Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch

Chương 23



Chương 23 Mày có bản lĩnh thì đừng quay đầu lại

Thứ bảy được nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại thật hạnh phúc, mở di động không phát hiện thông báo đặc thù nào, Văn Sương cảm thấy mỹ mãn nằm sấp trên giường một lát, sau đó ngồi dậy đi rửa mặt, sau đó ra ngoài vòng đến một cửa hàng chuyên bán các sản phẩm dinh dưỡng, mua một số thực phẩm dễ tiêu và dễ hấp thu cho bệnh nhân, cuối cùng đi bộ đến trạm xe buýt.

Toàn bộ quá trình Văn Sương đều rất yên tĩnh nhưng ánh mắt có chút lâng lâng, rõ ràng ôm bầu tâm sự, tài xế đè đè loa khiến cậu đột nhiên bừng tỉnh, vừa ngó thấy xe tới rồi.

Văn Sương muốn đi bệnh viện thăm mẹ Du Phong.

Có thể đền bù một chút thì tính một chút, Văn Sương nghĩ thầm, cậu không phải là thánh mẫu, chỉ là nhớ đến ngày ấy ánh mắt Du Phong nhìn mình, tinh thần không khỏi chấn động, kiếp trước tuy rằng cha mẹ cậu mất sớm nhưng cậu được nếm trải biết người nhà trân quý ra sao, nguyên chủ bức người ta vào đường cùng nhưng hiện giờ Văn Sương tiếp nhận cái cục diện rối rắm này giống như đi thu dọn một bãi rác rưởi, bỏ mặc chỉ có thể tạo thành hậu quả hôi thối, cậu tất nhiên cũng chạy không thoát.
Lúc trước nguyên chủ uy hϊếp Du Phong, đã điều tra qua mẹ anh ta ở bệnh viện nào, Văn Sương dựa vào ký ức tìm được phòng bệnh một người có hoàn cảnh đơn giản.

Bà ấy đang ngủ, mái tóc bạc trên thái dương chói mắt, khi tận mắt nhìn thấy còn sốc hơn vượt xa hơn những cái ký ức nhợt nhạt, Văn Sương có chút không dám tiến lên, vào lúc này cậu bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác rất vớ vẩn giống như những chuyện tổn thương người khác thật sự do cậu làm hết, chân hơi nhũn ra, Văn Sương đột nhiên cúi đầu, hít hít cái mũi.

Đặt sản phẩm dinh dưỡng ở mép giường, cánh cửa truyền đến động tĩnh, y tá nhìn thấy Văn Sương có chút kinh ngạc, cô chưa kịp hỏi thì cậu đã khẽ nói: “Tôi là họ hàng xa của người bệnh, biết được tin tức nên lại đây, tôi sẽ đi ngay không quấy rầy bà ấy.”
Trong ánh mắt Văn Sương lộ ra vài phần u buồn còn chưa tan đi, với lại từ đầu tới đuôi viết hai chữ“Người tốt”, lại xách một đống sản phẩm dinh dưỡng tới, y tá vẫn không hoài nghi, cười nói: “Không vội thì lát nữa con bác ấy tới rồi hai người trò chuyện.”

Văn Sương thiếu điều vọt ra cửa sổ chạy đi, nếu để Du Phong nhìn thấy chỉ có một chữ “Chết”!

Y tá rất có hảo cảm với Văn Sương, không nhịn được nhiều lời một lúc nhưng cậu không chờ được, cậu đoán Du Phong sắp tới, tìm cái cớ vội vàng rời đi, từ đó về sau, cứ cách mấy ngày cậu sẽ tới bệnh viện thăm nom đương nhiên thời gian ở lại không lâu, sợ đụng phải Du Phong.

Hôm nay nghỉ giữa trưa, Văn Sương bớt thời giờ tới bệnh viện, trên đường còn nhận được tài liệu từ Duranda, anh ta nói mình tìm được một phiên dịch mới đảm đương làm hướng dẫn du lịch, chuyện kinh doanh đã bàn xong rồi, không cần phiền toái đến Tuyên tổng nữa, đương nhiên cũng không cần làm phiền cậu, chủ yếu lo lắng anh ta tìm cậu sẽ khiến trong lòng Tuyên tổng không thoải mái, không thể làm bóng đèn linh tinh vân vân, Văn Sương nhìn mà chau mày, cánh tay nổi da gà lên, cái gì thế này? Vì sao Duranda làm phiền cậu thì Tuyên Triết khó chịu? Động cơ đâu? Lý do đâu?
Người thấu hiểu cũng có khu mù tri thức, đối với tình cảm hơi ngu ngốc ví dụ như Văn Sương.

Cậu lễ phép đáp lại, nghĩ tạm thời không cần thì cậu cũng mừng được thanh tịnh, dù sao tiền đã được Tào Nam Du gửi vào trong thẻ cậu, không lỗ đi đâu.

Thân thể Mẹ Du Phong rất suy yếu, qua vài lần thăm Văn Sương đã nắm đúng quy luật, mỗi ngày thời gian bà tỉnh táo cũng chỉ ngắn ngủn mấy giờ, đặc biệt giữa trưa và chạng vạng đều phải ngủ bổ sung thể lực, hôm nay cậu tới lúc bà ấy còn đang nghỉ ngơi, Văn Sương buông đồ kiểm tra một chút nước ấm trong phòng bệnh có đủ không, đắp chăn cho bà đàng hoàng, cuối cùng yên lặng ngồi cùng bà một lúc.

Cứ như vậy lòng sẽ an, Văn Sương nhìn thời gian gần về bèn đứng dậy hơi hơi khom người chào bà, khẽ nói: “Cháu phải đi làm rồi, ngày khác cháu sẽ tới thăm bác.”
Văn Sương đẩy cửa rời đi, gần như bóng dáng cậu biến mất trong nháy mắt thì Du Phong quẹo ra từ trong cánh cửa khác, sắc mặt anh ta thay đổi thất thường, đôi mắt giống như đánh nghiêng một lọ mực nước, nắm tay niết đến mức “Rắc rắc”.

Văn Sương cho rằng không đụng phải Du Phong liền vạn sự đại cát nhưng cậu đã bỏ qua những sản phẩm dinh dưỡng xa hoa thường thường xuất hiện ở trong phòng bệnh, Tân Lan từ lúc trở thành tro tàn, thân thích trong nhà lập tức phân rõ giới hạn cùng Du Phong, những người khác càng không cần phải nói, nơi này trừ hai mẹ con bọn họ đã rất lâu không có người tới. Với lại y tá vẫn luôn nói có thanh niên rất đẹp trai thường hay tới thăm mẹ mình, Du Phong càng ngày càng hoài nghi, ngày ấy câu nói của Lôi Ôn Húc đã làm cho cuộc sống hàng ngày của anh ta khó yên ổn vài ngày.
Thật ra hai ngày nay, Du Phong rất bận, Lôi Ôn Húc rót vốn nên anh ta còn cơ hội xoay người nên luôn chết dí ở văn phòng nhưng trong lòng rất loạn, có cảm xúc nào đó liên tục hối thúc Du Phong thật sự chịu không nổi, vì thế hôm nay tới bệnh viện sớm, anh ta cầu nguyện một vạn lần đừng là Văn Sương nhưng cố tình……

Là sao đây…… đây tính là gì? Du Phong đột nhiên mở to mắt, màu đỏ trong đó dữ dội tăng lên.

Anh ta đã từng đối xử tốt với Văn Sương coi như người nhà, nghĩ rằng tương lai làm lớn cũng sẽ không quên anh em, cùng nhau khí phách hăng hái nhưng Văn Sương đã làm gì? Những tình cảm thuần túy đó, nhiệt huyết đó bị cậu coi như bãi nước bùn chà đạp dưới chân, biến thành tổn thương lớn lao và châm chọc với Du Phong.

Du Phong dừng chân một lát rồi bỗng nhiên xông ra ngoài.
Văn Sương không biết phía sau có người đuổi theo, cậu nhìn thời gian có hơi căng liền gọi xe taxi rồi trả tiền xe xuống dưới, lúc đi đến tòa cao ốc Quyền Nhất còn nghĩ lát mua hai bình sữa chua thì mang một bình cho chị Phương Túc.

Tiếng bước chân cực kỳ dồn dập, trong bầu không khí hỗn loạn lập tức đủ để chỉ dẫn hướng đến, Văn Sương phát hiện không đúng, xoay người chỉ cảm thấy có thứ gì đó bọc tiếng gió vung đến, bị một cú đấm nện thật mạnh vào mặt, trước mắt tối sầm, thân thể bay ra xa tận mấy mét, có thể thấy người tới phẫn nộ ra sao, cậu ù tai không ngừng theo sát đó tiếng phụ nữ thét chói tai bị kéo thành một tiếng mỏng manh, chói tai qua đi mới dần dần rõ ràng, ánh mắt đầu tiên của Văn Sương vẫn chưa thấy rõ cái gì, cậu muốn giãy giụa ngồi dậy nhưng đau đớn ấp đến cảm thấy làm con cá mặn cũng khá tốt.
Thế thì nằm như xác chết thôi.

Tuyên Triết cùng Tào Nam Du vừa lúc đi ra từ cửa chính công ty, nhìn thấy rõ ràng cảnh này, Tào Nam Du trợn mắt há hốc mồm: “Tuyên tổng, này……”

Tuyên Triết đang lật xem tài liệu thì ném nó vào người Tào Nam Du, lao thẳng xuống bậc thang.

Du Phong mới thở một hơi được một phần ba, thấy Văn Sương nửa chết nửa sống nằm ở nơi đó, anh ta tự nói với chính mình rằng là giả! Anh ta bước nhanh tới nắm lấy cổ áo Văn Sương, cảnh tượng này có không ít người bắt đầu vây xem.

“Mày làm cho ai xem hả?” Du Phong nghiến răng nói từng câu từng chữ, hận không thể cắn một miếng thịt từ Văn Sương: “Mày hại tao thành như vậy mà bây giờ lại làm như thế cho ai xem?”

Bóng chồng trước mắt thật vất vả mới lồng vào nhau, lúc này Văn Sương mới phát hiện người đến là Du Phong, đến rồi à, với người khác cậu còn châm chọc hai câu chứ cái vị này không được, còn thiếu nợ mà.
Thấy Văn Sương không hé răng, Du Phong cười lạnh một tiếng: “Sao lương tâm trỗi dậy? Đầu tiên là liên hệ Lôi Ôn Húc sau đó lại đi bệnh viện thăm mẹ tao, Văn Sương, mày có bản lĩnh thì đời này đừng quay đầu lại, làm kẻ thối nát không tốt sao? Hả? Nói đi chứ!”

Văn Sương nghĩ thầm đệt đầu tôi sắp bị anh nện hư rồi, vừa mấp máy thì môi đau, khoang miệng đầy máu nói không chừng còn phun mặt anh cả búng máu, nói cái lông!

“Mày là đồ khốn kiếp!” Du Phong bốc lên cơn giận lần thứ hai, giơ nắm tay cao lên.

Văn Sương nhìn thấy, việc đầu tiên che mặt lại, tuần tiếp theo cậu còn phải đi ghi hình tiết mục, thân thể này để lại dấu ấn không tan nhanh, tốt nhất đừng chậm trễ tiến độ.

Suy nghĩ chu đáo như thế bất quá bởi vì tứ cố vô thân thôi.

Nhưng một cú đấm của Du Phong không rơi xuống, Tuyên Triết bắt lấy cổ tay anh ta, anh cao hơn Du Phong một chút, tay vừa nhấc nháy mắt kéo Du Phong ra.
“Cút!” Tuyên Triết lạnh lùng nói, khi anh tức giận vĩnh viễn không biểu hiện trực tiếp ra ngoài mà như hòa vào cơn gió trong không khí, đột nhiên siết chặt hơi thở của Du Phong khiến anh ta không dám tái phạm.

Văn Sương bị đánh ngốc từ lâu, xuyên qua khe hở ngón tay cậu nhìn chằm chằm Tuyên Triết, mất vài giây mới vươn tay.

Đây là một động tác trong tiềm thức, bản năng con người hướng tới cái lợi tránh cái hại, cậu cảm thấy Tuyên Triết làm cho mình an tâm.

Tuyên Triết cúi người bắt lấy cái tay kia sau đó nâng Văn Sương dậy: “Sao rồi?”

Văn Sương thầm nghĩ đùi vàng anh khốc thật, cậu muốn nói chuyện nhưng có thứ ở trong miệng chặn lại, vì thế quay đầu phun ra trước, cả một miệng máu loãng không hề khoa trương chút nào.

Nhìn thấy bãi máu kia, đồng tử Du Phong co lại, anh ta chỉ đấm một cái thôi……
Cái câu “Một cú đấm cũng làm tôi khóc rất lâu” của Văn Sương trước kia không phải lời nói đùa, thân thể này thật sự không chịu đòn được.

“Đùi vàng anh khốc thật!” Văn Sương nghẹn ngào trong ý thức tán loạn bèn nói ra lời trong lòng.

Tuyên Triết: “……” Định ném văng ra.

Giây tiếp theo, Văn Sương dựa vào lòng anh nhẹ như sợi bông bay bay, hít một hơi thật nhanh nặn ra một chữ từ cổ họng: “Đau……”

Tuyên Triết: “……” Nhặt về trước đã.