Điệp Thanh bèn vội vàng đi tìm.

Mấy bộ y phục Lý ma ma phụ trách may đều nhét ở trong rương, Ninh Hoàn lấy ra bắt đầu thay.

Lúc Điệp Thanh tiến vào phòng liền hoảng sợ, nàng vì lo bản thân giả dạng không giống nam tử nên đã bôi thêm vụn tro đen sì hết cả mặt mũi chân tay, vậy mà khi nhìn thấy Ninh Hoàn, Điệp Thanh lại không thốt ra được câu nào.

Thiếu niên mặc y phục màu trắng chậm rãi quay đầu lại, mái tóc đen như mực đã buộc gọn lên, từng đường nét trên gương mặt được khắc họa vô cùng tinh tế tỉ mỉ, hệt như một bức tranh, hai tròng mắt lạnh nhạt hờ hững không có một chút độ ấm nào, khiến người khác cảm thấy y vô cùng ngạo mạn tự phụ, không thể với tới. Chỉ một cái liếc mắt này đã đủ chứng minh, mỹ mạo vô biên.

Nhìn lướt xuống dưới là một bộ y phục với áo gấm thuần trắng, bên trên còn có hoa văn màu bạc sẫm được thêu chìm, chiếc đai lưng bằng ngọc bao lấy vòng eo thon gọn, rõ ràng bên ngoài vẫn đang tuyết bay đầy trời, đông đến khiến cảnh vật khắp nơi như được phủ lên lớp áo ngoài hiu quạnh vắng vẻ, vậy mà Điệp Thanh lại như thấy được một gốc hoa lê vừa bung nở.

Người ấy vẫn là tiểu thư của nàng, dung mạo không có gì thay đổi, ngay cả khí chất vẫn giống hệt như cũ. Thế nhưng không biết vì sao Điệp Thanh lại cảm thấy tiểu thư rất giống một vị công tử.

Hơn nữa còn là một vị công tử khuynh quốc khuynh thành.

Ninh Hoàn mở chiếc quạt xếp trong tay ra, khung quạt được làm từ bạch ngọc, song tay y còn trắng hơn cả ngọc, mặt quạt có hình chiếc lá sen và vài nét vẩy mực, phần đuôi lại được gắn một viên ngọc xanh trong veo, nhìn qua rất có khí chất phong nhã.

“Đi thôi.” Ninh Hoàn lên tiếng, “Ta muốn ghé qua vài cửa tiệm trong kinh thành.”

Vì khẩn trương nên Điệp Thanh không nói được lời nào, chỉ biết nhanh chân theo sau Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn rất sợ lạnh, nhưng áo choàng của y đều được may theo hình thức của nữ tử, vậy nên lúc ra ngoài cũng không choàng thêm áo.

Bởi vì đang là mùa đông nên cầm quạt theo cũng chỉ để làm cảnh thôi, Ninh Hoàn nhét quạt vào trong tay áo, hai tay ôm một cái lò sưởi nhỏ đúc từ đồng điếu, xung quanh được chạm nổi hình tùng hạc, cái lò sưởi tráng men mà y hay dùng đã bị Mộ Cẩm Ngọc làm hỏng mất rồi.

Trước đây Ninh Hoàn vẫn luôn không quan tâm sản nghiệp gia tộc, cũng mặc kệ những vấn đề chốn quan trường, song điều đó không có nghĩa là cái gì y cũng không hiểu.

Từ lúc mới chào đời y đã có tất cả, vinh hoa phú quý hay là quyền thế địa vị y đều dễ dàng đạt được, vừa lọt lòng đã được Hoàng đế ẵm trong ngực, vì để mượn sức phụ thân y nên Hoàng đế còn muốn nhận Ninh Hoàn làm nghĩa tử.

Cũng do bản thân chẳng có thứ gì để mong đợi, nên niềm vui duy nhất của y là có thể yên tĩnh một mình.

Bây giờ hoàn cảnh sống đã khác xa ngày xưa, Ninh Hoàn không thể tiếp tục thờ ơ không quan tâm như trước. Dù sao thì bên cạnh y bây giờ đã không còn tổ mẫu cùng các huynh trưởng nữa, mà thay vào đó là một vị Thái tử có bệnh, chỉ dùng bữa thôi cũng có thể hất đổ chén bát.

Những cửa tiệm mà Ninh Hoàn đi xem y đều không vừa ý, chỗ nào cũng cần thay đổi một chút.

Sau khi xem xong sổ sách ở cửa tiệm cầm đồ cuối cùng, Ninh Hoàn đi ra ngoài, chợt thấy cách đó không xa là một dãy tửu lầu.

Y hơi híp mắt lại.

Điệp Thanh đã tới đây vài lần nên có chút hiểu biết, nàng nói với Ninh Hoàn: “Đấy là Nghĩa Khang Lâu, một trong những tửu lầu lớn nhất kinh thành đấy ạ, nô tì nghe nói đồ ngọt ở nơi đó làm rất ngon, tiên sinh kể chuyện cũng rất hay, công tử có muốn vào ngồi không ạ?”

Tên của tửu lầu này Ninh Hoàn cũng không phải mới nghe lần đầu, nó thuộc quyền sở hữu của Mộ Cẩm Ngọc. Rất nhiều sản nghiệp trong kinh thành đều có quý nhân chống lưng, cũng có không ít người biết Nghĩa Khang Lâu này là của Mộ Cẩm Ngọc. Đa số quan viên hoặc những thành phần ăn chơi trác táng đều sẽ tới đây uống rượu buôn chuyện, chỗ này cũng rất thích hợp để nghe ngóng hoặc phát tán tin tức.

Ngoài nó ra thì còn một vài chỗ khác cũng do Mộ Cẩm Ngọc chống lưng, nhưng số người biết những thứ này rất ít, phần lớn đều là thân tín của Mộ Cẩm Ngọc.

Một nơi là Xuân Phong Các, một nơi là Túy Hoa Lâu. Vừa nghe liền biết đây đều là địa điểm ăn chơi ong bướm, trong Xuân Phong Các toàn là tiểu quan, Túy Hoa Lâu thì là nữ tử.

Tần lâu Sở quán[3] trong kinh thành thì nhiều vô số kể, hai nơi này có tiếng tăm là do người bên trong chỉ bán nghệ chứ không bán thân, hơn nữa giá cả còn cực cao, nghe một khúc nhạc thôi cũng tốn hết hai ba lượng bạc.

[3]

Nghe nói chủ tiệm cả hai nơi đều có thân phận giống nhau, là nhân vật trong giang hồ có môn phái chống lưng, nếu đưa nhiều bạc còn có thể xem các tiểu quan hoặc cô nương múa kiếm.

Ninh Hoàn biết ông chủ đứng sau màn là cấp dưới nghe lệnh Mộ Cẩm Ngọc, đây cũng là người sẽ tham gia vào kế hoạch bí mật tạo phản của Mộ Cẩm Ngọc ở cuối truyện.

“Không đi.” Ninh Hoàn không có hứng thú với tiên sinh kể chuyện, y hờ hững nói, “Đi Túy Hoa Lâu, ta vào uống ly trà nghỉ ngơi một lát.”

Điệp Thanh: “Vâng ạ.”

Đi được một lúc Điệp Thanh mới phản ứng lại, nàng lắp bắp nói: “Túy… Túy… Túy Hoa Lâu ạ? Chẳng phải đây là nơi các vị đại gia tầm hoan mua vui hay sao ạ?”

Tất cả người ở đó chỉ bán nghệ không bán thân, lại còn có chỗ đứng nhất định trong kinh thành, chứng tỏ các cô nương ở trong đều tinh thông cầm kỳ thư họa.

Ninh Hoàn trước đây cũng rất thích nghe khúc, hồi y ở nhà còn từng nuôi một đám con hát, đầu bảng của Minh Nguyệt Lâu cũng thường xuyên đến Ninh phủ để đánh đàn cho tiểu công tử Ninh gia. Vốn lúc đầu mấy vị ca ca của Ninh Hoàn còn lo lắng cho sức khỏe y, sợ y bị mấy vị cô nương kia giày vò đến hỏng người, sau này mới biết ngay cả tay Ninh Hoàn còn không cho các nàng chạm vào, là một chính nhân quân tử hàng thật giá thật thì bọn họ lại đau đớn vì đệ đệ quá thanh tâm quả dục.

Khoảng hai khắc sau, Doanh Doanh cô nương với giá trị bản thân đứng đầu bảng trong Túy Hoa Lâu đang ngồi đối diện với Ninh Hoàn, do từ trước tới nay nàng chưa bao giờ gặp được một vị công tử nào vừa tao nhã lại có tiên khí như Ninh Hoàn nên nhịn không được liếc nhìn y vài lần — Một mỹ nhân như này, đúng là hiếm thấy thật.

Ninh Hoàn nhìn cây ngô đồng trơ trọi mọc bên ngoài lầu các, rót một ly trà: “Đàn khúc 《Xuân Hiểu Ngâm》đi.”

Doanh Doanh cô nương đáp một tiếng: “Vâng.”

Gian phòng này là phòng thượng hạng, nhưng lại không được thiết kế cách âm, cách vách hẳn cũng là một phòng thượng hạng khác, bên trong còn đang truyền ra vài tiếng động đồ vật rơi vỡ, nghe qua thì có vẻ là tiếng bình hoa bị đập, sau đó là âm thanh một đám người nối đuôi nhau đi ở phía ngoài.

Tiếng A Hỉ loáng thoáng vọng lại: “Đi đi, biến hết đi, tâm trạng Thái tử điện hạ đang không tốt đâu!”