Sau Khi Tỉnh Rượu Cùng Chủ Nợ Kết Hôn

Chương 1



Lâm Nhĩ Gia bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, y ở trên giường sờ soạng nửa ngày cũng chạm đến di động, vẫn nhắm mắt mà bắt máy, cha già Lâm Thành Hải thanhh âm vô cùng trông mong mà truyền tới.

"Gia Gia, tối hôm qua đàm phán cùng Thiệu tổng thế nào? Cậu ta đồng ý gia hạn thêm vài ngày không?"

"......" Lâm Nhĩ Gia mở choàng mắt, vọt ngồi dậy.

Sau đó y hết sức sợ hãi phát hiện, chính mình đang ngồi ở căn phòng xa lạ, ngồi trên chiếc giường xa lạ, nằm trong ổ chăn xa lạ, thắt lưng đau không chịu nổi, tuyến thể sau gáy hơi hơi nóng lên.

Lúc tối hôm qua, đúng lúc bị chủ nợ Thiệu tổng đang trong thời kỳ nhạy cảm bắt được, hắn không chút khách khí một lòng đánh dấu y đến lần thứ N, cái loại cảm giác sung sướng khó lòng chống cự lại khó mở miệng kia đến giờ vẫn còn thập phần rõ ràng.

"Ba......" Y ấp úng mở miệng, "Tối hôm qua uống nhiều, không biết đàm phán ổn không, lát nữa con nghe ngóng xong sẽ gọi lại cho ba."

ads

Cúp điện thoại, Y lục lọi quần lót mặc vào, ngồi ở bên giường hung hăng che kín mặt.

Y mới vừa tốt nghiệp đại học, từ Giang Thị đến Ninh Thị mấy tháng, vừa vặn bị cuốn tạp chí không sai lệch rơi xuống chân, thì đã bị phụ thân tối hôm qua gọi một cuộc điện thoại quấy rầy cuộc sống bình yên..

Cha già của y, việc buôn bán làm ăn thất thủ, thiếu nợ tập đoàn Thiệu Thị số tiền khổng lồ lên tới một ngàn vạn, tạm thời không có tiền chi trả, nghe nói y cùng tổng tài tập đoàn Thiệu Thị - Thiệu Giang Tự là bạn học trung học, cầu y đi thương lượng, kéo dài thời hạn trả nợ.

Kỳ thật Lâm Nhĩ Gia cũng không tệ, nếu đi cùng người khác thương lượng hoàn toàn không cần uống rượu. Nhưng y hôm qua trước khi đi hung hăng uống hết ba chai rượu, bởi vì chủ nợ Thiệu Thị-Thiệu Giang Tự của cha hắn không phải người lạ, là học trưởng hơn y một khoá—— Hơn nữa, vào năm cấp ba y đã theo đuổi Thiệu Giang Tự suốt hai năm.

Hai năm đó y mất hết mặt mũi, cuối cùng cũng không làm cho cây vạn tuế nở hoa. Cấp ba năm ấy khi đưa sách cho Thiệu Giang Tự, nam nhi quyết tâm tự mình cố gắng, đời này y không bao giờ... muốn gặp Thiệu Giang Tự.

(Cây vạn tuế nở hoa, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là tiě shù kāi huā, có nghĩa là điều gì đó rất hiếm hoặc cực kỳ khó đạt được. Điều đó cho thấy cây vạn tuế nở hoa không phải là chuyện dễ dàng, nhiều người yêu hoa cần phải trồng vạn năm, thậm chí cả chục năm, thậm chí cả đời chưa từng thấy hoa. Ý nói bé thụ làm mọi cách cũng không thể khiến anh công rung động 🥹)

Kết quả khiến người khác không ngờ, y thay phụ tòng quân thấy Thiệu Giang Tự một câu cũng không nói, còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà cùng y lăn giường. Lâm Nhĩ Gia của năm 16 17 tuổi, khẳng định mừng rỡ đến nở hoa. Nhưng y năm nay hai mươi hai tuổi, là người tỉnh táo sáng suốt, buông bỏ dục vọng, vô lo vô nghĩ, bây giờ hối tiếc cũng không kịp, nhưng...... Tối hôm qua y bị người ta sờ mó, Thiệu Giang Tự kia tính tình lãnh đạm thế nhưng lại đem y đánh dấu!

Cám ơn anh, thế giới khốn khiếp, vĩnh biệt.

Y xoa mặt, thấy được tờ giấy ở đầu giường. Nét chữ này y rất quen thuộc, nét chữ cứng cáp lại xinh đẹp, là chữ viết hạng một đạt chuẩn, năm năm trước hắn từng đọc qua thư tình của y, Thiêu Giang Tự đối với mấy chuyện trêu đùa không cần mặt mũi này không muốn nói nhiều, hồi âm lại: " Bạn học Lâm Nhĩ Gia, tôi không nói chuyện yêu đương, đừng lãng phí thời gian."

Ngay lúc đó y một chút cũng không nổi giận, đem cắt ba chữ Lâm Nhĩ Gia được viết bởi Thiệu Giang Tự trong thư hồi âm, coi như bảo vật mà kẹp trong ví.

Bây giờ nhớ tới, tuổi trẻ thật sự có năng lực không biết xấu hổ.

Lúc này, tờ giấy vẫn như cũ lời ít ý nhiều, trên giấy viết: "Tôi lấy di động của cậu add Wechat rồi, sau khi tỉnh lại liên lạc với tôi."

Anh không biết xấu hổ! Thừa dịp tôi bị giày vò đến bất tỉnh nhân sự add Wechat tôi! Tôi mới không thèm nhận người bạn này!

Mặc dù trong lòng căm phẫn mắng chửi, Lâm Nhĩ Gia mặc quần áo xong vẫn là hèn hạ mở box chat Wechat ra, vô cùng có lễ phép nhắn tin thăm dò đối phương: "Chào ngài, Thiệu tổng, tôi thay cha tôi tìm ngài cùng trao đổi về kỳ hạn trả tiền nợ, không biết ngài còn nhớ không?"

Y nhớ rõ chính mình tối hôm qua hoàn toàn mất đi ý thức, theo bản năng làm nũng, từng ở trên giường khó khăn theo sát Thiệu Giang Tự nói rõ ý đồ.

Kỳ thật ngày hôm qua y say rượu chạy tới nhà của cha già, gan dạ nhấn chuông cửa một hồi liền cảm giác có chút không thích hợp —— Ngôi biệt thự này yên tĩnh đến đáng sợ, bảo vệ cùng người hầu hiển nhiên một người cũng chẳng thấy, rất không hợp với lẽ thường.

Hơn nữa cẩn thận ngửi ngửi, trong không khí mơ hồ có mùi tin tức tố rất dễ chịu, ngau lúc này còn nóng bỏng hơn uống rượu. Y biết đó là mùi hương của gỗ nhai bách, mát lạnh như băng, so với tin tức tố hương cam của y nho nhã thành thục hơn nhiều.

Thẳng đến một hồi, Thiệu Giang Tự hốc hác mở cửa ra, y mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao nhà của y bây giờ không có người —— khẳng định là đều chạy trở về, hôm nay Thiệu Giang Tự đang ở thời kỳ nhạy cảm. Cho nên hắn mới tạm ngưng hết thảy công tác đem chính mình nhốt trong nhà, tránh cùng người khác tiếp xúc.

Nhưng mà đại ca, anh khóa trái cửa để tránh người khác vào nhà ư? Anh có biết cái này rất nguy hiểm không?

Lâm Nhĩ Gia lúc này đã say bí tỉ nên phản ứng trì độn, chưa kịp chạy, chỉ nghe đối phương khàn khàn kêu y một tiếng: "Lâm Nhĩ Gia......?"

"A? A đúng." Hắn không nghĩ tới đối phương tại thời điểm này còn có thể chuẩn xác kêu ra tên của y, thậm chí nghĩ rằng muốn nâng trống đánh vài cái, nhưng cả người bị tin tức tố mạnh mẽ ngăn chặn suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng, không kịp giải thích đã bị kéo vào phòng.

Tiếp đến...... Liền bị kéo đến giường, sau đó là một số cảnh người lớn, làm cho y hiện tại nhớ tới đến thực không thể tưởng tượng.

Hắn năm đó còn tưởng rằng Thiệu Giang Tự không được đâu, nguyên lai...... là như vậy đi a?

Thân thể Omega vốn yếu ớt, khó có thể chống lại Alpha trong thời ỳ nhạy cảm không chút nào thu liễm tin tức tố, hơn nữa y quả thật uống nhiều rượu, hơn nữa y trong lòng quả thật còn tình cảm đối Thiệu Giang Tự, rơi vào lập tức quên phản kháng —— kỳ thật trước khi Thiệu Giang hoàn toàn đánh dấu y phía, hắn cúi đầu thở gấp hỏi có thể chứ, y lúc ấy hoàn toàn có thể nói không.... Không hề nghĩ ngợi liền liều mạng gật đầu!