Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 17: Gặp nhau (2)



Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ

Edit: Nguyệt Ảnh

Ánh đèn hôn ám, nam nhân ngọc thụ lâm phong.

Huyết sắc trong mắt nam nhân đã rút đi, để lộ ra một đôi đồng tử tối tăm, ánh đèn nhiễm lên đáy mắt trông thực dịu dàng.

Sự dịu dàng kia quá mê người, khiến cho tim Ngọc Tế đập thình thịch, dụ hoặc Ngọc Tế kìm lòng không được tiến lên phía trước một bước, nhưng hình như đụng phải một tầng thủy tinh trong suốt mà bị đẩy lùi về phía sau.

Ngọc Tế sửng sốt, chuyển sang bên cạnh tiếp tục tiến lên một bước.

Lại vẫn đụng phải đồ vật cứng rắn như thủy tinh.

Ngọc Tế một lần lại một lần bị phong ấn đẩy lùi, nhưng vẫn bất khuất kiên cường đổi các loại góc độ thử lại, nhưng sau khi xoay vài vòng, Ngọc Tế vẫn chưa thể cách Quỷ Vương được gần hơn một bước.

Ngọc Tế đứng yên, nhìn chằm chằm vào hư không trước mặt.

Đôi mắt ôn hòa thanh nhuận, mắt thường có thể thấy biến thành một lốc xoáy màu đen xoay tròn cực tốc, sâu thẳm mà nguy hiểm.

Quỷ Vương thấy hơi thở Ngọc Tế bắt đầu táo bạo, lên tiếng nói: "Nơi này có phong ấn của Đạo Ngô."

Nhìn Quỷ Vương một thân áo đỏ trong phong ấn, Ngọc Tế đột nhiên lui về phía sau một bước, nội lực trong cơ thể xoay tròn cực nhanh, bàn tay cũng đồng thời nâng lên, vẽ bùa!

Linh khí mênh mông bị Ngọc Tế dẫn động, rất nhanh tụ tập lại trong thiên địa, được đôi tay thon dài vẽ thành âm dương song ngư* lóa mắt trong hư không tối tăm.

*không có con cá gì đâu, hai bên âm dương của bát quái nhìn giống hai con cá thôi

Sương mù đen nhánh ngoài phong ấn bắt đầu phiêu động, lụa đỏ rủ xuống trong Cửu U Điện an an tĩnh tĩnh bắt đầu nhảy múa.

Cửu U, lại một lần nữa nổi gió.

Quỷ Vương nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.

Ngọc Tế sắc mặt ngưng trọng chắp tay trước ngực.

Theo động tác chắp tay của Ngọc Tế, song ngư trong hư không nhập vào nhau, phát ra ánh sáng lóa mắt như mặt trời chói chang!

Tay phải Ngọc Tế vung lên.

Âm dương song ngư linh chú tụ tập thiên địa linh khí mạnh mẽ hung hăng va chạm vào hư không phía trước!

"Ầm ầm"

Cửu U Điện lay động, phát ra tiếng vang nặng nề.

Minh Phủ phía tên Cửu U cũng tùy theo lay động một chút.

Minh Chủ nhíu mày.

Động phòng hoa chúc thôi mà, làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?

"Hầu Nghiệp......"

Ngay cả Bạo Phá linh phù áp đế của Ngọc Thị nhất mạch Ngọc Tế cũng đã mang ra, lại chỉ có thể làm cho phong ấn Cửu U lay động một chút.

Ngọc Tế cách phong ấn, có chút ủy khuất mà nhìn Quỷ Vương tuấn mỹ trường thân ngọc lập trong phong ấn.

Hầu Nghiệp đột nhiên cười khẽ.

Đôi mắt hắn hẹp dài, đuôi mắt hơi chọn, rất có ý nhị.

Đặc biệt là thời điểm Hầu Nghiệp cúi đầu mỉm cười, lông mi cong vút dày đặc kia hơi rũ, khiến cho đôi tròng mắt kia ôn nhu mà khắc chế.

Ngọc Tế nghe được tiếng tim đập như sấm của mình.

Quỷ Vương cười xong, nhìn Ngọc Tế: "Hơn 3000 năm trước, đạo thuật của Đạo Ngô có thể tề bình với gia chủ Ngọc Thị, em chỉ dùng một đạo linh phù khiến cho Cửu U chấn động, đã rất không tồi."

"Không đủ, em muốn anh được tự do."

Ngọc Tế không chút do dự trả lời làm Hầu Nghiệp lại cười rộ lên.

Lông mi dày rậm như mực kia run lên làm Ngọc Tế hoảng hốt.

Đừng cười nữa.

Lại cười nữa muốn cứng rồi.

Hầu Nghiệp khi cười rộ lên mí mắt cong cong, biểu tình ôn nhu, hai tròng mắt lại rất lạnh nhạt: "Em không sợ âm sát khí của ta ăn mòn thân thể linh hồn em sao?"

Ngọc Tế: "Không sợ."

Quỷ Vương đứng ở trên đài, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Tế, đôi mắt tối tăm như màn đêm thâm thúy: "Em không sợ, đó là bởi vì em chưa từng thấy qua bộ dáng ta khi ra ngoài phong ấn."

"Đều là anh cả."

Ngọc Tế gắt gao dán vào phong ấn, hy vọng có thể cách Hầu Nghiệp gần một chút, lại gần một chút.

Nhìn bộ dáng Ngọc Tế, Hầu Nghiệp đột nhiên nổi hứng thú: "Tam giới hiện tại có không ít truyền thuyết về ta đúng không? Nói một chút xem, bọn họ nói về ta như thế nào?"

Ngọc Tế không nói chuyện.

Trước kia, hắn cảm thấy Quỷ Vương hẳn là lệ khí ngàn trọng, tàn bạo đến cực điểm, nhưng sau khi biết Quỷ Vương chính là người hắn tâm tâm niệm niệm, hắn hoàn toàn không cảm thấy nam nhân phong thần tuấn lãng, hơi thở thấu triệt trước mắt này sẽ tàn sát ngàn vạn sinh linh.

Những truyền thuyết đó, hắn chỉ coi là truyền thuyết mà nghe thôi.

Ngọc Tế tỏ vẻ, hắn chính là tiêu chuẩn kép như vậy đấy.

"Bọn họ nói ta máu lạnh tàn bạo, động một chút là khiến cho nhân gian máu chảy thành sông đúng không? Bọn họ có phải còn nói, ta bởi vì tàn sát ngàn vạn chúng sinh, mới bị Nhân Chủ Đạo Ngô trách trời thương dân phong ấn tại nơi này?"

Hầu Nghiệp cười nhạo: "Kỳ thật, bọn họ nói cũng không sai. Thời điểm ta tỉnh lại từ trong mộ đã lệ khí quấn thân, vô cùng bạo ngược, căn bản không thể khống chế nổi mình. Nếu không phải Đạo Ngô lão nhân kia dùng máu đầu tim họa thanh minh phù, ta rất có thể sẽ giống như trong truyền thuyết, đi tàn sát ngàn vạn sinh linh."

Trái tim Ngọc Tế run rẩy: "Anh...... Là chết như thế nào?"

Lệ khí của quỷ đều giống nhau, hình thành từ thống khổ cùng oán hận khi còn sống, sinh thời chết càng thống khổ, trong lòng càng oán hận thì sau khi chết lệ khí càng nặng.

Lệ khí của Hầu Nghiệp vậy mà có thể làm cho đế vương chinh chiến sa trường đánh mất lý trí, vậy Hầu Nghiệp trước khi chết, rốt cuộc đã trải qua tra tấn thống khổ như thế nào!?

Thông qua hôn khế, Hầu Nghiệp cảm nhận được tâm Ngọc Tế đau như dao cắt.

Hầu Nghiệp nhướng mày, câu môi cười khẽ: "Chết trận."

Hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ, đã lược qua bảy ngày bảy đêm thống khổ cùng đau đớn hắn trải qua ba ngàn năm trước.

Nhìn sắc mặt tái nhợt kia của nhóc con, chỉ là tưởng tượng cái chết của hắn một chút thôi đã đau lòng thành như vậy, nếu hắn nói ra chuyện hắn trước khi chết liên tiếp bảy ngày phải chịu nỗi đau rút gân róc xương kia, nhóc con ngoài phong ấn chẳng phải sẽ đau lòng chết sao.

Ngọc Tế biết Hầu Nghiệp đang nói dối.

Nếu là chỉ là chết trận thành quỷ, Quỷ Vương sẽ chỉ sát khí nồng đậm, làm sao có khiến cho Nhân Chủ Đạo Ngô phải lấy máu đầu tim mới có thể áp chế lệ khí bạo ngược được?

Nhìn Hầu Nghiệp cười không chút để ý, tim Ngọc Tế như bị dao cắt, đồng thời lại càng đập nhanh hơn.

Thật sự là, ánh mắt cùng thần thái của nam thần, quá mê người.

Thấy Ngọc Tế vẫn làm một bộ dáng vô cùng đáng thương vô cùng đau lòng, Hầu Nghiệp tiến về phía trước một bước, đứng ở vị trí trung tâm Cửu U Điện, vươn tay về phía Ngọc Tế.

Ngọc Tế thấy vậy lập tức giơ tay, dán chặt tay mình lên phong ấn, ngắm nhìn bàn tay thon dài xinh đẹp của Hầu Nghiệp.

Không giống của Ngọc Tế mềm mại trắng nõn, tay Hầu Nghiệp có màu sắc tái nhợt, nhưng thoạt nhìn thon dài hữu lực, trên lòng bàn tay ngón tay đều có vết chai mỏng, đó là do hàng năm luyện kiếm cầm đao hình thành.

Ngày sau, đôi tay mang theo vết chai mỏng này trừ bỏ cầm đao rút kiếm, còn sẽ ôm hắn hoặc là vuốt ve hắn......

Khuôn mặt Ngọc Tế bắt đầu đỏ bừng.

Nhìn bộ dạng Ngọc Tế, trong lòng Hầu Nghiệp hiểu rõ, đuôi lông mày mang lên vài phần trêu đùa: "Suy nghĩ cái gì?"

Ngọc Tế nhìn Quỷ Vương: "Muốn ngủ anh."

Quỷ Vương nhịn không được cười rộ lên: "Trước khi ngủ ta, chúng ta có một vấn đề cần giải quyết đã."

"Sau Loạn Tam Giới ta ngủ say, nhưng khi tỉnh lại ta phát hiện......"

"Có người, động vào phong ấn của ta."

Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn Cửu U u ám sương mù: "Trước kia, phong ấn ngoài Cửu U Điện trấn an sát khí thô bạo của ta, hiện tại, phong ấn lại không ngừng rút đi lực lượng của ta."

"Trước Loạn Tam Giới, ta tuy không ra được Cửu U nhưng vẫn còn có thể xuất nhập phong ấn, mà hiện tại phạm vi hoạt động của ta cũng chỉ có thể tới nơi này."

Quỷ Vương đứng ở giữa Cửu U Điện, nhìn lên hư không vô tận "Phong ấn Cửu U Điện cùng Cửu U Tháp hỗ trợ lẫn nhau, nếu ta cưỡng chế phá phong sẽ tác động đến cửu tướng trong Cửu U Tháp, không đến vạn bất đắc dĩ, ta không muốn cưỡng chế phá."

Quỷ Vương: "Đạo Ngô là sư tổ Huyền Phái, bản vẽ cùng phương pháp điều khiển phong ấn Cửu U vẫn luôn là bí pháp của Huyền Phái."

Ánh mắt Ngọc Tế lạnh băng: "Nhân Chủ, Mục Thường Sư!"

Cho nên trận mưu kế này sớm đã bắt đầu?

Thông qua khế ước, Quỷ Vương có thể cảm giác được nội tâm Ngọc Tế căm giận ngút trời.

Quỷ Vương đột nhiên chuyển đề tài: "Cửu U Điện bị Đạo Ngô phong ấn dưới mười tám tầng địa ngục, Tam giới trừ bỏ Yêu Chủ, Minh Chủ cùng Nhân Chủ cơ hồ không ai có thể để chịu được âm sát sâu trong hoàng tuyền. Cho dù có thể, bọn họ cũng không thể ở chỗ này lâu lắm."

Quỷ Vương như suy nghĩ cái gì: "Em...... Có nghĩ tới hay không, hồn phách của em khi còn nhỏ, tại sao có thể vào được Cửu U Điện?"

Quỷ Vương hơn hai mươi năm nay vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Địa phương ngay cả Tam giới chi chủ đều tránh còn không kịp, tam hồn của một nhóc con nhỏ xíu như vậy cư nhiên có thể bình yên vô sự xuất hiện trước mặt hắn, thật sự là quá kỳ quái.

Nhóc con sau khi lớn lên càng ghê gớm, tam hồn đã thành niên vậy mà đi theo tam hồn khi còn nhỏ, tiến vào Cửu U.

Ký ức Ngọc Tế khi còn nhỏ rất mơ hồ.

Ngay cả trong giấc mộng vừa rồi, hắn cũng chỉ thấy được mông lung, chỉ nhớ rõ hình như có người đang gọi hắn, sau đó hắn liền tới rồi.

Trên đường đi hắn cảm thấy càng ngày càng lạnh, nhưng khi tới bên ngoài Cửu U Điện, thần hồn của hắn bắt đầu nóng lên.

Bao gồm hiện tại, hắn luôn cảm thấy toàn thân ấm áp.

Ngọc Tế cũng không rõ, đây rốt cuộc là như thế nào.

Đột nhiên, Ngọc Tế cảm thấy có một cỗ lực lượng bài xích xuất hiện.

Ngọc Tế dán chặt vào phong ấn: "Hầu Nghiệp!"

Hầu Nghiệp tháo chuỗi hạt châu tử đàn trên tay xuống, ném về phía Ngọc Tế: "Nhỏ máu đầu tâm của em lên đó, đặt trong đan điền ôn dưỡng."

Ngọc Tế theo bản năng duỗi tay bắt lấy.

Sau đó Ngọc Tế cảm giác thân thể trầm xuống, trước mắt tối sầm.

Lại mở mắt, Ngọc Tế phát hiện mình đang nằm ở trên giường gỗ khắc hoa.

Ngoài cửa sổ, sắc trời mông lung, đã là tảng sáng.

Mà trong tay mình đang nắm chặt một chuỗi hạt châu.

Là chuỗi hạt châu gỗ đàn Quỷ Vương ném cho hắn trong giấc mộng.

Sờ trong tay ôn nhuận.

Chuỗi hạt châu tổng cộng bảy viên được sợi tơ trắng bạc xâu lại, cứ giữa hai viên lại có một viên ngọc màu xanh điểm xuyết. Mỗi một viên châu đều sáng loáng, mặt trên điêu khắc ngư trùng điểu thú, tinh mỹ dị thường.

Trên hạt châu có một cỗ hơi thở lăng liệt thuần triệt lượn vòng, có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu.

Ngọc Tế cúi đầu hôn lên hạt châu.

Chuỗi hạt châu này vẫn luôn làm bạn với Quỷ Vương trong Cửu U Điện, ước chừng là được đeo lâu rồi, lây dính hơi thở Quỷ Vương.

Ngọc Tế lấy ra chủy thủ từ trong túi Càn Khôn, cắt lấy máu đầu tim của mình, lại dung hợp linh khí tự thân nhỏ lên hạt châu gỗ đàn.

Hạt châu gỗ đàn hấp thu linh khí cùng máu đầu tim của Ngọc Tế, màu sắc của ngư trùng điểu thú bên trên càng thêm linh động diễm lệ.

Dường như...... Sống lại rồi.

Mà Ngọc Tế, mơ hồ cảm giác được hôn khế của mình cùng Hầu Nghiệp vững chắc hơn một ít, cũng càng linh hoạt hơn.

Ngọc Tế cẩn thận bỏ hạt châu gỗ đàn vào trong đan điền, sau đó nâng sinh thần bát tự của Hầu Nghiệp tiếp tục quỳ ở tổ từ bảy tiếng đồng hồ.

Ra khỏi từ đường, Ngọc Tế nhìn phương Bắc phía xa.

Nơi đó có một tòa núi linh tú nguy nga.

Sương mù màu trắng phiêu đãng qua lại giữa sườn núi, bạch hạc ưu nhã xuyên qua tầng mây, tiên khí mịt mờ.

Cây cối xanh um tươi tốt.

Con đường màu bạch ngọc một mực chạy dài từ chân núi đến trước tòa cung điện màu trắng trên đỉnh núi, trong vẻ mờ ảo lộ ra trang nghiêm.

Tòa núi kia tên Huyền Sơn.

Giữa sườn núi Huyền Sơn có một linh trì tự nhiên, có thể gột rửa tạp khí, củng cố tăng tu vi, là một trong Tam giới chí bảo.

Bởi vì linh trì kia, Huyền Sơn trở thành địa phương thần thánh nhất Nhân giới, cũng là nơi ở của các đời Huyền Phái.

Nhân Chủ Mục Thường Sư, đang ở ngay tòa cung điện trên đỉnh núi kia.

Linh Trì!

Ngọc Tế hơi dừng lại.

Quỷ Vương bị phong ấn trong Cửu U, hơi thở sát khí tất cả đều bị phong ấn, không lộ ra ngoài một chút nào, ngày hôm qua trong mộng hắn chỉ cảm giác được Cửu U cô tịch cùng với Cửu U thê lãnh.

Hơi thở của Quỷ Vương một chút cũng không cảm giác được.

Hắn cảm thấy quen thuộc với hơi thở của Quỷ Vương trên hạt châu, đó là bởi vì khi còn nhỏ hắn đã từng cảm nhận được!

Ngay tại linh trì sau tòa Huyền Sơn kia!!

Ánh mắt Ngọc Tế chợt lạnh băng.

Nhấc chân ngự không bay về phía Huyền Sơn!