Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 8



Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

CHƯƠNG 8

An Hạnh Nhi quay đầu nhìn Diệp Thương Ngôn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Có lẽ chỉ trong vòng một giây.

Bọn họ đảo mắt đi.

Diệp Thương Ngôn nhìn người dẫn chương trình: “Còn chưa giao dịch!”

Người dẫn chương trình cũng vừa mới hóng chuyện, bây giờ vội vàng tỉnh táo lại: “90 tỷ lần một!”

“90 tỷ lần hai!”

“90 tỷ lần ba!”

“Thành giao! Chúc mừng cậu ba Diệp!”

Tất cả mọi người đều vỗ tay.

Diệp Thương Ngôn cũng bước lên sân khấu cầm viên đá trước đôi mắt trừng to của mọi người.

Đá quý được gói trong một chiếc hộp thủy tinh, bây giờ đang tỏa ra ánh sáng xanh lấp lánh dưới ánh đèn, khiến cho rất nhiều người muốn được nhìn từ khoảng cách gần.

Vào giây phút ấy, bọn họ nhìn thấy Diệp Thương Ngôn đi đến trước mặt Cố Quân Tường và An Hạnh Nhi.

Cố Quân Tường khẽ nhíu mày.

Đại khái là cho rằng anh đang khoe khoang trước mặt bọn họ.

Nhưng không ngờ rằng Diệp Thương Ngôn đưa viên đá quý ấy cho An Hạnh Nhi: “Cho cô này.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc như muốn rớt cằm xuống.

Ai cũng nói rằng Diệp Thương Ngôn chỉ biết ăn chơi, từ trước đến nay đều không cư xử bình thường, bây giờ xem như cũng được tận mắt nhìn thấy.

An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn.

“Không phải cô thích nó sao?” Diệp Thương Ngôn hỏi cô.

Giọng điệu của anh còn có vẻ mờ ám không nói thành lời.

Khiến cho An Hạnh Nhi cảm thấy rung động một cách kỳ lạ.

“Hạnh Nhi sẽ không…” Cố Quân Tường vẫn còn chưa nói dứt lời.

Diệp Thương Ngôn đã nhét chiếc hộp trang sức cho An Hạnh Nhi.

An Hạnh Nhi nhận lấy.

Nhận lấy chứ không từ chối.

Cố Quân Tường nhìn An Hạnh Nhi với vẻ bất ngờ.

An Hạnh Nhi lên tiếng: “Nếu như cậu ba Diệp khăng khăng muốn tặng thì tôi khó lòng từ chối.”

Diệp Thương Ngôn mỉm cười.

Cái tên yêu nghiệt này nở nụ cười có thể làm tất cả phụ nữ điên cuồng luôn.

Anh quay sang nói với Cố Quân Tường: “Đây mới chính là không cướp đoạt thứ mà người khác thích.”

Anh đang mỉa mai lời lẽ dối trá của Cố Quân Tường ban nãy.

Sắc mặt Cố Quân Tường đen sì.

Không hề giấu giếm.

“Đi đây.” Diệp Thương Ngôn nói với Cố Quân Tường.

Vào giây phút ấy, An Hạnh Nhi lại cảm thấy anh đang nói chuyện với mình.

Cô nhìn bóng lưng rời đi một cách phóng khoáng của anh.

Không thể không nói rằng mặc dù đêm nay Diệp Thương Ngôn hơi điên cuồng, thế nhưng anh thật sự rất ngầu.

Cái tên này theo đuổi phụ nữ bằng cách đó hay sao?

“Từ bao giờ mà Diệp Thương Ngôn lại đẹp trai như thế!” Trước giờ Hạ Tư Tư đều rất thẳng thắn bộc trực, bây giờ cô ấy không khỏi nói hết những gì mình nghĩ ngợi trong lòng ra.

Sau khi nói dứt lời.

Sắc mặt Cố Quân Tường càng thêm tối tăm.

An Hạnh Nhi lặng lẽ nở nụ cười.

Cố Quân Tường luôn cho rằng mình không giống những cậu ấm nhà giàu khác, coi mình thanh cao, phi phàm, thường hay khịt mũi khinh thường người khác.

Người ngoài giới cũng đánh giá Cố Quân Tường rất cao, nói anh ta là nhân tài ngàn năm có một của Bắc Văn Quốc, có gia thế, học vấn và tài năng, hoàn hảo đến mức mọi người còn tưởng rằng anh ta được Thượng đế thiên vị.

Đến sau này thì An Hạnh Nhi mới biết cái gọi là điều kiện chẳng qua là thứ nhà họ Cố mua cho Cố Quân Tường mà thôi, để cho anh ta lớn lên trong quầng sáng, trải sẵn đường đi cho anh ta, dã tâm bừng bừng. Nhưng còn Cố Quân Tường lại nghĩ rằng tất cả mọi thứ toàn là sự thật, tưởng mình cao hơn kẻ khác một bậc.

Bây giờ lại bị Diệp Thương Ngôn vả mặt, tất nhiên trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Dường như cảm thấy mình ăn nói không đúng lúc.

Cô ấy le le lưỡi: “Hạnh Nhi, không còn sớm nữa, tớ về trước đây.”

An Hạnh Nhi gật đầu: “Cậu đi đường cẩn thận.”

“Được.”

Hạ Tư Tư rời khỏi đây.

Buổi tiệc từ thiện cũng bước vào giai đoạn kết thúc, mọi người đều lục tục ra về.

Cố Quân Tường vẫn kiềm chế sự bất mãn trong lòng, đưa An Hạnh Nhi về nhà.

Trong xe.

An Hạnh Nhi không chủ động lên tiếng, thỉnh thoảng lại nhìn viên lam ngọc.

Cố Quân Tường cũng không lên tiếng, rõ ràng anh ta đang rất tức giận.

Thậm chí anh ta còn tưởng tượng ngày mai báo chí sẽ hình dung anh ta là người như thế nào!

Càng nghĩ càng thấy tức giận, Cố Quân Tường ngẩng đầu nhìn An Hạnh Nhi, giọng điệu gắt gỏng: “Sao em lại nhận đồ của anh ta!”

Còn câu ‘không phải sẽ làm cho anh mất mặt sao’ được anh ta nhẫn nhịn, không thốt ra thành lời.

An Hạnh Nhi nói: “Sắp đến sinh nhật của mẹ em rồi, bà ấy rất thích lam ngọc này, em định mang đi tặng bà ấy…”

“Cho dù là thế…”

“Vốn dĩ em muốn tự mình đấu giá.” An Hạnh Nhi ngắt lời anh ta: “Tại anh cản em.”

Đột nhiên Cố Quân Tường bị cô nói đến mức không còn gì để nói.

Rõ ràng lúc ấy anh ta tưởng rằng An Hạnh Nhi muốn anh mua nó.

An Hạnh Nhi nói với giọng hờ hững: “Trước lúc đến tham gia buổi đấu giá từ thiện này đã nói với ba rồi, sẽ đấu giá viên đá này để tặng cho mẹ niềm vui bất ngờ, ba em đã đồng ý, không ra hạn mức nào cả.”

Rõ ràng Cố Quân Tường hơi lúng túng.

Một hồi lâu sau mới nói: “Anh cũng thế, anh sợ em bị cái tên phá của Diệp Thương Ngôn kia tính kế nên mới cản em.”

An Hạnh Nhi không vạch trần lời nói dối của anh ta.

Cô đáp: “Nếu như Diệp Thương Ngôn không thích thì em nhận nó cũng chẳng có gì không được.”

“Đồ của cái tên phá của ấy tặng…”

“Quân Tường, trước kia anh chưa từng mắng chửi người khác như thế này. Sao bây giờ lại thay đổi?” An Hạnh Nhi hỏi với vẻ đơn thuần.

Cố Quân Tường ngẩn người.

“Đêm nay anh cứ nói Diệp Thương Ngôn là đồ phá của miết, khiến cho em cảm thấy anh thật xa lạ. Em cứ tưởng anh không đời nào nói ra mấy lời như vậy.” Rõ ràng An Hạnh Nhi thấy thất vọng.

Cố Quân Tường liên tục giải thích: “Cũng tại anh ta cố tình công kích anh, thế nên anh mới tức giận, nếu như em không thích thì sau này anh sẽ không nói như thế nữa, được chưa?”

An Hạnh Nhi gật đầu.

Vốn dĩ Cố Quân Tường đang bực mình, nhưng vì mấy câu nói của An Hạnh Nhi, khiến cho anh ta không thể không nuốt hết sự bực tức vào trong lòng.

An Hạnh Nhi thầm cười lạnh.

Không phải muốn giả vờ làm quân tử sao.

Cô sẽ cho anh ta làm quân tử cả đời.



Cố Quân Tường đưa An Hạnh Nhi về biệt thự.

Vào giây phút An Hạnh Nhi bước xuống xe.

“Cô An!” Lại có một giọng nói vang lên, khiến cho An Hạnh Nhi giật mình.

Cô nhìn thấy một người đàn ông khoanh tay trước ngực, tựa vào bức tường một cách nho nhã.

“Anh lúc nào cũng thích thần bí như thế này hay sao?” An Hạnh Nhi bực bội.

“Chẳng phải yêu đương vụng trộm đều như thế này à?”

“Ai mà yêu đương vụng trộm với anh kia chứ!” An Hạnh Nhi cảm thấy gia giáo của mình đều bị người đàn ông phá nát!

“Tôi còn tưởng cô An muốn tôi cướp hôn đấy, cô thèm muốn cơ thể của tôi.”

“…” Cô muốn đánh chết cái tên này!

“Nếu không phải vậy thì trả thẻ cho tôi đi.” Diệp Thương Ngôn đổi đề tài.

An Hạnh Nhi hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh trở lại, cô nói: “Đợi tôi một lúc.”

Diệp Thương Ngôn khẽ gật đầu.

An Hạnh Nhi quay vào nhà lấy thẻ trả cho Diệp Thương Ngôn.

Diệp Thương Ngôn cầm thẻ chuẩn bị đi về.

An Hạnh Nhi gọi anh về: “Sau này tôi sẽ trả lại tiền lam ngọc cho anh.”

“Không cần đâu.” Diệp Thương Ngôn đáp: “Tôi không thiếu chút tiền mọn ấy.”

Mặt anh không đau à?!

Không thiếu tiền mà chạy theo tôi đòi thẻ làm gì!

“Chúc cô An ngủ ngon.” Diệp Thương Ngôn bước vào trong chiếc xe ô tô màu đỏ của mình, rời khỏi đây một cách phóng khoáng.

Không biết vì sao.

Thường có cảm giác…Có cảm giác Diệp Thương Ngôn khác hẳn với những gì anh ta thể hiện.

Đây là ảo giác hay sao?!

Không phải.

Diệp Thương Ngôn là một người thâm tàng bất lộ.

Mà người đàn ông thâm tàng bất lộ ấy lại vừa lái xe vừa nhìn tấm thẻ trong tay mình với nụ cười đùa bỡn, vĩnh viễn cũng không thể nhìn ra được bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt anh.

Đôi mắt chơm chớp, anh mở Bluetooth: “Tần Thạc.”

“Việt Duệ về nước rồi.”

“Ừm.” Diệp Thương Ngôn lên tiếng.

Xem như đã biết rồi.

“Nghe nói đêm nay cậu đã đập chín chục tỷ để đổi lấy nụ cười của hồng nhan à?” Tần Thạc không khỏi tò mò.

Khóe môi Diệp Thương Ngôn cong cong: “Ừm, tôi yêu đương rồi.”

“…” Tần Thạc hóa đá.

Anh ta cảm thấy đây là trò cười lớn nhất trên đời này.

Một người đàn ông trước giờ không gần nữ sắc, bây giờ lại nói với anh ta, anh yêu rồi.

Cứ như…Chỉ một mình anh biết yêu không bằng.

Cho ai ăn cẩu lương thế này!