Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 48: Mưa gió sắp đến





—Lan Kiều Kiều!—

Hề Tương Lan tháo hoa tai xuống, tiện tay đặt trên bàn trang điểm.

Thiên Diễn Châu tỏa ra lôi văn u lam nhè nhẹ.

Mặc dù Quân lâu Hồng Trần Thức thoạt nhìn là một tòa lầu cao vút, nhưng mỗi viên gạch mái ngói nơi đây đều được Phục gia ở Mãn Đinh Châu điêu khắc ra cơ quan pháp văn, không có sự đồng ý của Hồng Trần thì cho dù Thịnh Tiêu có dùng ‘Kham Thiên Đạo’ giáng sét đánh thành tro bụi, cũng đừng hòng tìm được y trong Quân lâu Hồng Trần Thức chẳng khác gì mê cung này. 

Yểu Yểu còn đang ngây ngất trên tháp quý phi gần đó, Hề Tương Lan đành phải vụng về cầm cọ tự trang điểm cho mình.

Thiên Diễn Châu còn đang rè rè tỏa ra lôi văn.

Không lâu sau, Hồng Trần phe phẩy quạt tròn đi vào, mỉm cười yêu kiều nói: “Cục cưng, ngươi tới thì tới, cớ sao lại mang theo rắc rối lớn cho ta thế?”

Hề Tương Lan quay đầu lại nói: “Cái gì?”

“Vị kia đã phá hủy lầu các của ta…” Hồng Trần đang nói dở bỗng tạm ngừng giây lát, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hề Tương Lan: “Thiên Đạo trên cao, mặt của ngươi bị ai đánh thế hả?”

Hề Tương Lan: “…”

Hồng Trần mặt ủ mày ê đi tới: “Chà đạp khuôn mặt xinh đẹp này là một tội ác, mau cho tỷ tỷ nhìn. Chậc chậc, may là lớp nền không sao, nhưng nếu vác cái mặt này ra ngoài thì sợ là bảng hiệu của Quân lâu Hồng Trần Thức của ta bị ngươi đạp đổ mất.”

Nàng vung tay lên, Yểu Yểu theo đó tỉnh lại, nàng vừa nhìn sang liền tái mét cả mặt.

“Đừng ở đây nữa, đi ra lấy xiêm y ta đã chọn đem vào đây.” Hồng Trần phân phó cho nàng ta.

Yểu Yểu run sợ cúi đầu hành lễ rồi hoảng hốt rời đi.

Hề Tương Lan đặt cây trâm sặc sỡ xuống, ngoan ngoãn nói: “Tỷ tỷ, hôm nay ta đột xuất tham gia tuyển chọn hoa khôi, Tuân Nương tỷ tỷ sẽ không tức giận đấy chứ?”

Hồng Trần nghe y nói vậy liền cười run người: “Cục cưng à, năm đó ngươi chỉ ở thanh lâu của ta có mấy ngày, sao bắt chước giọng điệu ghen tị của Tuân Nương giống hệt thế hử?”

Hề Tương Lan cũng cười theo nàng.

“Không sao đâu.” Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve mang tai của Hề Tương Lan, thản nhiên cười nói: “Trong thời gian này Tuân Nương sẽ không ra ngoài, nghe nói một vị ân khách của nàng gặp chuyện, nàng đang nghĩ cách giải cứu. Chậc, đúng là một người si tình.”

Vị ân khách kia có lẽ là Hề Minh Hoài.

Hề Tương Lan trầm ngâm.

***

Yểu Yểu run rẩy dùng hai tay nâng bộ xiêm y thêu hoa văn mẫu đơn bằng kim tuyến trông lấp lánh diễm lệ đang trên đường đi về, khi đi ngang qua khúc quẹo bỗng sửng sốt.

Phòng khách trên tầng ba đã thành đống hoang tàn, bụi bặm bay mịt mù, nam nhân mặc áo bào đen lạnh lùng đứng đó, toàn thân tỏa ra lệ khí rét căm.

Hộ vệ được Tuân Nương mời tới đang cố gắng khuyên nhủ hắn gì đó.

“Bình tĩnh lại có được không? Ngươi có còn là Thịnh tông chủ lòng dạ độc ác bày mưu tính kế không đó?”

“Mà hắn cũng không thể mọc cánh bay mất được, ngươi lo lắng cái chi?”

Yểu Yểu loáng thoáng nghe thấy hắn nói ‘Thịnh tông chủ’, trống ngực đập liên hồi.

Cho dù là người Nam Cảnh cũng đã nghe qua uy danh của Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông, hơn nữa…

Yểu Yểu đánh liều nấp sau cây cột gần đó ló nửa mặt ra nhìn dung mạo của ‘Thịnh tông chủ’, đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt đó thì dường như hô hấp bị đóng băng.

Ba năm trước, sau khi hoa khôi Lan Kiều Kiều tàn nhẫn giết chết vị tiên quân họ Khúc kia, có lẽ là vì sợ bại lộ thân phận nên đã tức tốc dùng thuật ngụy trang hóa thành nam nhân áo đen cao lớn ngay trước mặt nàng.

Ba ngày sau đó, toàn bộ thành Cửu Tiêu đều đồn ầm chuyện ‘Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông tới Quân lâu Hồng Trần Thức chơi gái! Thậm chí còn mây mưa một đêm với hoa khôi Lan Kiều Kiều’.

Mọi người không biết chuyện này là thật hay giả, dù sao Trọng Minh Điểu của đèn Tê Giác gáy suốt suốt ba ngày trời, náo nhiệt mãi một thời gian sau mới lắng xuống.

Yểu Yểu nhìn chằm chằm nam nhân áo đen giống hệt y đúc bộ dáng mà Lan Kiều Kiều đã từng cải trang giả dạng, bàn tay nắm chặt góc áo càng thêm dùng sức.

—Đó chính xác là Tông chủ Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu phụng công thủ chính, biết được vị hoa khôi kia vô cớ giết người, chắc chắn sẽ ra tay bắt giữ.

Yểu Yểu quá mức sợ hãi khuôn mặt cười như không cười khi giết người của Hề Tương Lan, cũng không biết nàng lấy đâu ra lá gan, nuốt nước miếng cái ực để lấy chút can đảm, sau đó định đi ra khỏi cây cột tới gặp vị Tông chủ của Giải Trĩ Tông đang đứng ở đằng kia. 

Đột nhiên bên tai truyền tới tiếng cười khẽ.

“Cô nương ngốc.”

Đuôi sam của Yểu Yểu như muốn dựng đứng lên, nàng kinh hoảng quay phắt đầu lại.

Chẳng biết nam nhân tóc trắng xuất hiện sau lưng nàng ta từ khi nào, đang lười nhác đứng dựa vào cây cột, trong mắt hình như có dòng nước màu vàng êm đềm chảy qua, hắn nhìn nàng với ánh mắt vừa dịu dàng vừa tà đạo.

Khoảnh khắc mắt đối mắt với nam nhân kia, Yểu Yểu như hóa đá, con ngươi không thể nào nhúc nhích được.

“Hắn đã nói sẽ không giết ngươi, ngươi vẫn chưa biết đủ sao?” Ngọc Đồi Sơn cười nhạt gảy gảy lọn tóc thừa rũ xuống bên vai của nàng, thờ ơ nói: “Tại sao cứ muốn đâm đầu vào chỗ chế thế nhờ?”

Yểu Yểu ngơ ngác nhìn hắn.

Ẩm thực nổi tiếng nhất Thành Cửu Tiêu là cá sóc, có lẽ Ngọc Đồi Sơn vừa mới ăn xong nên trên người tỏa ra mùi chua ngọt của món cá, tay áo trắng tinh còn dính loang lổ nước sốt.



(Nguyên văn là松鼠鳜鱼,Cá sóc là một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu. Nó được chuẩn bị bằng cách khắc một con cá thành hình dạng trang trí tương tự như một con sóc, sau đó chiên sâu trong bột trước khi cho nó vào nước sốt chua ngọt.)

Mặt nạ đầu lâu cũng không có sức uy hiếp, thay vào đó là khí chất dịu dàng như ngọc của quý công tử nhà ai.

Nhưng chỉ mới mắt đối mắt trong giây lát, Yểu Yểu mất tự chủ chảy mồ hôi ròng ròng.

Cơn sợ hãi bất giác dâng cao trong lòng, phảng phất như có bàn tay thò tới nắm lấy trái tim của nàng ta, từ từ siết chặt lại.

Sát ý như cá chạch luồn lách vào trong cơ thể của Yểu Yểu, đồng thời phảng phất như biến thành thực thể làm cho cơ thể gầy gò của nàng ta không hiểu sao cảm thấy đau nhức dữ dội.

“Mỹ nhân Yểu Yểu…”

Ngọc Đồi Sơn duỗi hai ngón tay tới đâm nhẹ vào mi tâm của Yểu Yểu, cất giọng điệu êm ái như đang ngâm thơ: “Tặng người chia ly.”

Hương hoa thơm phức lan tỏa ra.

***

Cách một bức tường, Hồng Trần giờ mới trang điểm cho Hề Tương Lan xong xuôi đâu ra đó, mái tóc dài được búi lên bằng cây trâm đính ngọc phỉ thúy làm chủ đạo, hai bên là những cây trâm bằng vàng lấp lánh, quý phái và lộng lẫy.

Hề Tương Lan bị mùi phấn son nồng nặc làm hắt xì một cái, phải bước tới mở cửa sổ ra cho thông thoáng.

Trong lúc vô tình y nhìn thấy Ngọc Đồi Sơn tóc trắng áo trắng đang đi dạo trên đường phố, có vẻ vẫn còn đi mua đèn mây.

Hề Tương Lan nhíu mày nhìn hắn.

Ngọc Đồi Sơn đi dạo một hồi, đột nhiên đứng sững tại chỗ như đang ngẩn người, ánh mắt màu vàng hơi chuyển động.

Hắn đứng ngớ người hồi lâu, nhíu mày vẩy vẩy ống tay áo màu trắng, trong miệng lầm bầm gì đó.

Hề Tương Lan nhìn khẩu hình của hắn.

“Sao áo trắng dễ bị dính nước sốt thế nhỉ?”

Khóe môi của Hề Tương Lan hơi giật giật, đang lúc y muốn đóng cửa sổ lại thì lại nhác thấy hình như Ngọc Đồi Sơn đang cầm trong tay một đóa hoa thược dược tươi đẹp.

Lúc này sắp hết mùa hè, thành Cửu Tiêu lại ít hoa cỏ, hắn lấy đâu ra hoa thược dược thế?

Ngọc Đồi Sơn thờ ơ cầm đóa hoa xoay xoay một hồi, đột nhiên hắn phát hiện có tầm mắt đang nhìn mình mà quay đầu lại ngẩng lên, chuẩn xác mắt đối mắt với Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan bình thản đối diện với hắn.

Ngọc Đồi Sơn nhìn thấy mặt của y, con ngươi sắc vàng khẽ chuyển động, giống như lâu rồi không được nhìn thấy cảnh đẹp, dù cách một lớp mặt nạ vẫn có thể nhận ra hắn đang rất vui vẻ.

Đúng lúc có một người bán đèn rong tới đưa cho hắn một ngọn đèn mây.

Ngọc Đồi Sơn dùng hai ngón tay nâng đèn mây lên, ở đầu ngón tay ngưng tụ ra đốm sáng vàng— Dùng linh lực Thiên Diễn mà khắp cả Thập Tam Châu đều thèm muốn có được để thắp sáng tim đèn.

‘Phừng’ một tiếng.

Đèn mây sáng lên tỏa ra màu vàng rực rỡ.

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan xanh lè cả mặt, đóng sầm cửa sổ lại.

Ngọc Đồi Sơn phì cười.

Hồng Trần đợi mãi mà không thấy Yểu Yểu đem quần áo tới, nhíu mày sai người khác đi lấy.

Không lâu sau, có người bưng áo bào thêu hoa mẫu đơn tới: “Không biết Yểu Yểu trộm lười biếng ở đâu, xiêm áo bị bỏ rơi đằng sau cây cột, may là không bị bẩn.”

Hồng Trần không để ý nhiều, cầm áo bào thêu hoa mẫu đơn diễm lệ khoác lên người Hề Tương Lan.

Nhưng cái áo này quá rộng, cũng chỉ có vóc người cao gầy tương đối của Hề Tương Lan mới mặc vừa, mấy lọn tóc thừa rũ xuống rơi xõa vào trong khóm hoa mẫu đơn, tựa như nhụy hoa đen nhánh đầy ma mị.

Châu ngọc lấp lánh, đẹp không tả xiết.

Nữ nhân lúc trước còn đang thắc mắc khuôn mặt này của Hề Tương Lan là thật hay giả, bây giờ nhìn thấy không khỏi bị kinh diễm.

Dung nhan yêu nghiệt khuynh thành vốn nên tỏa ra khí chất quyến rũ hút hồn, nhưng Hề Tương Lan cầm chặt đóa hoa thược dược trong tay, sắc mặt u ám cùng cực.

Ngọc Đồi Sơn…

Vừa nhắc tới Ác Kỳ Đạo, Hề Tương Lan theo phản xạ nghĩ tới quỷ vật khiến người ta mê nghiện— ‘Khí Tiên Cốt’.

Những năm qua Ngọc Đồi Sơn nhờ vào buôn bán ‘Khí Tiên Cốt’ mà tích lũy được số linh thạch có thể mua đứt mười mấy thế gia ở Trung Châu, bây giờ hắn tới thành Cửu Tiêu, đừng nói là để bỏ mối buôn bán Ngụy Thiên Diễn ở đây?

Hề Tương Lan không tin cái tên tà đạo đó sẽ vì hoa khôi mà ném ra nghìn vàng mua mây đèn đồ bỏ kia, y cảm thấy có dự cảm không lành.

Hồng Trần vờn tới vờn lui xung quanh y, cảm thấy y có nhăn nhó nhíu mày cũng đẹp chết người, dứt khoát kéo y ra ngoài.

Hề Tương Lan bị cắt ngang mạch suy nghĩ, nhíu mày nói: “Làm gì thế?”

Hồng Trần: “Đại hội tuyển chọn hoa khôi.”

Hề Tương Lan sửng sốt: “Buổi tối mới bắt đầu mà?”

Y chỉ muốn nhờ vào thân phận này để tiếp cận Tuân Nương ở thanh lâu hỏi rõ đáp án, vốn định hỏi xong sẽ cắp đít chuồn êm, với lại cũng không muốn bị xấu hổ trước mặt Thịnh Tiêu.

Đẹp cả đôi đường.

Ai ngờ Hồng Trần lại nói: “Ta đã thông báo cho toàn bộ thành Cửu Tiêu, đại hội tuyển chọn hoa khôi của Quân lâu Hồng Trần Thức sẽ dời lại buổi trưa.”

Hề Tương Lan: “…”

***

Nơi cao nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, bốn phía đình đài được che bằng lụa trắng, sàn gỗ bao quanh bên ngoài trống huơ trống hoác không có lan can và mái che, đứng bên ngoài là có thể thu hết toàn bộ đường phố bên dưới vào mắt. 

Cô gái mặc áo trắng chầm chậm bước tới nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới như đám giun dế.

Mây đèn được thắp sáng đồng loạt, nơi nơi chìm trong ánh sáng rực rỡ hoa lệ.

Một con chim vỗ cánh từ không trung bay tới nhẹ nhàng đậu xuống trên vai Tuân Nương.

Gió trên cao thổi phần phật, áo trắng của Tuân Nương bị thổi tung lên, trong tay nàng đang cầm tẩu thuốc bằng bạc, bên trong tẩu thuốc không phải là thuốc lá mà là chất lỏng tỏa ra ánh sáng tím nhạt.

Con chim kêu lên một tiếng.

“Thế à?” Tuân Nương nhẹ nhàng phả ra luồng khói trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, không biết đang nói chuyện với ai mà lạnh lùng lên tiếng: “…Nếu ta nói, ta không biết chuyện năm đó?”

Con chim lại kêu một tiếng, từ hư không truyền tới giọng nói không phân rõ nam hay nữ.

“Tương Văn ‘Vọng Lũ Cốt’ có thể dùng linh lực Thiên Diễn nhìn thấu kí ức, ta không tin ngươi không hứng thú với hung thủ cầm đầu tàn sát Hề gia năm đó.”

Tuân Nương bỗng cười lạnh: “Tàn sát Hề gia, không phải là ngươi sao?”

‘Con chim’ cười khẽ: “…Nhưng cũng có thể không phải là ta.”

Tuân Nương hờ hững.

‘Con chim’ thản nhiên nói: “Ngươi cũng đã biết được không ít chuyện xưa từ kí ức của Hề Minh Hoài, hắn rơi vào tay Hề Tuyệt làm gì còn đường sống? Ngươi muốn cứu hắn thì phải làm theo lời ta. Chỉ cần để một trăm lẻ tám hạt Thiên Diễn Châu của Thịnh tông chủ phán tội và tử hình Hề Tuyệt, khi đó Thiên Diễn và Thiên Đạo sẽ cùng giáng sét phạt tội suốt tám ngày tám đêm.”

Đến lúc đó cho dù Thịnh Tiêu không muốn đi nữa, Thiên Đạo và Thiên Diễn trên cao, cũng sẽ cưỡng chế hắn phán người có tội.

Tuân Nương không nói gì.

Con chim giương cánh bay lên, kêu to vài tiếng lảnh lót, linh lực ám trên người nó rốt cuộc tiêu tán.

Phòng khách lớn ở tầng ba.

Liễu Trường Hàng còn đang tận tình khuyên bảo Thịnh Tiêu: “…Tuyệt Nhi chính miệng nói mà, thật đó, hắn kêu các ngươi đợi bên ngoài, còn hắn sẽ tự mình hỏi chuyện Tuân Nương.”

Thịnh Tiêu sừng sững bất động, trên cổ tay ngoài mười hạt châu hiện lên chữ ‘sát’ ra, tất cả còn lại đều đã chia nhau ra bay đi tìm Hề Tương Lan.

Mấy ngày qua Hề Tương Lan tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, vừa ôm hôn chụt chụt vừa nói lời đường mật, làm cho Thịnh Tiêu dần quên mất người này luôn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt hòng thoát thân.

Đáng lẽ ra nên giữ chặt người trong tầm mắt mới đúng.

Bỗng chốc, bên ngoài thanh lâu truyền tới tiếng ồn ào náo nhiệt, những ngọn nến được thắp sáng tỏa ra mùi thơm theo gió lượn lờ bay vào, mang theo hương thơm lôi cuốn kỳ lạ.

Thịnh Tiêu khẽ nhíu mày.

Hắn sải bước đi tới đẩy cửa sổ ra, không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã tụ tập chật ních mấy ngàn người, toàn bộ đều đồng loạt ngửa đầu nhìn lên bên trên, trông ai nấy đều tỏ ra vô cùng háo hức và mong đợi.

Vô số đèn mây được thắp sáng, dù mặt trời còn trên cao nhưng vẫn sáng rực ngời ngời.

Thịnh Tiêu nhạy bén phát hiện có chỗ không đúng, linh lực quét xung quanh một vòng, con ngươi hơi co rụt lại.

Hắn nhanh chân đi ra khỏi Quân lâu Hồng Trần Thức, tùy tiện giơ tay đón lấy một đèn mây trôi lơ lửng trước mặt, đầu ngón tay ngưng tụ ra đốm linh lực nhỏ đưa vào bên trong đèn dò xét.

Luồng linh lực quen thuộc ập thẳng vào mặt.

Tức khắc sắc mặt của Thịnh Tiêu đen như đít nồi.

Là ‘Khí Tiên Cốt’.

Có người lén bỏ ‘Khí Tiên Cốt’ vào trong đèn mây, từ đó tỏa ra linh lực của Ngụy Thiên Diễn tràn ngập khắp xung quanh.

Một ngọn đèn chứa Ngụy Thiên Diễn tất nhiên sẽ không dễ bị phát hiện, cũng sẽ không gây ra vấn đề quá lớn, nhưng khắp các con phố đều treo đầy đèn mây, mười cái đèn thì đã có tới chín cái bị bỏ vào ‘Khí Tiên Cốt’.

Thịnh Tiêu đã chứng kiến triệu chứng gần như là lên cơn nghiện vật vã sau khi dùng ‘Khí Tiên Cốt’ của Hề Tương Lan, sắc mặt của hắn âm lãnh đến cực điểm, khẽ phất tay triệu hồi các hạt Thiên Diễn Châu đang bay đi tìm Hề Tương Lan.

Có người tranh thủ đục nước béo cò ngay trong đại hội tuyển chọn hoa khôi.

Ngọc Đồi Sơn.

Thịnh Tiêu tỉnh rụi bóp vỡ mây đèn viết tên ‘Lan Kiều Kiều’, ngón tay khẽ động, các hạt Thiên Diễn Châu thoáng cái xâu thành chuỗi vòng, va vào nhau phát ra tiếng lách cách giòn giã.

Chỉ là hạt châu cuối cùng không có quay về.

Bất thình lình, đám người tụ tập bên cạnh bỗng sôi trào.

“Lan Kiều Kiều! Thật sự là nàng ấy!”

“Thiên Đạo trên cao! Ba năm trước ta còn tưởng nàng ở ẩn thật, không ngờ hôm nay may mắn được nhìn lại phong thái năm đó!”

“Dung nhan tuyệt sắc khuynh thành! Quá đẹp! Có chết cũng không hối tiếc!”

Thịnh Tiêu vô cảm ngẩng đầu nhìn sang.

Có lẽ hắn đã biết hạt châu cuối cùng đi đâu.

Một viên Thiên Diễn Châu lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, lôi văn chằng chịt bắn thẳng về phía lầu các trên cao, trông như ngón tay chỉ chỗ cho chủ nhân thấy.

Trên bệ đài cao nhất của Quân lâu Hồng Trần Thức, có một người mặc áo bào thêu hoa mẫu đơn diễm lệ đứng phía sau lụa trắng buộc hờ trong đình đài, nghe thấy tiếng kêu la ồn ào bên dưới, khóe mắt của y hiện ra sự chán ghét mất kiên nhẫn. 

Diễm lệ thoát tục.

Thịnh Tiêu: “…”

===Hết chương 48===