Sau Khi Pháo Hôi Biến Thành Ngốc Nghếch

Chương 21



Chương 21 Thổ lộ lời âu yếm

Giang Ninh cười lên khiến bầu không khí quỷ dị nhất thời sinh động, MC nữ lập tức trêu ghẹo nói: “Dẫm phải giày sao? Tôi đã nói bậc thang kia có hơi cao, mỗi lần đi lên đều phải nhờ anh Trương đỡ tôi mới dám lên đó.”

Nhờ vậy nên Văn Sương thành công lấy về chiếc giày, nhanh nhẹn tròng vào, một chiếc cameras cũng duỗi tới trước mặt cậu, dường như muốn nhìn thấy một chút cáu kỉnh hoặc ngụy trang từ trên mặt cậu nhưng Văn Sương hiểu sai ý nên cười vô tư.

“Chào mọi người, tôi gọi là Văn Sương.”

Diện mạo cậu vốn thiên về thanh tú nhưng khi cười lên thì nốt ruồi son trên tai phải đột nhiên lộ ra, tựa như có cảnh xuân du đãng bốn phía, máy quay phim hơi hơi quơ quơ giống như người khống chế nó không ổn.

MC nữ không chờ nổi hỏi: “Cụ thể thêm chút nữa nhé?”
“Văn trong văn nghe, sương trong tuyết sương.”

Tên này rất là văn nhã.

Diện mạo là túi da xếp thứ hai tiếp theo đến khí chất xếp thứ nhất, Văn Sương hấp dẫn màn ảnh tôn lên người anh em chơi xấu ở phía sau như kẻ lỗ mãng, hắn nhiều lần muốn chen vào một chút, thế nhưng màn ảnh căn bản không để ý tới hắn, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Văn Sương hận không thể nhìn đục ra một cái lỗ, trùng hợp là sắc mặt oán hận bị ghi hình vô cùng rõ ràng.

Người phía sau đó gọi là Ngô Đàm, gã cười tự giới thiệu nhưng người chủ trì chỉ gật gật đầu, không có ý hỏi nhiều.

Ngô Đàm cúi đầu đến bên cạnh nghệ sĩ nhà mình, nghe thấy Bành San San khẽ mắng một câu: “Mất mặt.”

Bành San San cùng Ngô Đàm đều là nghệ sĩ dưới trướng của Phong Sinh Truyền Thông, vốn dĩ Triệu tổng cưỡng ép nhét vào khiến cô rất không vui, Ngô Đàm một lòng một dạ muốn hot nổi danh, mỗi ngày đều nằm nhoài bên mép giường Triệu tổng lải nhải chuyện này, Bành San San phiền gã phiền đến không chịu được, kết quả lên đài còn phải thu xếp chuyện xấu.
Ngô Đàm nghe rõ ràng, tức khắc trong lòng trầm xuống, có chút hối hận mới vừa nhằm vào Văn Sương.

Nghệ sĩ và người nghiệp dư đều lên sân khấu, kế tiếp chính là một ít tiết mục nhỏ, bởi vì kỳ tiếp theo phải đi quay ngoại cảnh nên mức độ hoàn thành tiết mục nhỏ sẽ quyết định vật tư mà khách quý mang theo trên người, vì xử lý nghệ sĩ sẽ làm fans đau lòng nên tổ tiết mục làm được gì thì cứ làm hết nhưng nghệ sĩ không muốn chịu tội, bởi vậy mỗi người đều nghiêm chỉnh cư xử.

Phát một nút thắt vào tay mỗi vị khách quý, tổng cộng có sáu cái đan xen quấn quanh, yêu cầu khách quý trong một phút phải sắp ra sáu cái nút thắt riêng biệt, người đầu tiên và người cuối cùng được thưởng bất đồng, đương nhiên, không hoàn thành được thì kỳ sau còn phải bị trừng phạt, còn nữa đây cũng đang thử thách lực phản ứng của khách quý, trong đó có hai cái nghệ sĩ vẫn luôn mang thiết lập mình là người bình tĩnh thông minh, tổ tiết mục vì không muốn đắc tội người chắc chắn sẽ hỗ trợ một phần nhưng một khi tụt hậu thì chương trình phát sóng đến lúc đó khó tránh khỏi anti-fan tiếp cận.
Trùng hợp là Trần Tông chính là loại thiết lập trong số đó.

Tính giờ bắt đầu, Văn Sương không vội tháo nút mà cẩn thận quan sát một lần, chờ đến khi xem gần đủ thì lúc này mới ra tay như bay, chẳng sợ thế giới này có muôn vàn địa lôi nhưng đầu óc cậu vẫn còn ở thì có vài thứ đã định thì dù “Quy tắc” có trói buộc cũng không được còn một nút thắt cuối cùng chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra là được, Văn Sương đảo qua mọi nơi mới phát hiện còn chưa có ai nhanh như vậy, màn ảnh đối diện với Giang Ninh, bởi vì bên Giang Ninh chỉ còn lại hai cái, Văn Sương nhanh chóng quyết định đẩy nút thắt của mình tới trước mặt Trần Tông rồi lại đem nút thắt của Trần Tông mới tháo được một cái cầm lại đây, người chủ trì đưa lưng về phía họ nên che chắn ở trước mặt bọn họ, yểm hộ cực tốt.
Chu Liên vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, chuẩn bị tùy thời để trợ lý lên đài tháo gần xong thì cho Trần Tông, ai ngờ Văn Sương phản ứng nhanh như vậy.

Chu Liên thở phào nhẹ nhõm, Trần Tông hơi không phục quản giáo, nói trắng ra một tý thì sau khi bay lên nổi danh, cô rất đau đầu với anh ta, thường xuyên theo trước theo sau, đây là lần đầu tiên, Chu Liên sinh ra một loại ảo giác không phải một mình tác chiến.

Văn Sương hứa hẹn giúp đỡ không phải một câu đùa đơn giản, từ nhỏ cậu đã biết rõ một đạo lý: Nhân nhượng.

Trần Tông nhẹ nhàng thở ra, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt tốt lên, hắn trực tiếp tháo ra nút thắt cuối cùng định ấn xuống cái nút trong tầm tay, ai ngờ “Tích ——” một tiếng, có người còn nhanh hơn hắn.

Là Giang Ninh.

Văn Sương có chút thưởng thức nhìn về phía Giang Ninh, một người khác có thiết lập thông minh chính là cậu ta, chưa từng nghĩ là danh xứng với thực.
Tay Trần Tông siết lại gõ xuống cái nút, có vài phần không phục, hoàn toàn đã quên thứ này không phải do hắn tháo ra.

Văn Sương làm như không thấy, nút thắt như nhau, cậu chỉ kẹt ở thời gian, lúc đếm ngược còn mười giây mới tháo ra, trong đám người nghiệp dư đã tính rất nhanh cũng không có đoạt nổi bật của nghệ sĩ, hoàn mỹ!

Một lần nữa Chu Liên phải nhìn kỹ lại Văn Sương, tiết mục lần này là cái bánh nhân thịt khổng lồ, người nghiệp dư chân chính cộng thêm cậu cũng chỉ có ba người, mấy người khác đều có chút phương pháp đụng vào đại vận, ở trước mặt một loạt dụ hoặc có thể giống như Văn Sương tuyệt đối lý trí tư duy rõ ràng, lần đầu tiên cô mới thấy.

Giang Ninh thứ nhất Trần Tông thứ hai, Trần Tông liếc Giang Ninh, hừ nhẹ một tiếng từ xoang mũi “Hừ”, chỉ có Văn Sương đứng gần mới nghe được.
Văn Sương: “……” Anh có chơi lại đâu mà.

Văn Sương thật ra rất thích Giang Ninh, có len lén nhìn qua, ai ngờ vừa lúc đối diện tầm mắt kia, Giang Ninh cười nhanh chóng chớp chớp mắt cùng cậu.

Cùng chung chí hướng.

Kế tiếp phân đoạn yêu cầu rút tấm card quyết định, MC nữ nhường cơ hội này cho người thứ nhất Giang Ninh, ai mà hơi hiểu chuyện giao tình trong công việc đều nhìn ra cô cho Giang Ninh lên màn ảnh nhiều thêm một chút.

Giang Ninh thẹn thùng giật mình, trên mặt viết bốn cái chữ to: Thổ lộ lời âu yếm.

Nụ cười trên mặt ai cũng có chút ngượng ngùng.

Từ trái sang phải, cái gì mà “Hôm nay bạn có hơi kỳ lạ, kỳ lạ đến đáng yêu luôn.” “Đừng giận mà, ôm mình đi.” Trong sự bình thản cất giấu chút khó chịu, Văn Sương dùng ngón chân vẽ một vòng cung trên mặt đất.

Tổ tiết mục vui vẻ giống như các khách quý phấn khích thì bọn họ phấn khích, các khách quý không vui thì bọn họ càng suиɠ sướиɠ.
Giang Ninh nói vào microphone: “Bạn là một cái hạt cát, mình là một con ngựa, chúng ta tựa vào nhau như Sachima.”

“Ha ha ha!” Văn Sương bị ba chữ “Sachima” vô tình chọc trúng điểm cười phát ra tiếng.

Giang Ninh nghe thấy, cậu ta quay đầu nhìn về phía Văn Sương, cameras cũng đi theo nhìn, MC nữ cũng nhìn theo.

Văn Sương: “…… Ha ha.”

MC nữ thường giỏi đối nhân xử thế, vòng qua hai tổ khác đi ngay đến trước mặt Văn Sương đưa microphone cho cậu: “Nhìn cậu cười vui vẻ thế thì cậu cũng nói một cái đi.”

Văn Sương giống như vô tình nhìn vào mắt Chu Liên, thấy cô cổ vũ gật gật đầu.

Sắc mặt Văn Sương xấu hổ mở miệng: “Hôm nay tôi bị thợ lâu năm mắng.”

MC nữ: “Hả?”

“Nói tôi trộn xi măng quá loãng, thế là ông ấy đập nát xẻng của tôi, hỏi tôi không muốn tiền đúng không, tôi không dám phản bác nhưng ông ấy không biết rằng tôi không có đổ nhiều nước, chỉ là lúc trộn xi măng rất nhớ ông ấy thôi.”
Mọi người: “……”

Giang Ninh: “Ha ha ha!”

Lúc sau những người khác nói gì đó Văn Sương không nghe rõ một chữ nào, hai tai cậu ong ong, sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt liếc thấy Chu Liên ôm nữ trợ lý cười thở hổn hển.

Kỳ đầu tiên ghi hình rất nhanh, Văn Sương đi ra khỏi lều lớn mà hơi nóng trên người còn chưa tản ra, Chu Liên phải đi theo Trần Tông, cậu tới thế nào thì trở về thế ấy, mới vừa đi vào thang máy, một bóng người còn nhanh hơn cả cậu, cậu ta mặc quần thể thao màu đen và áo khoác đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, đôi tay thon dài nâng chiếc mũ lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đang cười toe toét.

Là Giang Ninh.

“Tôi đi cùng cậu được không?” Giang Ninh hỏi.

Văn Sương gật đầu: “Đương nhiên.”

Ba trợ lý đi vào, Giang Ninh nhận lấy nước mà bọn họ đưa, bình đầu tiên đưa trước cho Văn Sương sau đó tự mình mở một bình hớp hơn phân nửa, oán giận nói: “Nói nhiều đến mức miệng tôi khô khốc rồi.”
Văn Sương cười nói: “Bởi vì thổ lộ lời âu yếm sao?”

Hai người tức khắc sửng sốt sau đó rất ăn ý cùng cười ra tiếng, hiếm khi điểm cười của bọn họ cùng ở trục hoành, vẻ mặt mấy trợ lý ngơ ngác, đã xảy ra cái gì vậy?

“Đinh ~” cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai người đang đứng.

Một người mặc tây trang giày da, dáng người cao thẳng, người còn lại trong bộ trang phục thường ngày màu trắng thì đầy vẻ lưu manh, đều là người trưởng thành nổi bật, Văn Sương cùng Giang Ninh đồng thời lên tiếng.

Văn Sương: “Tuyên tổng!”

Giang Ninh: “Anh!”

Tuyên Triết hơi hơi nhướng mày, anh biết Văn Sương tới đây ghi hình tiết mục nhưng không ngờ cậu ta đi cùng Giang Ninh, mà Giang Túc Khuynh nhìn thấy bên người em trai đứng một người quen mắt, còn trò chuyện với nhau rất vui theo bản năng đánh giá sau đó không thể tin nổi, Giang Túc Khuynh híp híp mắt nhận ra Văn Sương, trước tiên ôm Giang Ninh đến bên mình giống như cậu là con vius sống.
Văn Sương: “……”