Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 31



Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

CHƯƠNG 31

An Hạnh Nhi xem bài diễn thuyết của Cố Quân Tường.

Nhìn thấy Cố Quân Tường rõ ràng có chút căng thẳng.

Vốn dĩ trong trường hợp này, anh ta không thể nào căng thẳng được.

Là bởi vì bài thuyết trình của Diệp Thương Ngôn trước đó khiến anh ta cảm thấy áp lực sao?

Không thể không nói, gạt bỏ đi tất cả những ấn tượng mà trước đây hai người cho đại chúng, Cố Quân Tường thật sự không có bất kỳ ưu thế nào ở trước mặt Diệp Thương Ngôn, ngược lại còn có chút thua kém.

Thực ra năm đó, sau khi Diệp Thương Ngôn quật khởi, cô đã biết Cố Quân Tường không bằng năng lực của Diệp Thương Ngôn rồi, dù sao thì Cố Quân Tường năm đó, trong âm thầm cô còn cho anh ta rất nhiều sự giúp đỡ, có lẽ còn không chỉ có cô mà còn có người khác cũng đang giúp đỡ Cố Quân Tường, dưới sự dìu dắt của nhiều người như vậy, Cố Quân Tường vẫn không đàn áp đi hào quang của Diệp Thương Ngôn, đủ để nói rõ, Cố Quân Tường căn bản không phải là đối thủ của Diệp Thương Ngôn.

“Sao lại đột nhiên cảm thấy Cố Quân Tường cũng chẳng qua chỉ có như vậy thôi nhỉ.” Hạ Tư Tư nhìn màn hình TV, đánh giá mà nói.

Nhân viên phục này lúc nãy còn tám chuyện nhiệt tình với Hạ Tư Tư, lúc này đương nhiên không dám chen mồm nữa.

Ai cũng biết Cố Quân Tường là hôn phu của An Hạnh Nhi, hơn nữa hai người sắp kết hôn rồi, làm gì dám nói chút gì đó xấu về Cố Quân Tường ở trước mặt An Hạnh Nhi chứ.

Cũng chỉ có Hạ Tư Tư mới có thể không nể nang kiêng dè gì như vậy.

Điều khiến nhân viên phục vụ kinh ngạc là, Hạ Tư Tư nói Cố Quân Tường như vậy, mà An Hạnh Nhi lại không có chút phản ứng nào.

Giây phút đó hình như còn rất tán đồng cách nói của Hạ Tư Tư nữa.

Không phải tin đồn nói là An Hạnh Nhi rất yêu Cố Quân Tường sao?

Lúc này sao lại cảm thấy, hình như cũng chỉ có như vậy thôi.

Phòng tiếp đãi VIP, rõ ràng là tới lấy vương miện, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đặt sự chú ý lên bình chọn cho người thanh niên kiệt xuất.

Bình chọn lần này là năm người đã tham gia báo danh và tiến hành diễn thuyết tại hiện trường.

Trong suốt quá trình, bài phát biểu của Diệp Thương Ngôn thực sự đã đánh bại đám đông, anh là người đầu tiên lên sân khấu, ngay khi anh xuất hiện, anh đã làm mọi người kinh ngạc và trực tiếp làm lu mờ mọi người phía sau.

Buổi diễn thuyết kết thúc.

Hiện trường tiến hành vote, việc bầu chọn được tiến hành bởi một hội đồng giám khảo cấp cao ngay tại hiện trường.

Kiếp trước.

Là Cố Quân Tường đã giành được vinh dự này.

Nhưng kiếp này.

An Hạnh Nhi có chút căng thẳng mà nhìn tấm thẻ trên tay MC lúc này, cô ta nói: “Kết quả bình chọn tại hiện trường đã ra lò. Theo 5 thanh niên xuất sắc tham gia cuộc bầu chọn, thông qua những đóng góp của họ cho xã hội, thông qua hoạt động diễn thuyết tại chỗ, tổng điểm hạng nhất là….”

Cả hiện trường căng thẳng vô cùng.

Nhân viên phục vụ lúc này nhìn màn hình, hai tay chắp lại, rõ ràng rất căng thẳng.

Không chỉ có cô ta.

Vào giây phút đó An Hạnh Nhi cũng có chút căng thẳng.

Cô không biết, từ giây phút này bắt đầu, tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước có phải sắp thay đổi rồi hay không nữa.

Cô duy trì bình tĩnh.

MC cũng cố ý khiến tất cả mọi người căng thẳng, cả nửa ngày cũng vẫn chưa tuyên bố kết quả cuối cùng.

Ít nhất là đã đợi hơn 10 giây rồi.

MC lúc này mới nhìn tấm thẻ mà đọc: “Cố Quân Tường!”

Cả hiện trường, vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Ống kính cũng lập tức đổ dồn lên người Cố Quân Tường.

Sự căng thẳng một thoáng lóe qua trên mặt của Cố Quân Tường, vẫn bị An Hạnh Nhi nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhưng giây sau đó liền biểu hiện ra sự trầm tĩnh bình thản, sự ưu nhã văn thư vốn có của anh ta.

Anh ta cúi người với hội đồng giám khảo và khán giả ở hiện trường.

Nhìn rất khiêm tốn và cực kỳ có giáo dưỡng.

Sẽ rất dễ đem lại hảo cảm cho người khác.

“Xía.” Hạ Tư Tư hình như có chút thất vọng: “Thật là không có kinh hỉ gì để nói hết.”

“Rõ ràng là cậu ba Diệp tốt hơn.” Nhân viên phục vụ lẩm bẩm, rõ ràng có mang theo tiếc nuối, nhưng lại không dám nói quá nhiều.

Sợ đắc tội An Hạnh Nhi.

An Hạnh Nhi thực ra cũng có một giây phút nào đó, mất mát.