Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 6: Quỷ Vương tư xuân



Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

Nhân, Quỷ, Yêu Tam Giới Giới chủ đồng thời xuất hiện.

Quỷ Vương không chút để ý liếc mắt một cái, câu môi cười khẽ: "A, ngay cả Minh Chủ cùng Yêu Chủ trường thọ nhất cũng thay người rồi? Các bạn nhỏ lần trước tới xem ta, đều chết ở tràng hỗn chiến ngàn năm trước?"

Yêu Vương nhíu mày: "Quỷ Vương, sát khí trên người ngài chỉ cần lộ ra ngoài Tam giới một chút xíu như vậy, cũng có thể khiến Tam giới đại loạn, vì......"

Hầu Nghiệp nâng tay phải lên chống cằm, đánh gãy Yêu Vương nói: "Ta đây không phải đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ này sao?"

Những người này quỷ này a, mỗi lần tới đây đều giảng một đống đạo đức nhân nghĩa thiên hạ thương sinh, nghe nhiều rồi, rất phiền.

Theo động tác giơ tay của Quỷ Vương, ống tay áo to rộng màu đen rơi xuống, lộ ra cổ tay gầy gò tái nhợt của Quỷ Vương, cùng với lắc tay tử đàn bắt mắt trên đó.

Minh Quân ngay thẳng, nói chuyện rất không khách khí: "Nhưng vì một tiếng thét dài vừa rồi của ngài, mười vạn hung quỷ dưới địa ngục đã bắt đầu bạo động!"

Quỷ Vương cong mắt, biểu tình cực kỳ đáng thương: "Rất nhiều năm trước, Đạo Ngô nói với ta bên trong phong ấn có thể tùy ý đi lại. Nhưng Đạo Ngô lúc này mới chết có mấy ngàn năm, ta thật đáng thương bị các ngươi liên thủ bắt nạt, liền rống một tiếng để giải tỏa nỗi buồn cũng không cho......"

Ba vị Giới chủ: "......"

Ngươi thu hồi ánh mắt tàn nhẫn kia lại, ta sẽ tin ngươi đáng thương!

Quỷ Vương này, mỗi lần làm chuyện xấu đều làm vẻ mặt đáng thương như vậy, nội tâm lại tàn nhẫn âm hiểm khóc thút thít!! (Đoạn này không hiểu lắm)

Những người đứng đây ai mà không biết ngươi là một kẻ tàn nhẫn?

Nhưng biết rõ tên quỷ này đang làm chuyện xấu, bọn họ lại không thể đánh không thể mắng cũng không thể không để ý, bởi vì một khi làm phật ý vị này, vị này liền muốn phá phong ấn đi ra ngoài.

Cố tình, vị này lại chính là nói được là làm được!

Quá phiền lòng có biết hay không!

Sách cổ tương truyền, thiếu niên Hầu Nghiệp sau khi kế vị, suất lĩnh bộ hạ Cửu Tướng chinh chiến mười năm, kết thúc trăm năm chiến loạn, làm giàu dân sinh, mở rộng biên giới, được thượng thiên sủng ái, ban cho vạn trượng long khí gia thân.

Vốn nên phúc thọ lâu dài hưởng quyền vinh phú quý cả đời.

Lại ngay khi khí vận cường thịnh chết thảm, không cam lòng.

Sau khi chết mười năm, Hầu Nghiệp ở trong mộ tu thành lệ quỷ.

Sinh thời được trời ban cho vạn trượng long khí, sau khi chết dung hợp với quỷ hồn, thành tựu quỷ thân bất lão bất tử, được thiên phong làm quỷ trung chi vương, phú cho khả năng hủy thiên diệt địa.

Địa vị này so với Minh Chủ đứng đầu Quỷ giới còn cao hơn.

Càng đáng sợ chính là, sau khi Hầu Nghiệp tu thành quỷ thân, cửu đại thuộc cấp cam nguyện tuẫn táng theo hắn cũng đồng loạt thức tỉnh, theo gót biến thành lệ quỷ, từng cái sát khí ngập trời, hung ác tàn bạo.

Đồn đãi ngày mà Hầu Nghiệp tu thành Quỷ Vương, mười vạn lệ quỷ chịu hình dưới địa ngục thét dài, trăm vạn dã quỷ bạo động, Minh giới đại loạn.

Chỉ là Quỷ Vương sinh thời đã tàn sát ngàn vạn người, lại chết thảm nên lệ khí nồng đậm, lệ khí quá nặng, có một lần đã mất đi thần trí.

Lúc ấy, Nhân giới chi chủ Đạo Ngô chân nhân tiếc thương cho Nghiệp đế tuổi xuân chết sớm, dùng máu nóng đầu tim làm chu sa, dùng mấy chục năm tu vi làm bút vẽ, vẽ một đạo thanh minh phù, trấn áp khí tức hung lệ, giúp Quỷ Vương khôi phục thanh tỉnh.

Nhưng một thân sát khí của Quỷ Vương đã thành hình, chỉ cần đi ngang qua nhân gian cũng sẽ dẫn xuất bạo ngược trong lòng chúng sinh, khiến cho nhân gian chiến tranh liên tiếp, thương vong không ngừng.

Trên sách giáo khoa có nói Đạo Ngô hao hết tâm lực phong ấn Quỷ Vương dưới Cửu U. Nhưng trên thực tế là Đạo Ngô dùng sự an khang của con dân Nghiệp quốc, đổi lấy Quỷ Vương cam tâm tình nguyện đi vào phong ấn.

Sau khi Quỷ Vương bị phong ấn, bộ hạ Quỷ Vương là Cửu Tướng đại khai sát giới, Huyền Học Giới tinh phong huyết vũ* không ngừng, liên tiếp tổn thất hậu bối trẻ tuổi.

*gió tanh mưa máu

Đạo Ngô vì an nguy của Huyền Học Giới, không thể không luyện Cửu U Tháp, phong ấn bộ hạ Quỷ Vương Cửu Quỷ Tướng vào trong Cửu U Tháp.

Quỷ Vương cam tâm tình nguyện bị phong ấn, cho nên Cửu U Điện vẫn luôn thực an ổn, nhưng Cửu Quỷ Tướng hung ác không cam lòng đi vào khuôn khổ, phong ấn Cửu U Tháp tràn ngập nguy cơ, Đạo Ngô liền ném Cửu U Tháp vào Minh giới, lấy hung khí của mười vạn lệ quỷ hung ác dưới địa ngục trấn áp.

Lúc này mới có ba ngàn năm nhân gian yên ổn.

Trong truyền thuyết kể lại sau khi Đạo Ngô phong ấn Quỷ Vương cùng Cửu Quỷ Tướng thì kiệt lực tọa hóa, kỳ thật kia đều là nói nhảm, Đạo Ngô tại thời điểm đó căn bản không có năng lực phong ấn Quỷ Vương!

Không riêng gì khi đó, chu dù là hiện tại, nếu không phải Quỷ Vương cam tâm tình nguyện ngồi ở trong trận, ai cũng không thể làm gì hắn.

Cho nên, đối mặt với bug được ông trời tặng bàn tay vàng, vẫy vẫy tay là có thể diệt thiên diệt địa diệt Tam giới này, trừ bỏ sủng hắn, bọn họ còn có thể làm thế nào!?

Nhân Chủ khom người cúi đầu hành lễ: "Quỷ Vương mong ngài bớt giận."

Quỷ Vương một giây sau ném bỏ hình tượng: "Có thể, ta muốn thành thân."

"Sinh thần bát tự ở chỗ này, nhanh lên."

Trong hư không, ba trang giấy màu ám kim từ trên trời lững lờ bay xuống, phân biệt dừng ở trong tay Tam giới chi chủ.

"Chỉ cần hắn, người khác không cần!"

Nhân Chủ: "......"

Yêu Vương: "......"

Minh Quân: "......"

Cho nên Quỷ Vương làm trò quỷ này, kỳ thật là vì cưới vợ?

Cái trán Minh Quân nhảy gân xanh, cực kỳ muốn dỗi tên quỷ mỗi ngày gây rối vô cớ này!

Yêu Vương nghĩ thầm: A, mùa xuân tới, lại đến mùa vạn vật giao phối......

Mà Nhân Chủ lại cẩn thận tính toán sinh thần bát tự, ánh mắt vi diệu lên.

Đi theo lão giáo sư bước vào mộ thất, Ngọc Tế trước tiên xông pha bốn phía, trừ bỏ quan tài màu vàng nhạt nằm giữa mộ thất, bên trong mộ thất trống rỗng, không còn bất cứ thứ gì.

Không có vật bồi táng, cũng không có cơ quan.

Ngọc Tế thả lỏng, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.

Thanh niên mặc áo thun trắng quần dài xanh đen vừa mới thu lại biểu tình cười nhạo, thấy Ngọc Tế nhìn qua, thanh niên đưa lưng về phía ống kinh, hướng Ngọc Tế vươn ngón tay cái, sau đó đảo ngược xuống phía dưới!

Nhân viên công tác đi theo bên cạnh: "......"

Nhóc à, cậu không biết hiện tại có một loại công nghệ đen, gọi là quay lén sao? Bên cạnh cậu có vị đại ca cũng cầm theo camera đang lén lút phát sóng trực tiếp kìa!

Nhan Khống Manh Manh: A a a, vừa rồi động tác anh trai bảo vệ tất cả mọi người ở sau lưng, đỉnh thiên lập địa, đẹp trai ngây người a! Thật muốn một vị trí phía sau ảnh a a a! 〔 kích động 〕

Tử Uy: Anh trai kia đẹp mà ngốc, ba người kia thật đáng ghét, vậy mà khiêu khích anh trai, có bị bệnh hay không vậy!? 〔 phẫn nộ 〕

Ngọc Bội Leng Keng: Đáng ghét muốn chết muốn chết muốn chết! Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ các giáo sư? Vừa rồi lúc mở cửa không đứng ở phía trước mà còn trốn phía sau giáo sư, ngộ nhỡ lúc cửa mở bánh chưng* nhảy ra thì làm sao bây giờ! Quả thực là quá vô trách nhiệm!

*là bánh trưng hình chóp của Trung Quốc, thường ám chỉ cương thi.

Ta Đi Chậm: Ánh mắt ta không coi ngươi là đồ ăn của anh trai kia quả thực, ha ha ha ha ha, nháy mắt hạ gục người! (ý là ta không có hứng thú với ngươi)

Bất tri bất giác, Ngọc Tế đã thu về một đống fan.

Ngọc Tế nhàn nhạt nhìn lướt qua đồ văn trên ngực thanh niên một cái, đuổi kịp bước chân lão giáo sư.

Thanh niên bị bơ trừng mắt.

Lão giáo sư nhìn tình huống trong mộ thất, nhịn không được lắc đầu.

Đám trộm mộ đáng giận này, phá hủy không biết bao nhiêu văn vật.

"Ấn theo vị trí địa lý, đây là gian phòng phía tây, dựa theo thói quen mai táng của Cổ Nghiệp quốc, thường hẳn là sẽ chôn cùng một ít vàng bạc ngọc khí, đáng tiếc, quan tài đã trống rỗng."

Ngọc Tế nhìn thấy đáy quan tài phủ một tầng tơ lụa vàng nhạt thật dày, cho dù đã cách mấy ngàn năm, tơ lụa vẫn sáng ngời như mới.

Chỉ là tơ lụa lót đáy đều như vậy, vật bồi táng kia không biết còn xa hoa cỡ nào, đáng tiếc, đều bị đánh cắp.

Trừ bỏ ngày đầu tiên đi dò đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày sau vẫn luôn thực yên bình, các lão giáo sư một đường khai quật đến mộ thất thứ tư, cũng không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Ngọc Tế cùng với những người không đúng chuyên môn cái gì cũng không hiểu, có đôi khi còn quấy rầy bọn họ khai thác văn vật, bị các lão giáo sư ghét bỏ.

Sau đó, bọn họ đã bị lão giáo sư cho về.

Ngọc Tế rời đi làm nhóm fans thực đau lòng.

Nhưng cũng may bọn họ đã biết anh trai tên gọi Ngọc Tế.

Nhiệm vụ hoàn thành trước thời gian, Ngọc Tế thả lỏng gân cốt, chuẩn bị ngựa không dừng vó về Đế Đô đi lĩnh chu sa.

Chỉ là vừa mới ra khỏi cửa lớn mộ địa, Ngọc Tế phát hiện mình bị ba thanh niên cùng ra bao vây lấy.

Thanh niên lúc trước khiêu khích Ngọc Tế ở trong mộ móc ra một tờ giấy từ túi Càn Khôn, đưa cho Ngọc Tế: "Một chút trấn ác chu sa nhỏ xíu cũng đủ để vẽ mấy chục lá bùa, thuật sĩ nhất mạch các ngươi cũng chỉ còn lại ngươi một người, không dùng được nhiều như vậy. Thay vì lãng phí, không bằng làm một giao dịch, nhường lại cho ta đi?"

Ngọc Tế xem cũng chưa xem đồ vật trong tay thanh niên, lập tức nhấc chân muốn đi, thanh niên nhíu lông mày, vươn tay muốn cản lại, lại bị Ngọc Tế nhanh như chớp cầm lấy cổ tay.

"Ầm!"

"A!"

"Khụ khụ!"

Sắc mặt đạm nhiên nắm lấy cổ tay thanh niên, Ngọc Tế giơ tay vung lên, thanh niên thân cao 1 mét 8 đã bị Ngọc Tế nhẹ nhàng quăng ra ngoài.

Thân thể thanh niên bay xa hơn 1 mét, còn phịch một tiếng đâm vào một gò đất nhô lên, trong phút chốc bụi đất tung bay!

Thanh niên đau kêu ra tiếng, há miệng hít phải một miệng đầy đất, quỳ rạp trên mặt đất ho khan mãnh liệt, vừa ho khan lại hít thêm một miệng đất nữa.

"Lại có lần sau, ta vặn gãy cổ tay ngươi."

Ném xuống một câu, Ngọc Tế xoay người đi đuổi kịp giờ máy bay.

Hai thanh niên còn lại lập tức nâng người dậy, trong đó có một người gương mặt trẻ con vẻ mặt như đưa đám: "Thuật sĩ nhất mạch giá trị vũ lực đều bạo lều, Hàn ca, anh một hai phải chọc hắn làm cái gì."

Thanh niên bị quăng ngã trừng mắt nhìn bóng dáng Ngọc Tế, không nói lời nào.

Từ Tuyên Địa trở lại Đế Đô đã là buổi tối.

Ngọc Tế đi ngang qua siêu thị, chuẩn bị bổ sung một chút đồ ăn vặt.

Ngay cạnh cửa siêu thị là khu rau củ.

Bởi vì sắp đóng cửa, những loại rau củ dễ hư thối còn chưa bán hết treo một loạt bảng hiệu chờ xử lý, một đám bác gái mua rau củ chờ xử lý còn chưa đi, đang nói chuyện phiếm cùng bà chủ.

"Cô nói xem chuyện này có đáng trách hay không?"

"Vừa đến buổi tối là quỷ khóc sói gào, thật dọa người!"

"Tôi sống ở cách vách nhà bọn họ, thời tiết tháng chín mà trong nhà giống như lúc nào cũng mở điều hòa, âm âm trầm trầm."

"Chị gái, các chị đang kể chuyện ma sao?"

Ngọc Tế chọn xong đồ vật, đến quầy thu ngân, nghe được bác gái nói âm âm trầm trầm, liền cười tủm tỉm hỏi một câu.

Tới chọn rau củ chờ xử lý đều là bác gái 50-60 tuổi, nghe một tiểu soái ca mi thanh mục tú gọi mình là chị thì vui vẻ vô cùng, mồm năm miệng mười bắt đầu kể lại.

"Nào phải chuyện ma gì, đây là chuyện thật nha! Ngay tại số 13 tầng 11 tiểu khu nhà chị có một hộ gia đình, mấy ngày nay đang nháo quỷ kia!"

"Nghe nói ông chồng nhà kia, từ thị trường đồ cổ đem về một cây cung cũ nát âm trầm, về sau mỗi buổi tối đều có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc, dọa cho bà vợ phải mua thêm một căn phòng ở bên ngoài không chịu trở về!"

"Chị sống ở đối diện nhà đó, trong nhà của chị a, mỗi ngày đều lạnh như mở điều hòa mười mấy độ, ra ngoài thì mặc áo cộc tay, về nhà lại phải trùm chăn! Cậu nói xem, đây không phải nháo quỷ thì là gì?"

Nhặt nhạnh từ trong thông tin các bác gái mồm năm miệng mười cường điệu, Ngọc Tế cười nói: "Hiện tại là xã hội khoa học, những chuyện thần thoại đó đều là gạt người."

Các bác gái: "Chậc ~ thiếu niên, cậu còn nhỏ tuổi, trải đời còn ít, bị khoa học lừa gạt rồi!"

Ngọc Tế: "......"

Bác gái ngày nay, thật trâu bò.

Ngọc Tế tuổi còn nhỏ, trải đời còn ít, bị khoa học lừa gạt bất đắc dĩ đến quầy thanh toán, dở khóc dở cười chuẩn bị xoay người đi, lại bị một nam nhân mặc áo đen nghiêng ngả lảo đảo vào cửa đụng trúng.