Sau Khi Xuyên Sách Ta Nhận Nuôi Nhân Vật Phản Diện Thời Niên Thiếu

Chương 19-2



Lương Quyết Thành nghĩ trong lòng, mười một ba ngày nghỉ, cuối tuần không đến thì được năm ngày, chịu năm ngày hoàn thành luôn phần còn lại của Bán Thành.

Bất luận thế nào, anh cũng không thể lại đem thêm nhục nhã cho Tiền Ý Ý.

Ánh mắt Lương Quyết Thành nhìn sau lưng Tiền Ý Ý.

Cô cực kỳ quý giá.

*

Buổi chiều lên lớp được một nửa, Tiền Ý Ý cứ thế ngẩn ngơ.

Chuyện lớn trong nhà đều do cha Tiền làm chủ, không biết Diêu gia kia là nhà nào, nhưng để mẹ Tiền mở miệng, chắc chắn có lợi cho công ty của cha Tiền.

Ý của cha Tiền, chỉ sợ không dễ chối bỏ.

Nếu như cô vẫn còn ở nhà, tám phần đã bị treo ra ngoài cửa rồi.

Ngồi chờ chết? Bị ném sang cho một thiếu gia không quen làm lễ?

Tiền Ý Ý không tính tìm thêm phiền phức.

Vậy thì mười một này cô khẳng định không thể ở nhà.

Phải rời đi.

Nếu rời khỏi...

Tim Tiền Ý Ý đập một nhịp.

Cô có thể kéo Lương Quyết Thành đi chung không?

Vừa quen nhau, chỉ ở trong trường thì làm sao khoe đủ ân ái, tường nhà bạn bè càng ngày càng nhạt, có lẽ vì điều này, cha Tiền và mẹ Tiền cảm thấy cô và Lương Quyết Thành như chơi đồ hàng vậy.

Vậy thì cô cần nghĩ biện pháp, tìm cơ hội tốt để show ân ái, để cho mọi người vừa nhìn đã biết cô và Lương Quyết Thành sống chết bên nhau.

Như vậy rồi mà cha Tiền mẹ Tiền còn bắt đi kết thông gia nữa, thì Tiền Ý Ý mới đi tìm ông nội khóc được.

Tiền Ý Ý càng nghĩ càng cảm thấy cứ quyết định như thế!

Tiền Ý Ý cứ thế viết vài phương án vào tập nháp.

Cứ thế đưa Lương Quyết Thành đi, khoảng thời gian nghỉ này nên làm gì thì tốt nhỉ?

Lương Quyết Thành một tay chống cầm ánh mắt nhìn lá vàng ngoài cửa sổ ngây ngốc.

Tiền Ý Ý đẩy tập nháp sang.

Bên trên viết một hàng chữ: “Bạn học Lương, kỳ nghỉ này có dự định gì không?”

Lương Quyết Thành nhìn sơ, nhấc bút.

Không có.

Tiền Ý Ý gật đầu, không có thì tốt, vậy thì cô sắp xếp được.

Lương Quyết Thành dời tầm mắt nhìn Tiền Ý Ý viết viết vẽ vẽ.

Hỏi anh kỳ nghỉ này cô ấy có ý định gì đây?

“Bạn học Lương, cuối tuần này cậu có học bổ túc hả?” Tiền Ý Ý hạ thấp giọng, “Tớ tìm thầy Trương xin nghỉ, sẽ không đến.”

Lương Quyết Thành ngồi thẳng lưng.

Tiền Ý Ý chắc chắn không chỉ muốn nói cho anh một tiếng, vậy ý cô là...

“Không tới.”

Vốn dĩ Lương Quyết Thành không tính tới ôn tập.

Tiền Ý Ý vừa lòng, nếu đã như thế lúc ra về dễ mở miệng hơn.

Hết giờ học, Tiền Ý Ý đến văn phòng của thầy Trương.

Trong lòng Tiền Ý Ý đã tính, vào phòng làm việc thầy Trương, cô hợp tình hợp lý xin nghỉ, thứ bảy chủ nhật không đến ôn tập, cứ thế đến mười một ngủ được năm ngày.

Lý do Tiền Ý Ý xin nghỉ đó là, đau bụng kinh.

Học sinh nữ ở tuổi này nói về đau bụng kinh sẽ cực kỳ ngại, học sinh nữ nói hai câu đã thẹn, nếu như không phải rất nghiêm trọng thì, chắc chắn sẽ không tìm giáo viên nghỉ học.

Thầy giáo sống mấy chục năm, sẽ không như các học sinh trung học, những chuyện con gái thế giới nam cũng không rõ được, nhưng ít nhất cũng biết việc gì là đúng. Thầy cứ thế phê chuẩn cực kỳ hào phóng.

Cầm trên tay giấy xin nghỉ, Tiền Ý Ý có được năm ngày nghỉ.

Lúc tan học, Lương Quyết Thành đi trước lấy xe, Tiền Ý Ý kéo tay Tô Á Na, Nhậm Kha theo sau trong tay cầm quyển từ đơn.

“Thứ hai sáng động xe*, Ý Ý, tối chủ nhật chúng ta ăn bữa xiên nướng đi.”

(Bên đó chia tàu hỏa thành ba loại một là xe lửa thông thường gồm: 慢车tàu chậm、快车tàu nhanh、直达车tàu suốt. Loại thứ hai là 动车 tàu động và loại cuối là高铁 tàu hỏa cao tốc. Sự khác biệt giữa tàu động và tàu hỏa cao tốc như so sánh giữa iphone 5 và iphone 7 vậy. Tàu động chậm và rẻ hơn tàu hỏa cao tốc. Tốc độ của tàu cao tốc từ 300km đến 350km còn tàu động thì từ 200km đến 250km. Nguồn tổng hợp từ Baidu và Hinative.)

Tô Á Na hứng thú bừng bừng đề nghị.

“Hiện tại không được,” Tiền Ý Ý cả mặt tràn ngập gió xuân và đắc ý, “Tớ xin được hai ngày nghỉ, ra ngoài chơi rồi.”

“Không phải cậu nói làm trạch nữ ở nhà ba ngày sao?!”Tô Á Na nghi ngờ nhân sinh.

Nghĩ chút Tiền Ý Ý bụm mặt thẹn thùng: “Nhưng tớ là người có bạn trai, người có bạn trai, thì phải ở cùng với bạn trai rồi.”

Lương Quyết Thành sau lưng đẩy xe nhấp môi, im lặng không lên tiếng.

Anh là đương sự sao anh không biết gì hết là thế nào?

“Ngưỡng mộ cậu quá đi, tớ cũng muốn có bạn trai.” Tô Á Na cả mặt ngưỡng mộ, “Chuyện khác không nói, chỉ cần dạy tớ học, cùng nhau thi đạt vào trường đại học ở thành phố Q là được."

“Tớ có thể dạy cậu,” Nhậm Kha tiếp lời, “Nhưng tớ sẽ không làm bạn trai của cậu.”

Tô Á Na ngoài cười nhưng trong không cười: “Tớ cảm ơn cậu nhiều, tớ cũng chẳng hơi đâu tìm bạn trai mọt sách đâu.”

“Học giỏi chẳng phải là mọt sách,” Nhậm Kha phản bác, “Bạn học Lương học cũng rất tốt. Cậu ấy không phải mọt sách.”

Tô Á Na không còn cách nào phản bác.

Cũng đã lôi Lương lão đại ra rồi, cô còn nói được gì, chỉ còn cách thở phì phì không quay lại trả lời Nhậm Kha.

Tiền Ý Ý có thói quen muốn ngồi trước thân xe của Lương Quyết Thành, bị anh chỉ chỗ.

“Ngồi ở đây.”

Vốn dĩ chiếc xe đạp hùng dũng đáng sợ, đặt một cái yên.

Màu hồng, bên trên còn có hình con thỏ nhỏ.

Tiền Ý Ý vừa nhìn mắt sáng rực, không nói lời gì phóng lên luôn.

Ngồi đằng trước không thoải mái, không tốt bằng việc ngồi trên yên xe!

Bạn học Lương đúng là tri kỷ mà! Quá hiểu lòng người!

“Cám ơn, bạn học Lương.”

Tiền Ý Ý cười tủm tỉm.

“Vịn chắc vào.”

Lương Quyết Thành ngồi vào yên, dặn dò Tiền Ý Ý.

Ôm?

Tiền Ý Ý ngồi, thuận tay ôm eo người trước mặt.

Eo Lương Quyết Thành...

Đồng phục hồng đỏ đan xen rộng thùng thình, cất giấu eo của người con trai.

Tiền Ý Ý duỗi tay bắt lấy đồng phục Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành đạp chân, quen cửa quen nẽo chở thẳng cô về trước cửa nhà.

Như thế này không tốt lắm, cũng đã ba ngày liên tiếp ở nhà của Tiền Ý Ý.

Người dì chưa gặp bao giờ cũng đã sắp xếp phòng khách thành trẻ nhỏ không được nhìn mất rồi, mỗi lần bước vào nhà Lương Quyết Thành phải hít một hơi thật sâu, để lỡ có phát hiện cái gì thì cũng bình tĩnh mà không ngượng.

“Bạn học Lương, cậu qua đây, chúng ta nói chuyện chính trước.”

Tiền Ý Ý vỗ lên ghế sofa, bộ dáng như đang muốn đàm phán.

Lương Quyết Thành suy đoán chắc là vụ điên thoại trên sân thượng trước đó.

Anh nâng cầm.

Tiền Ý Ý cười tủm tỉm hỏi: “Chúng ta nên có năm ngày nghỉ, bạn học Lương cậu có muốn đi đâu không? Dùng năm ngày nghỉ này đi ra ngoài chơi thật vui vẻ. Đi đâu chơi cũng được.”

Lúc sáng Tiền Ý Ý còn nói với Tô Á Na, muốn ở lỳ trong nhà chơi game, chỉ một cú điện thoại đã thay đổi thái độ, cô đang muốn tránh người.

“Cậu đi đi, tôi không đi.”

Anh không rời được.

Nhiều năm thế này anh rất ít khi rời khỏi thành phố này, chỗ mẹ rất cần người, trong nhà còn em gái. Anh là người để cả nhà nương tựa, trên người Lương Quyết Thành có gánh nặng rất lướn, anh không thể tùy tâm theo ý mình được.

Tiền Ý Ý lập tức nhớ đến mẹ Lương và em gái Lương.

“Bạn học Lương, dì có thể xuất viện rồi sao?”

Lương Quyết Thành nhấp môi, sắc mặt không được tốt lắm.

“...Về mặt lí thuyết thì được, nhưng mà không được.”

Mẹ Lương không chỉ bị thương ở bộ phận trên cơ thể, mà còn có những lần kích động mười mấy năm nay, lâu lâu làm thần kinh không được bình thường cho lắm.

Trong nhà chỉ có một đứa em gái mười bốn tuổi, mẹ Lương về nhà, anh càng lo lắng cho mẹ con hai người.

“Vậy thế này đi, ngày mai chúng ta đến thăm mẹ anh, sau đó chúng ta dẫn em gái đi chơi, mốt nữa chúng ta lại đi chơi, thứ ba thì về, về trễ một ngày thấy thế nào?”

Tiền Ý Ý ra quyết định cho năm ngày nghỉ. Thứ bảy chủ nhật tất cả các trường đều phải ôn tập, chỉ cần tên Diêu công tử kia còn là học sinh, thì sẽ không có thời gian đi gặp mặt rồi. Thứ hai là mười một, đến lúc đó cô kéo Lương Quyết Thành ra khỏi thành phố, thì có thể xong chuyện rồi.

Đồng thời còn chiếu cố được hai người Lương gia kia, chỉ rời khỏi một ngày, ở gần thành phố cách hai giờ xe có làng du lịch, để Lương Quyết Thành giảm bớt áp lực.

Lương Quyết Thành im lặng một lúc.

“Vì sao lại muốn đi cùng tôi?”

Tiền Ý Ý nói năng hùng hổ: “Chúng ta lâu lắm rồi không show ân ái, ra ngoài phát cẩu Lương là nhiệm vụ của chúng ta.”

Nhắc đến công tác, Lương Quyết Thành nhận vụ này.

Kỳ nghỉ mười một, Lương Quyết Thành không về nhà. Rõ ràng là thứ sáu, trên bàn để toàn sách bài tập mới, tất cả đều là các bài Lương Quyết Thành sửa lại.

Tiền Ý Ý một bên vừa nghĩ đến điểm số cao chót vót của mình, vừa cắn răng làm bài tập.

Cô loáng thoáng cảm giác, kỳ nghỉ mười một này sẽ phải nhấn chìm giữa dòng bài tập.

Ngày thứ hai, Tiền Ý Ý đổi sang một đầm liền tay dài, trang điểm xinh đẹp, lúc chuẩn bị ra ngoài, một tay Lương Quyết Thành xách theo một cái cặp.

Màu hồng nhạt, bên trên treo một con thỏ.

“Đi thôi.”

Lương Quyết Thành thay xong giày đứng chờ Tiền Ý Ý ngoài cửa.

“Không phải, đợi chút...” Tiền Ý Ý có chút ngốc, “Chúng ta chỉ đi viện ngồi thăm hỏi mẹ anh, vì sao lại phải đem theo cặp?!”

Nghỉ học sao lại đem theo cặp sách làm gì?!

Lương Quyết Thành không hề có chút cái gọi là cho người khác nghỉ, khẳng định nói: “Tôi thăm hỏi mẹ, lúc ấy cậu làm bài tập, ba tờ, viết xong tôi kiểm tra.”

Tiền Ý Ý khóc không ra nước mắt.

Đại lão không thể làm giáo viên được, nếu anh ấy làm giáo viên thì, mỗi ngày cũng có đứa bị ép tự sát!

Lương Quyết Thành mãn nguyện cực kỳ.

Nếu không chuẩn bị cho cô ấy một chút,Lương Quyết Thành thật sự sợ cô ấy sẽ nói trước mặt mẹ.

Để cho mẹ mình biết bản thân đi bán thân, không biết lại xảy thêm chuyện gì nữa.

Vậy thì chỉ có thể để cho vị kim chủ nhìn không ra kim chủ này, đổi hình tượng sang cô bạn gái ngoan ngoãn nghe lời vậy.

Dù sao, đây cũng là điều mà cô ấy muốn.