Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch

Chương 27



Chương 27. Người này mở bug.

Lúc trước, Giang Túc Khuynh nói những gì đó thì Giang Ninh đã vứt hết ra sau đầu, lỗ tai anh cậu ta quá mềm nên anh em nói cái gì thì tin cái đó, Giang Ninh ở giới giải trí, gặp qua rất nhiều trường hợp có miệng mà khó trả lời, cảm thấy Văn Sương tám chín phần mười là bị người hãm hại.

Mới vừa rồi Văn Sương quan tâm cậu trợ lý, không hề có dáng vẻ kệch cỡm nào, Giang Ninh nhìn ra nên cậu ta bằng lòng đồng hành với Văn Sương.

Cứ nửa giờ hai người lại đổi xe một lần, cứ thế cưỡi ra ngoài hơn hai mươi km, đã một giờ chiều rồi, đừng nói cỡ như Văn Sương tham ăn mà Giang Ninh cũng đói đến bụng kêu.

Đi ngang qua một quán ăn vặt bán sương sáo, Giang Ninh kêu Văn Sương dừng lại, nói với chủ quán cho hai phần sương sáo và hai bình nước, Văn Sương bắt đầu ngượng ngùng, rốt cuộc đây là tiền của Giang Ninh, cậu định chịu đựng cả ngày hôm nay đến buổi tối rồi bàn sau, cùng lắm thì bị đào thải thậm chí cậu đã suy xét đến chuyện đào thải, Trần Tông không dễ ở chung, Ngô Đàm thoạt nhìn còn muốn đào hố cho cậu, còn chưa bao gồm mấy nghệ sĩ khác cảm thấy mình đoạt nổi bật, địa lôi quá dày đặc nên cậu thật sự không muốn dẫm, cân nhắc nếu năng lực không đủ bị đào thải thì chị Chu nhiều lắm chỉ cảm thấy tiếc hận, có lẽ sẽ không giận đâu nhỉ? Với lại không được nữa thì mình sẽ trả một nửa tiền lui khỏi tiết mục.
Nhưng Giang Ninh không nói hai lời nhét vào lòng Văn Sương: “Cậu cầm đi! Đừng có ném mất.”

Ném đi đâu? Văn Sương cảm thấy ấm áp trong lòng, Giang Ninh đúng là người tốt, hai người một hơi uống nửa bình nước, sau khi há miệng ăn sương sáo, Giang Ninh như được sống lại hỏi bà chủ bao nhiêu tiền.

Sắc mặt bà chủ thật thà đáp: “Một trăm tám.”

Văn Sương thiếu chút nữa sặc ra: “Bao nhiêu?”

“Một trăm tám.” Bà chủ vui tươi hớn hở đặt bảng giá lên bàn bỗng nhiên lật mặt giá, trên góc bên phải có đánh dấu hiệu của tổ tiết mục, phía dưới lộ rõ định giá một chén sương sáo cho nghệ sĩ là 80, một bình nước mười khối.

Văn Sương tức khắc cảm thấy đồ ăn trong miệng không thơm, cậu lẩm bẩm: “Cháu nhổ ra trả lại bác được không?”

Bà chủ lắc đầu, cười hì hì vươn tay: “Một trăm tám.”
Tổ tiết mục sẽ bố trí chướng ngại ở trên đường, Văn Sương trăm triệu không ngờ tới cậu và Giang Ninh đi lệch như vậy còn rớt vào được.

Điểm này Văn Sương đã đoán sai, con đường này vốn không có gì nhưng bọn cậu tới nên mới có.

Nhϊếp ảnh gia chụp liên tục vẻ mặt ngốc moe của hai người, rốt cuộc cũng chờ tới rồi! Dọc theo đường đi, bầu không khí hai người thật sự hòa hợp, nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ giống như đi du lịch, cãi vã đâu? Mâu thuẫn đâu? Một chút điểm hot cũng không có. Hiện tại Văn Sương ăn 90 khối, Giang Ninh có giận không?

Dựa theo quy tắc ăn đồ thì phải bỏ tiền, Giang Ninh nhanh chóng khôi phục trạng thái, cậu trả cho bà chủ hai trăm rồi cầm hai bình nước, phi thường trượng nghĩa mà chia cho Văn Sương một bình: “Không có việc gì! Có lẽ người nghiệp dư của tôi không có số xài được số tiền đó rồi còn thừa 300 đủ cho chúng ta đi tới đảo nhỏ giữa hồ.”
Văn Sương cảm động đến rơi nước mắt: "Giang huynh, hôm nay chỉ cần tôi ở thì nhất định trợ giúp đến chung cuộc!”

Giang Ninh vui vẻ: “Đa tạ Văn huynh!”

Sau đó hai người cùng cười sảng khoái.

Nhϊếp ảnh gia: “……”

Văn Sương vốn có chút cảm xúc tiêu cực nhưng lúc này chợt chuyển biến, bởi vì cậu bị đào thải chả sao cả nhưng Giang Ninh không được.

Văn Sương đoán không tồi, cậu lựa chọn con đường này tránh đi rất nhiều chướng ngại của tổ tiết mục, bọn họ không thể tưởng tượng ra dáng vẻ mấy tổ khác bị “Gϊếŧ” ra sao, Bành San San cùng Ngô Đàm chỉ có một trăm khối, mà phụ nữ vốn yếu đuối không chịu được khổ một hai phải gọi xe, kết quả đến điểm nghỉ ngơi thứ nhất lãng phí 50, sau đó ăn chút bánh mì uống miếng nước lại xài ra ngoài hai mươi khối, trên người còn thừa không bao nhiêu nhưng con đường phía trước còn dài, bọn họ phi thường thuận theo yêu cầu tổ tiết mục, đã oán trách nhau, cấu véo nhau.
Hàn Linh tay cầm 30 tương đối cẩn thận, dần dần hiểu được kịch bản tổ tiết mục, tránh đi con đường mà bọn họ chỉ dẫn kề đó, vẫn luôn đi nhờ xe buýt, tuy rằng khá chậm nhưng tốt xấu không lãng phí cái gì.

Vị trí thứ ba là người mẫu Vương Vũ Trạch, mang trên người 180, vận may tốt không gặp được chướng ngại nào nên trên tay còn một trăm.

Về phần Trần Tông, thoát khỏi Văn Sương anh ta cho rằng vứt bỏ một phiền toái lớn, hy vọng muốn thắng bức thiết anh ta đấu đá lung tung suốt dọc đường, căn bản không suy xét cái gọi là vấn đề tuyến đường có chính xác hay không, có chướng ngại tồn tại hay không, một mình hưởng thụ mỹ thực còn rất vui vẻ, kết quả bị làm thịt hai trăm khối, cảm xúc không khống chế được hóa thân rít gào, dốc hết sức nói mình gặp cửa hàng gian lận khiến bà chủ đang vui vẻ ra mặt cũng thành mặt lạnh, chờ khi tiết mục phát sóng ra không chừng còn bị fans Giang Ninh mài giũa.
Bên này, điểm đăng ký cuối cùng để quét mã xe đạp đã đến, Văn Sương vừa khóa xe vừa xem bản đồ, mũ trên áo hoodie của cậu có thể lấy xuống, nhìn thấy Giang Ninh nóng đến mức dùng tay che thái dương, cậu bèn bỏ mũ ra, từ phía sau đội lên mặt Giang Ninh, động tác rất đẹp nên nhϊếp ảnh gia cho dòng nổi bật.

“Cậu không nóng hả?” Giang Ninh bỗng thấy thoải mái vài phần, mặt cậu ta vừa phơi nắng thì tróc da nên hậu kỳ ghi hình thật sự phiền toái.

“Không nóng.” Thái dương Văn Sương rậm rạp lớp mồ hôi nho nhỏ, cũng coi như mở to mắt nói dối, bọn họ đứng ở quốc lộ, bên trái là rừng rậm um tùm, phía bên phải là nước sông chậm rãi chảy xuôi, cái gọi là đảo nhỏ ở đối diện muốn thì phải vượt qua sông, làm sao bây giờ? Đi bộ vòng qua sao?

Cũng coi như trời không tuyệt đường người, Văn Sương nhìn thấy một ngư dân chèo thuyền lại đây, phát hiện gần đây vận may càng ngày càng tốt.
Ngư dân không liên quan đến tổ tiết mục, mới đầu nhìn thấy mấy cái cameras còn hơi sợ hãi nhưng Văn Sương cười mỉm kiên nhẫn giải thích, cứ một hơi một câu “Chú ơi”, kêu mà khiến lòng người ta vui như mở cờ trong bụng, ông chú trung niên mặt lạnh rốt cuộc cũng cười, cũng nghe hiểu ý Văn Sương mới nói: “Có thể cho hai cháu quá giang nhưng phải đợi hơn một giờ, chú phải thu lưới đã.”

Vòng quanh sông cũng mất hai giờ, cho dù lúc này có chờ cũng rất có lời, Văn Sương vội vàng gật đầu lia lịa: “Được ạ, nghe chú hết!”

Giang Ninh nhìn mà sửng sốt, đang muốn khen Văn Sương hai câu đã bị cậu đẩy vào ngồi ở chỗ râm mát, nước sông chầm chậm trôi, ngọn gió thổi tới mát mẻ, Giang Ninh ngồi xuống rồi thì không đứng dậy được, Văn Sương cũng không định để cậu ta động đậy: “Cậu nghỉ ngơi đi để tôi đi giúp chú ấy.”
“Tôi cũng đi!” Giang Ninh nhấc mông lên.

Văn Sương đè vai cậu ta lại cấp cho cái án tử: “Cậu có biết làm gì đâu, đi lên chỉ gây trở ngại chứ không giúp gì được.”

Kiếp trước ông ngoại Văn Sương sống bằng nghề biển, đến kỳ nghỉ Văn Sương đi nơi đó chơi, thu lưới rất nhanh nhẹn, ông chú thấy tay cậu nhanh nhẹn lưu loát, ngay tức khắc càng có hảo cảm với cậu trai trẻ, hai người kề vai sát cánh thường thường nói hai câu với nhau.

“Mấy ngày rồi nước trên thượng du chảy xiết quá, cua bể nằm la liệt hết, cháu chú muốn ăn cua đồng nhưng cả ngay nay không vớt lên được một con.” Ông chú oán giận nói.

Vừa dứt lời, Văn Sương kéo lưới lên, phía mặt trên móc treo hai con cua đồng màu mỡ, vẻ mặt cậu hồn nhiên: “Là con này hả chú?”

Ông chú: “……”

Nhϊếp ảnh gia: “……” Đạo diễn, cái cậu này mở bug.
Văn Sương chỉ hỗ trợ, cua đồng tất nhiên là của ông chú, có thành quả càng khiến ông chú vui vẻ hơn, thuần thục kết thúc công việc cùng cậu, thế nhưng chỉ mất 40 phút hoàn toàn xong việc, sau đó bàn tay vung lên: “Đi, lên thuyền!”

Giang Ninh đối với biểu hiện không bình thường của cậu cũng khá nghẹn họng nhìn trân trối, mãi đến khi đến bờ bên kia, thấy được một góc đảo nhỏ vẫn còn cảm giác không chân thực mãnh liệt.

Tính toán ra thì bọn họ chỉ xài tiền cho một bữa cơm?

Xem ra lời được hai trăm khối tiền cơm, sương sáo ăn ngon thật.

“Không đến nhanh vậy đâu, có lẽ phải đợi hai giờ nữa, nếu không chắc phải chờ đến tối đen 7 giờ.” Mấy vị đạo diễn ngồi xe tới trước đang uống trà, phe phẩy cây quạt hương bồ lớn với cái vẻ nắm chắc thắng lợi nhưng phó đạo diễn mới vừa vào uống một hớp nước trà, ngẩng đầu nhìn thấy hai bóng dáng đi tới bên này lập tức phun ra.
Đạo diễn bị bắt rửa mặt, vội đứng dậy quát lớn: “Ông làm gì vậy?”

Phó đạo diễn như gặp quỷ chỉ ngón tay ra phía sau ông ta: “Tới, tới!”

“Ai tới?” Đạo diễn không hiểu ra sao sau đó quay đầu rồi không quay lại được nữa.

Giang Ninh cùng Văn Sương thân thiết chào hỏi với mọi người: “Hi ~”

Đầu lưỡi đạo diễn duỗi không kịp thẳng, “Không phải, chờ, từ từ đã! Các người sao lại qua đây?”

“Vượt sông mà đến.” Giọng điệu Giang Ninh thâm trầm, lải nhải thao thao bất tuyệt: “Ông nhìn tên tôi đi, có mang một chữ Giang đây này, vì sao ư? Bởi vì nước sông chính là quý nhân của tôi! Tôi vượt sông hóa rồng đấy! Bay lên trời luôn nhé! Đương nhiên như một bữa ăn sáng.”

Văn Sương nghẹn cười phối hợp: “Ừm, tôi cưỡi lưng rồng đến đây.”

Chúng đạo diễn: “……”
Hết cách, đạo diễn đi dò hỏi nhϊếp ảnh gia bên cạnh, nhϊếp ảnh gia gần như mở to mắt bẩm báo đúng sự thật, xong việc còn ở nơi đó lẩm bẩm: “Thật sự, không khoa học, Văn Sương đang suy nghĩ biện pháp thì ngư dân đến, người nhà ngư dân muốn cua đồng thì cậu ta kéo lưới thu được, vận may quá tốt.”

Giang Ninh ngồi ở vị trí đạo diễn uống trà, nói chuyện phiếm với người lập kế hoạch ở đối diện sắp nhịn cười không nổi.

“Không được, còn một chướng ngại cuối cùng!” Đạo diễn nhìn chằm chằm bóng dáng Văn Sương và Giang Ninh tà ác nói.

Tổ tiết mục cho thuyền ngừng giữa hồ rồi cho một cái áo cứu sinh để bọn họ tự bắt lấy rồi bơi qua.

Ý cười trên mặt Giang Ninh đột nhiên im bặt.

Văn Sương chú ý trước tiên, thò lại gần nhỏ giọng dò hỏi: “Cậu không biết bơi?”
“Ừ.” Giang Ninh khó khăn nói: “Tôi có hơi sợ nước.”

“Không có việc gì.” Văn Sương vỗ vỗ đầu cậu ta: “Tôi biết bơi rất giỏi.”

Đổi thành người khác nói như vậy, Giang Ninh vẫn không dễ chịu nhưng Văn Sương không giống, cậu ta phát hiện ra tuy người này tính tình ôn hòa rất dễ nói chuyện nhưng trong xương cốt cực kỳ cứng cỏi, chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc, với lại đã hứa hẹn sẽ nghĩ mọi cách thực hiện, rõ ràng chỉ cần một cú lật người là có thể đi lên nhưng lại rất có cảm giác an toàn.

Có Văn Sương bảo đảm, Giang Ninh cũng không chậm trễ, cậu ta tròng áo cứu sinh vào, nhẹ nhàng dựa vào trên người Văn Sương, dùng sức nổi của áo cứu sinh, hai người từng chút di chuyển về phía đảo nhỏ.

“Ban đầu tôi cũng sợ sau đó ôm con cá ở trong nước thì không bao giờ sợ nữa.” Văn Sương nghe thấy Giang Ninh thở dốc hơi dồn dập, bắt đầu nói chuyện để phân tán lực chú ý của cậu ta.
Giang Ninh hỏi: “Cá gì thế?”

“Cá chép bự lắm.” Văn Sương trả lời: “Vui quá nên định mang về nuôi nhưng nửa đường phơi trắng bụng, ông ngoại nói tôi khóc thương tâm lắm.”

“Thế con cá đâu?” Giang Ninh hỏi: “Ăn rồi?”

“Chôn.” Giọng Văn Sương phiền muộn, có một loại tự đào lịch sử đen bất đắc dĩ: “Làm cho nó một cái lễ tang hoa hồng.”

Giang Ninh tưởng tượng đến cảnh tượng kia: “Ha ha ha!”

Hai người ở trong nước nói nói cười cười mà tất cả mọi người trên bờ bên kia tang thương.