Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 22



Trongsuốt cả đời Hàn Dẫn Tố chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này. Theo bản năng nhắmmắt lại để trốn tránh, dù sao thì cũng không nhúc nhích được, mắt không thấythì tâm không phiền.

PhươngChấn Đông chỉ sững sờ một cái chớp mắt rồi nhanh chóng bước vào kéo khăn tắmlớn bọc lấy người cô rồi cúi người ôm cô vào ngực.

Khăntắm mềm nhẹ nhưng cũng rất mỏng, hơn nữa dù có lớn cũng không thể che được hết.Bàn tay Phương Chấn Đông không thể tránh được việc đụng chạm tới da thịt trắngnõn của cô gái trong ngực.

Conmắt của anh từ từ thâm trầm. Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực một cái, cônhắm chặt mắt lại, lông mi dài vểnh lên có chút rung rung để lại một vệt sángmờ. Không biết là vì không khí nóng bức hay không mà khuôn mặt nhỏ nhắn cho đếntai và cô đều đỏ ửng lên, xuống chút nữa……

PhươngChấn Đông bất chợt cảm giác trên thân thể mình có chỗ nào đó đang sưng lên, cáiloại phản ứng sinh lý tự nhiên này dường như là không thể khắc chế được nữa.Mặc dù là muốn áp đảo cô gái nhỏ này nuốt cô vào bụng nhưng lý trí cường đạinhắc cho anh biết trước tiên phải kiểm tra xem nha đầu có bị thương không đã.

PhươngChấn Đông hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng ngăn xao động trong lồngngực lại rồi mới cất bước ra khỏi phòng tắm ôm Hàn Dẫn Tố vào phòng ngủ của cô.

HànDẫn Tố chỉ mong có thể nhắm mắt như thế này cả đời được thì tốt quá. Tình huốngxấu hổ như vậy lại bị Phương Chấn Đông nhìn thấy. Sau này biết đối mặt với anhta thế nào đây?

Mớivừa rồi tư thế mình ngã xuống sao khó coi đến vậy? Thật là, cô không muốn sốngnữa! Tại sao không cho cô chết đi luôn cho rồi, hơn nữa chuyện này vẫn còn kéodài…. Cô nhắm mắt, ngược lại càng cảm thấy nhạy bén rõ ràng, anh ta ôm mình,giữa hai người chỉ có chiếc khăn tắm mỏng và áo sơmi của anh.

Ai đócó thể nói cho cô biết, giữa trời lạnh như thế này sao anh ta mặc ít áo nhưvậy? Thậm chí cô còn cảm giác được qua hai lớp vải mỏng có thể cảm thấy được cơbắp và nhiệt độ cơ thể anh. Ít nhất phải là cơ bụng sáu múi!

Anhta còn ôm chặt lấy cô làm cô cảm nhận rõ ràng sinh lý đang biến hóa. Giờ phútnày cô mới nhớ tới Phương Chấn Đông không chỉ là người có cái mặt than, khôngchỉ là lãnh đạo của anh em binh lính mà còn là người đàn ông bình thường nhất.Mà mình thì đã quá sơ sót dẫn sói vào nhà rồi sao???

Cảmthấy phía dưới là một mảnh mềm mại, cánh tay vững chãi buông cô ra bức hormonenam tính dời đi đồng thời cô cảm giác được chân cô có cảm giác hơi đau và thôráp, lúc này cô mới lấy hết sức bình sinh và dũng khí mà mở mắt ra. Và càngkhông khỏi quẫn bách.

Cônằm ngửa ở trên giường, tuy nói trên người còn trùm khăn tắm nhưng nhìn chẳngche đầu che đuôi gì cả. Hơn nữa anh lại nâng chân cô lên, từ góc nhìn củaanh…..

HànDẫn Tố cảm thấy tình cảnh bây giờ một chút cũng chẳng thấy tốt lên ngược lạinói không chừng lại càng thêm hỏng bét.

"Khôngđược nhúc nhích!"

HànDẫn Tố vừa động đậy một chút định che lấy bàn chân mình thì người đàn ông nàyđã nghiêm túc ra lệnh. Thật ra thì chẳng cần anh nói Hàn Dẫn Tố cũng không dámđộng đậy vì cô phát hiện càng động đậy thì lộ càng nhiều. Quyết định cố làm damặt dày, phát huy tinh thần lợn chết không sợ nước sôi mặc kệ anh định đoạt.

PhươngChấn Đông một tay cầm lấy chỗ mắt cá chân cô, một tay để ở lòng bàn châm mảnhkhảnh nhẹ nhàng xoay tròn vài cái. Hàn Dẫn Tố than nhẹ vài tiếng không hề kêuđau. Anh biết cô không có gì đáng ngại.

Biếtcô không có sao, mặt Phương Chấn Đông trầm xuống bắt đầu tính sổ:

"Tôiđã nói có chuyện gì thì gọi tôi sao lại không nghe lời?”

MặtHàn Dẫn Tố đỏ bừng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này. Tình huống đó mà côgọi anh thì có còn coi là cái gì nữa?

Nhưngnhững lời này không có cách nào để nói ra khỏi miệng, mà Hàn Dẫn Tố cũng khôngcam chịu bị quở trách, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại bắt đầu già mồm:

"Dùsao ngã gãy chân là chuyện của tôi!”

PhươngChấn Đông nhíu nhíu mày, nha đầu này không biết lấy gan đâu mà lớn như vậy?Không phải tận mắt nhìn thấy anh cũng không nghĩ rằng nha đầu này đã kết hônrồi ly hôn. Thật là quá trẻ con.

NhưngHàn Dẫn Tố như vậy lại khiến Phương Chấn Đông không thể kháng cự bị cuốn hútđược. Phương Chấn Đông là người mạnh mẽ rắn rỏi, chẳng cần người ta nói cũng đãbiết, từ nhỏ đến lớn như bây giờ luôn biết mình phải làm gì. Hơn nữa nhữngngười phụ nữ bên cạnh anh cũng không ai giống Hàn Dẫn Tố.

Mẹanh thì không cần phải nói, người có thể một tay vun vén Phương Gia gọn ghẽ thìkhông phải người phụ nữ bình thường có thể làm được. Em gái Phương Nam của anh,anh vẫn còn nhớ rõ lúc Phương Nam học lớp 6 bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầuchặn đường bị anh phát hiện. Khi anh còn chưa kịp ra uy làm anh trai thì têntiểu tử kia đã bị Phương Nam đánh cho nát cái đầu dê.

Khiđó Phương Nam thật đúng là một nha đầu hoang dã không hơn không kém, về sau mặcdù có trở thành thục nữ khéo léo thì anh vẫn không thể quên được hình ảnh kiatrong trí nhớ.

Có lẽngười đàn ông nào sinh ra đều muốn được che chở cho ai đó, cái ý niệm bảo hộ đóđã ẩn sau trong lòng Phương Chấn Đông ba lăm năm và đến khi bộc phát ra thì cóthể kinh khủng đến mức nào.

MàHàn Dẫn Tố đúng lúc là người khiến đàn ông quá dễ dàng động lòng muốn bảo vệ.Cô gái Giang Nam xinh đẹp dịu dàng, là người vừa li hôn thê thảm….Còn nữa, cônhìn có vẻ như nhu nhược nhưng thật ra lại là người vô cùng kiên cường, ngườiđàn ông bình thường còn thương tiếc huống chi người lại vô cùng muốn che chở cônhư Phương Chấn Đông.

Côgái nhỏ này cho dù giận dỗi, lời nói ra cũng vô cùng nóng nảy nhưng mang mộtgiọng điệu mềm mại nũng nịu chui vào tai Phương Chấn Đông vào tận trong lòng cóchút ngứa ngáy. Hơn nữa ánh mắt anh nhìn xuống, chắc cô không biết lúc này cômê người đến mức nào. Anh mất bao nhiêu khí lực để khắc chế mình nhưng dục hỏavẫn dâng lên hừng hực.

Dacủa cô trắng nõn tươi mát, dường như không thấy được lỗ chân lông. Trắng nõn ởdưới ánh đèn giống như trân châu sáng bóng nhẹ nhàng chậm chạp lưu động, vócngười nhỏ nhắn hình dáng mảnh khảnh tuyệt đẹp. Phương Chấn Đông nhìn thấy ngườiphụ nữ mặc ít như vậy chỉ có ba người. Một là em gái Phương Nam của anh lúc cònbé, hai là vợ trước Chu Á Thanh, rồi đến người trước mặt anh đây: Hàn Dẫn Tố.

Dườngnhư anh không còn nhớ được Chu Á Thanh như thế nào nữa nhưng cô gái nhỏ trướcmắt này đã xâm chiếm toàn bộ trí óc anh. Sợ rằng suốt đời này sẽ không thể nàoxóa đi được. Bản năng đàn ông sai khiến, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bắp châncô.

Thânthể Hàn Dẫn Tố không khỏi nhẹ nhàng run rẩy, có chút giật mình. Dường như khôngthể nào ngờ mà nhìn anh, mắt dần dần trợn to cứ trơ mắt nhìn anh đến gần mặtmình.

Anhđã sớm tháo cà vạt, cổ áo mở mấy cúc khiến cô thậm chí có thể nhìn thấy được cơngực anh. Trong khí đó cái mùi nam tính kia cùng với dạng bá đạo trên người anhthành một loại cường thế không cho phép cô cự tuyệt nhưng lại khiến cho ngườita có cảm giác mặt đỏ tim đập, cả người nóng lên.

Ánhmắt anh thâm trầm sâu như biển, trong đáy mắt lại như ngôi sao thắp sáng trênbầu trời đêm lấp lánh….

HànDẫn Tố bị trúng bùa mê rồi, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác hơi thở của anhdường như bao phủ cả người cô khiến cô không thể trốn tránh. Cô còn cảm thấyđược nhiệt độ của môi anh.

"Reng!!!"

Mộttiếng chuông thật dài vang lên trong yên tĩnh trong nháy mắt phá vỡ không khímập mờ. Hàn Dẫn Tố nhanh chóng mở mắt ra, môi anh chỉ cách môi cô có vài phân.

Côchớp mắt mấy cái và hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Cái đầu nhỏ lui về phía sau mộtcái tạo khoảng cách giữa hai người, môi nhếch lên:

"À,Ừm….Điện thoại di động của anh….”

HànDẫn Tố lắp ba lắp bắp mở miệng, thanh âm có mấy phần run rẩy. Phương Chấn Đônglại không thèm để ý đến chuông điện thoại trong túi không ngừng vang lên, nhìnthật sâu vào mắt cô, ánh mắt mang theo soi mói cùng bất mãn.

HànDẫn Tố không dám nhìn thẳng vào mắt anh vội kéo chiếc chăn ở một bên trùm kínngười. Phương Chấn Đông khẽ cau mày đứng lên móc điện thoại trong túi ra nhìnmột chút rồi nhận. Giọng vẫn trước sau như một vô cùng tỉnh táo trầm ổn:

"ÁThanh có chuyện gì?"

Chu ÁThanh đứng trước ở cửa sổ sát đất, một tay cầm chiếc ly đế cao một tay áp điệnthoại vào tai. Trên lầu 20 có thể dễ dàng thấy được đô thị phồn hoa nhưng đángtiếc giờ đây chỉ có thể thấy được ánh đèn leo lét. Có lẽ là vì lòng cô đã rãrời nên nhìn ánh đèn cũng rã rời.

Chu ÁThanh vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Chấn Đông, là anh trai mangtheo cô đến bờ sông bơi lội. Bình thường anh cô có chết cũng không mang theo cônhưng lần đó cô cố sống cố chết nài nỉ theo mới được đi cùng.

Đếnnơi thì mấy đứa trẻ trong đại viện cũng ở đây, dĩ nhiên cũng có Phương ChấnĐông. Phương Chấn Đông là thủ lĩnh ở đây mà cô chỉ là cái đuôi nhỏ, thậm chíanh còn không thèm liếc nhìn cô một cái.

Bọncon trai thì đi bơi còn để lại cô với đám quần áo. Cô thấy trên sông cách đókhông xa có một bụi hoa dại thật đẹp, cô chưa bao giờ thấy bông hoa nào xinhđẹp như vậy, nụ hoa màu trắng có đọng chút sương đêm đang hé nở. Con gái thì aicũng thích hoa, dĩ nhiên cô cũng vậy.

Côthận trọng dẫm lên một tảng đá để hái hoa, không ngờ tảng đá không vững chắc,thân thể cô nghiêng một cái rồi ngã nhào xuống sông.

Ngườicô không cao lắm lại không biết bơi, cho dù nước sông rất cạn nhưng cô vẫn cảmthấy như không thấy đáy. Sau khi uống mấy ngụm nước mới được một đôi tay vữngchãi lôi lên, chủ nhân đôi tay ấy chính là Phương Chấn Đông.

Anhcau mày nhìn cô, đem áo của anh khoác lên người cô rồi xoay người hái cành hoadại nhét vào trong tay cô. Hình ảnh người con trai lạnh lùng dưới ánh nắng mặttrời cứ như vậy in sâu trong lòng Chu Á Thanh, vài chục năm sau cũng không phainhạt….

Saunày hai người đi gặp mặt cũng là do cô âm thầm sắp xếp, xem mặt rồi kết hôn. Côchưa bao giờ nghĩ có thể thuận lợi nhanh chóng cùng anh trở thành vợ chồng nhưvậy. Mộng đẹp hai mươi mấy năm đã trở thành sự thật, mà thực tế thì không phảilà mộng…..

Chu ÁThanh rất nhanh chóng phát hiện, Phương Chấn Đông không thương cô, một chútcũng không. Có lẽ ngay cả thích cũng không, dù là vợ cũng chỉ là người xa lạ.

Mặcdù giây phút cô run rẩy giao mình cho anh thì hai người cũng chỉ là người xalạ. Chu Á Thanh dám chắc anh cũng sẽ không bao giờ biết vợ mình chính là cô béhai mươi mấy năm trước anh đã đưa hoa cho.

Saulại Chu Á Thanh mới biết, cái loại hoa ở bờ sông kia chính là cây xương bồ. Hoađó có nghĩa là: “Tôi tin bạn.”