Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1

Chương 39



Chăn nệm trong phòng bệnh đều là Phó Hành Chu thay cho Tang Kiều, mềm mại sạch sẽ.

Đặc biệt là chiếc chăn mềm như bông kia, làm từ bông không khí, bao cả người Tang Kiều ấm áp, an toàn giống ốc mượn vỏ.

Mà lúc này.

Phó Hành Chu còn ôm cả chăn lẫn người vào lòng.

Hai người tư thế thân mật ngồi trên giường.

Tay Phó Hành Chu sờ soạng đủ kiểu trên vòng eo mềm mại của Tang Kiều xong, mới thong thả buông ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tang Kiều.

Rất có loại cảm giác lưu manh.

Chỉ tội Tang Kiều đáng thương, nỗ lực học cách tán tỉnh người khác nhưng đời này sống đến bây giờ cậu vẫn chưa từng yêu đương lần nào.

Vài lần đỏ mặt ít ỏi đều là do Phó Hành Chu ban tặng.

Tang Kiều thậm chí nhớ rõ cảm giác ngón tay Phó Hành Chu mơn trớn trên da thịt mình hồi nãy, cả người khẽ run một chút.

Thật vất vả mới bình tĩnh được, cậu liền bắt đầu dùng thanh âm nhỏ, chính nghĩa nghiêm túc tranh luận với Phó Hành Chu: "Anh, này...... Như này không tốt."

Phó Hành Chu tựa cằm lên vai Tang Kiều, thổi nhẹ vào lỗ tai cậu, thấp giọng dò hỏi: "Vậy à, không tốt thế nào?"

Tang Kiều: "......"

Trên đời——

Trên đời sao lại có người mặt dày như thế này cơ chứ!

Vốn từ ngữ của Tang Kiều nghèo nàn, nỗ lực suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Ở...... Trong phòng bệnh, ảnh hưởng, không tốt."

Giây tiếp theo.

Tiếng cười trầm thấp của Phó Hành Chu truyền tới tai Tang Kiều.

Ngay sau đó.

Phó Hành Chu mở miệng nói: "Kiều Kiều, tôi cùng vợ mình thân mật, sao lại thành ảnh hưởng không tốt, hửm?"

Tang Kiều: "......"

Vợ?

Tang Kiều ngốc luôn rồi.

Cả người nháy mắt mất hồn, chờ đến lúc phản ứng lại, cả mặt cậu liền đỏ bừng.

Tang Kiều mấp máy miệng mấy lần, cũng không nói được chữ nào.

Mặt khác, sau khi Phó Hành Chu lấy được kịch bản đã tìm ra một con đường mới, thử nhiều lần rốt cuộc cũng phát hiện lạc thú trong hôn nhân.

Tâm trạng cực tốt, làm không biết mệt.

Thấy Tang Kiều không trả lời.

Phó Hành Chu lại mở miệng lần nữa, nghiêm túc nói: "Sao tự nhiên mặt em đỏ vậy, có phải sốt rồi không?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều không thoát khỏi lồng ngực của Phó Hành Chu được, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày: "Không có!"

Phó Hành Chu liền duỗi tay áp lên trán Tang Kiều, cười một chút: "Vậy là xấu hổ à?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều hít sâu một hơi, quay mặt nghiêm túc đánh giá Phó Hành Chu từ đầu tới chân một phen.

Càng nhìn càng cảm thấy hôm nay hắn không ổn lắm, giống như uống lộn thuốc.

Tang Kiều đưa bàn tay không truyền dịch ra khỏi chăn, giơ trên đầu Phó Hành Chu, cũng sờ trán hắn.

Không nóng......

Tang Kiều nghi ngờ thu tay về, mặt mày nghiêm túc chỉnh lại cho Phó Hành Chu: "Anh đừng gọi tôi là vợ!"

Có lẽ bởi vì thức suốt mấy đêm.

Trạng thái của Phó Hành Chu cũng không tốt như bình thường, dưới đôi mắt hẹp dài hiện một tầng xanh lá nhàn nhạt, hiển nhiên do đã lâu không nghỉ ngơi.

Không đến công ty nên Phó Hành Chu cũng không mặc tây trang như thường ngày, mà ăn mặc vô cùng giản dị, thoạt nhìn trẻ hơn trước nhiều.

Phó Hành Chu hai tay ôm Tang Kiều vào lòng, hơi lười biếng dựa vào đầu giường bọc da.

Hắn ôm chặt Tang Kiều trong ngực, như có chút khốn đốn nâng mí mắt lên: "Chúng ta chưa kết hôn?"

Tang Kiều mím môi: "...... Kết rồi."

Phó Hành Chu cầm lấy tay Tang Kiều nghịch nghịch: "Không lãnh giấy kết hôn?"

Tang Kiều: "...... Lãnh rồi."

Phó Hành Chu cắn nhẹ vào tai Tang Kiều: "Vợ, có vấn đề gì sao?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều nhìn chính mình nhảy vào hố mà Phó Hành Chu đào sẵn, còn tự tay đắp hai nắm đất lên, nhăn mặt hối hận: "Gọi vợ không dễ nghe."

Phó Hành Chu dung túng Tang Kiều chơi xấu, nói theo cậu: "Chỗ nào không dễ nghe?"

Tang Kiều nghiêm túc, túm ngón tay Phó Hành Chu giảng giải đạo lý: "Vợ là gọi con gái...... Tôi là con trai. Con trai...... Không thể gọi là vợ."

Phòng bệnh này là gian phòng đặc biệt mà bệnh viện đa khoa chuẩn bị cho các lãnh đạo cấp cao.

Tất cả các trang thiết bị đều là tốt nhất, ngay cả đèn trần cũng làm bằng pha lê.

Ánh sáng màu vàng của đèn chùm giống như cuộn sóng chiếu tới, dừng trên thân ảnh Tang Kiều cùng Phó Hành Chu đang đan xen vào nhau.

Nước da Tang Kiều thuộc loại tái nhợt khuyết thiếu ánh sáng mặt trời, thiếu cảm giác khỏe mạnh.

Mà lúc này được nhuốm bởi ánh sáng ấm áp, sắc mặt hiện lên vài phần ôn nhuận nhu hòa.

Từ góc độ Phó Hành Chu nhìn qua, vừa vặn có thể thấy một nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh của Tang Kiều.

Giống như chủ nhân của nó.

Chọc người yêu thích.

Phó Hành Chu lưu luyến nốt ruồi nhỏ kia hồi lâu, ánh mắt dần dần nhiễm chút ngẩn ngơ.

Thanh âm hắn chìm xuống, tay đặt trên người Tang Kiều cũng dịch đi.

Phó Hành Chu nói: "Được."

Tang Kiều: "???"

Tang Kiều đợi nửa ngày chưa thấy Phó Hành Chu đáp lại, lúc này nghe hắn đột nhiên nói một chữ, ngẩn người, quay đầu: "Cái gì được cơ?"

Tang Kiều chủ động quay sang góc độ rất thích hợp để hôn môi.

Phó Hành Chu tùy ý hôn lên khóe miệng Tang Kiều, lại âu yếm xoa xoa người trong lòng: "Nếu không gọi vợ thì đổi sang tên người khác không biết nhé."

Tang Kiều: "......"

Phó Hành Chu dường như thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc, ôm Tang Kiều nói: "Gọi Điềm Bảo, được không?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều cảm thấy mình sắp bốc khói đến nơi rồi, hận không thể ngay lập tức bò ra khỏi lồng ngực Phó Hành Chu để bảo trì khoảng cách: "Không! Không được không được!"

Phó Hành Chu dễ dàng áp chế tay chân nhỏ gầy của Tang Kiều đang muốn phản kháng, lại thuận thế hôn hôn cậu: "Sao không được?"

Tang Kiều bị Phó Hành Chu hôn đến đầu óc choáng váng, gian nan thở hổn hển mấy hơi ở trong lòng Phó Hành Chu, theo lý cố gắng cãi lại: "Trẻ con...... Mới gọi là Bảo Bảo, tôi không muốn gọi Bảo Bảo."

Phó Hành Chu khẽ nhếch khóe miệng: "Được, không gọi Bảo Bảo, gọi Điềm Bảo."

Tang Kiều: "......"

Rốt cuộc cũng là vừa mới tỉnh sau hôn mê.

Tinh lực của Tang Kiều không tốt như trước, náo loạn với Phó Hành Chu một hồi, suy nghĩ có chút không theo kịp, ngay cả giọng nói cũng nhỏ đi vài phần.

Hơn nữa hôm nay Phó Hành Chu giống như khởi động được cơ quan kỳ quái nào đó, khiến cho Tang Kiều đánh trận nào thua trận đấy.

Không chỉ bị lừa không biết bao nhiêu lần, còn bị giở trò lưu manh nhiều vô số.

Tang Kiều im lặng phản ứng lại, cảm thấy mình quá thiệt rồi.

Vì thế.

Cậu phồng mặt, vô cùng cực kỳ nghiêm túc ghé vào lồng ngực Phó Hành Chu suy nghĩ một chốc.

Sau khi cân nhắc mới nói với hắn lần nữa: "Phó Hành Chu, anh không cần như vậy...... Hai người chúng ta không được lâu đâu. Chúng ta đều không có, cái tình cảm nền tảng kia, chỉ là bừa...... À không, chỉ là nghe theo người khác kết hôn thôi."

Tang Kiều nuốt xuống vốn từ thô tục của bản thân, cố gắng nói một cách đàng hoàng: "Trước đấy anh nói thích tôi...... Chắc anh chỉ là bị...... Bị, ảo giác! Về sau chờ anh nhìn thấy những người khác, không còn bị ảo giác, anh sẽ không......"

"Tôi sẽ không thích em nữa?"

Phó Hành Chu ngắt lời Tang Kiều.

Biểu tình của Tang Kiều cũng không biết là vui vẻ hay khổ sở, cúi đầu trầm mặc hai giây rồi lại gật gật đầu.

Tâm trạng tốt cả một tối của Phó Hành Chu giống như bị một gáo nước lạnh dội vào.

Tay hắn đang đặt trên eo Tang Kiều ôm thật chặt, hơi tạm dừng vài giây, mở miệng nói: "Kiều Kiều, em thích sân khấu không?"

Ánh mắt xinh đẹp của Tang Kiều nghe thấy câu hỏi hơi mở to chút.

Hồi lâu sau mới gật gật đầu.

Phó Hành Chu nói: "Tại sao lại thích?"

Tang Kiều trung thực suy nghĩ: "Ừm, vốn dĩ cũng không thích...... Nhưng lần trước biểu diễn, liền phát hiện nếu như có nhiều người như vậy đều nhìn tôi, cũng là một chuyện tốt......"

Phó Hành Chu cười cười: "Cái thích của Kiều Kiều đối với sân khấu, là ảo giác sao?"

Tang Kiều sửng sốt, lắc đầu: "Không phải."

Lúc cậu đứng trên sân khấu.

Dưới ánh đèn sáng rực.

Thời điểm khi ánh đèn chỉ hướng về người cậu.

Nháy mắt kia.

Chẳng sợ chỉ có trong nháy mắt.

Ít nhất trên thế giới này không có người nào lựa chọn vứt bỏ cậu.

Tang Kiều ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Phó Hành Chu, yên lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi lặp lại lần nữa: "Tôi thích sân khấu, không phải ảo giác."

Bóng đêm hơi lạnh.

Trời thu giao đông ở Bắc thành se lạnh, những chiếc lá cuối cùng trên đầu cây xơ xác, rơi xào xạc xuống.

Mà trong phòng bệnh lại ấm áp.

Ngoại trừ tiếng thở oxy.

Và lời nói của Phó Hành Chu vang lên bên tai Tang Kiều: "Tương tự, Kiều Kiều, thích mà tôi dành cho em, cũng không phải ảo giác."

Từng chữ Phó Hành Chu nói cọ qua vành tai Tang Kiều, róc rách theo ánh trăng yên tĩnh, lại chảy vào vị trí nơi trái tim, dọc theo đáy lòng đã khô cạn của cậu.

Như đã nhịn hồi lâu.

Phó Hành Chu lại tiếp tục nói: "Tang Kiều, tôi không chỉ thích em. Nếu em nhất định muốn tôi nói rõ ràng thì lần này tôi sẽ nói rõ—— Tôi thực sự rất yêu em, Tang Kiều."

Thân thể Tang Kiều có một loại yếu ớt đơn bạc, khi nghe được những lời này khẽ run run, giống như không thể tin, xoay người sang chỗ khác.

Phó Hành Chu như con thú ăn thịt đã chờ đợi con mồi từ lâu, bắt được tất cả tầm mắt Tang Kiều vọng lại đây.

Sau đó bình tĩnh mở miệng: "Tôi đã nói sẽ không hỏi ý kiến của em nữa, cho nên tôi trực tiếp nói cho em—— Tang Kiều, tôi sẽ không ly hôn với em. Tương lai sinh lão bệnh tử, tôi đều sẽ cùng em trải qua."

Tang Kiều dường như bị Phó Hành Chu dọa sợ, ngơ ngẩn không nói chuyện.

Phó Hành Chu duỗi tay, vô cùng ôn nhu vén vài sợi tóc trên trán của Tang Kiều ra sau tai: "Tôi đã cho em đủ thời gian để thích ứng rồi, cũng hoàn toàn không để ý mấy cái gọi là bệnh nhỏ của em."

Tang Kiều ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Phó Hành Chu hơi cúi người đặt lên trên trán Tang Kiều một nụ hôn: "Nhưng như vậy, Tang Kiều, đừng từ chối tôi nữa. Đừng viện cớ, cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ không cần em, biết không?"

Tang Kiều do dự lúc lâu, thanh âm nho nhỏ nói: "Vậy anh sẽ không...... Không cần tôi sao?"

"Sẽ không."

Phó Hành Chu lại hôn hôn đôi môi khô khốc của Tang Kiều, mềm nhẹ nói, "Kiều Kiều muốn biết mỗi ngày tôi đều tưởng tượng gì không?"

Tang Kiều ngồi trên Phó Hành Chu nhìn hắn.

Nhìn thẳng có thể thấy đôi mắt hắn.

Giác quan thứ sáu của Tang Kiều nói cho cậu rằng tốt nhất mình không cần biết, vì thế đặc biệt thành khẩn lắc lắc đầu.

Phó Hành Chu lại không nghe Tang Kiều, ôm người trên đùi đến gần chút, thấp giọng nói: "Mỗi ngày tôi đều tưởng tượng, nhốt Kiều Kiều trong nhà, ở trong phòng ngủ, mỗi ngày đều xem Kiều Kiều khóc trên giường, tốt nhất là khóc đến thiếp đi trên giường."

Tang Kiều: "......"

Không đợi Tang Kiều kịp tức giận.

Phó Hành Chu lại nói: "Cho nên đừng làm tổn thương thân thể của mình. Nếu như thật sự khó chịu, Kiều Kiều, chồng dùng cách khác làm em đau, được không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Phó tiên sinh bởi vì quá mức kích động vẫn chưa thể tham gia tiểu kịch trường.

Tác giả khuẩn: A, vai ác lớn nhất rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt xấu xa chân chính rồi.

______

=))))))) Má tỏ tình này quá bá đạo, Phó tổng thay kịch bản thật rồi.