Sau Khi Hoàn Tục Tôi Trở Thành Đỉnh Lưu Giới Giải Trí

Chương 4



Lúc từ sở cảnh sát trở lại khách sạn của đoàn phim trời đã tối rồi.

Đoàn phim người giống như còn tịch thu công, nhưng thật ra Tiết An đã nhận được kịch bản mới do biên kịch mang đến.

Tiết An lập tức đưa cho Cảnh Dật.

"Vất vả nửa ngày, hẳn cũng đói bụng, ăn cơm trước rồi hãy xem kịch bản mới?"

"Được."

Cảnh Dật còn đang nghịch điện thoại, cúi đầu đáp lại Tiết An, có vẻ rất ngoan ngoãn.

"Cậu muốn ăn gì? Tôi gọi cơm hộp nha."

"Cơm hộp? Cơm hộp là vật gì?" Lại nghe được danh từ mới, Cảnh Dật ngẩng đầu, "Tiết An thí chủ thích ăn cơm hộp?"

"Ờ......" Tiết An sờ sờ mũi, "Cậu muốn ăn món gì thì tự chọn đi."

Cảnh Dật cầm lấy điện thoại của Tiết An.

Cậu lướt màn hình, nghiêm túc nhìn từ đầu đến đuôi, chỉ vào cải trắng thái sợi đơn giản nhất: "Bần tăng muốn ăn món này, nó sẽ chạy từ bên trong ra sao?"

"Ha ha, không đâu, đặt hàng sẽ có người đưa đến đây." Tiết An cười lại hỏi lại: "Cậu xác định hôm nay chỉ ăn cái này?"

"Không, còn có cái này nữa." Cảnh Dật chỉ vào cơm, giọng nói buồn rầu, "Ít như thế, bần tăng ăn không đủ no."

"Ăn cơm dễ béo, minh tinh muốn giữ dáng...... Aizz, được rồi. Tôi đặt cho cậu một bát."

Tiết An chốt đơn đặt hàng, 30 phút sau đồ ăn được đưa tới đây.

Tốc độ Cảnh Dật ăn cơm cực nhanh.

Cậu thật sự rất đói bụng, lúc nãy châm cứu tiêu hao không ít nội lực và thể lực. Ăn hai bát cơm cộng thêm một đĩa đồ ăn vào bụng, có chút không đủ.

Cảnh Dật cũng có không mặt mũi kêu thêm, thu dọn bát đũa hỏi: "Tiết An thí chủ, bát đem ra đó rửa sao?"

Cái cậu nói chính là toilet, vừa rồi Tiết An đã dạy cậu dùng thế nào.

"Không cần rửa." Tiết An đã quá quen với việc Cảnh Dật diễn sâu, không trách, "Ném vào cái thùng rác màu đen là được."

Cảnh Dật nhìn xuống chiếc thùng rác đen Tiết An nói, thấy bên trong đều là đồ bẩn, dùng sức cầm bát không buông.

Không sứt cũng không hỏng, sao phải ném? Hồi ở trong chùa, bị các sư huynh trêu đùa không cẩn thận làm mẻ bát, cái bát kia cậu vẫn còn dùng đến giờ.

Tiết An đang ăn vừa nhấc đầu lên liền thấy Cảnh Dật cúi đầu xoa chén, không đang biết nghĩ cái gì.

"Nhanh ném đi, loại bát đũa này dùng lần hai sẽ trúng độc."

"Độc?" Thần sắc Cảnh Dật trở nên ngưng trọng.

Đã có độc, vẫn nên ném bãi rác.

Ném chén đũa xong, Cảnh Dật tiếp tục nghịch điện thoại.

Điện thoại có không ít bức hoạ gọi là "Ảnh chụp", trừ nguyên chủ, còn có một người phụ nữ mặt mày ôn hoà. Người phụ nữ này, có lẽ là mẫu thân của nguyên chủ.

Cảnh Dật vào chùa khi chưa đầy ba tuổi, ấn tượng với cha mẹ mình không sâu.

Cậu xem xong ảnh người phụ nữ, click mở kịch bản.

Không biết là ấn vào cái gì, điện thoại bỗng nhiên phát tiếng vang.

Tiết An nghe, biết Cảnh Dật là ấn chức năng tự động đọc diễn cảm của điện thoại, cười nói: "Haha, cậu cứ nghe kịch bản, tôi về phòng ngủ trước, mai đến giờ kêu cậu dậy."

Tiết An đi rồi, Cảnh Dật nghe kịch bản hai lần, hoàn hoàn chỉnh chỉnh niệm lại mấy lần.

Trí nhớ cậu từ trước đến nay không tồi, chỉ chốc lát đã nhớ hết nội dung kịch bản, sau đó vào toilet tắm nước nóng.

Tắm xong, dùng nước lạnh giặt sạch quần áo, thay quần áo mới trong túi, Cảnh Dật thử nhập định.

Tiến vào không gian, không biết tiếng tụng kinh nghiêm trang truyền đến từ đâu.

Cảnh Dật phát hiện cậu có thể xem có thể nghe, nhìn kỹ lại một người có diện mạo giống hệt Cảnh Dật.

"Cảnh Dật" kia mặc tăng y, chật vật chạy vội trong rừng rậm, đằng sau "Cảnh Dật" là hãn phỉ cầm đao kiếm đuổi theo.

Mặt đạo tặc lộ hung quang, vây đánh tứ phía.

"Cảnh Dật" kia tránh không kịp......

A di đà phật.

Cảnh Dật mở mắt, rũ mi.

"Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết."

Chắp tay thở dài, Cảnh Dật niệm tâm kinh lần nữa. tiếng Kinh Phật vang lên, cảnh tượng thay đổi.

Cảnh Dật thấy trong phòng của "Luyện kiếm Sơn Trang" có một đôi phu thê đang thở dài.

"Nếu lúc Dật Nhi trở về, biết chúng ta lừa nó, tức giận thì làm sao?"

"Phu nhân không cần lo lắng, đáng thương cho tấm lòng của bậc cha mẹ trong thiên hạ, chúng ta cũng vì quá nhớ con. Vả lại, phương trượng đã đồng ý để Dật Nhi xuống núi, tất nhiên sẽ khuyên nhủ Dật Nhi."

Nghe đôi phu thê nói chuyện dưới ánh nến, Cảnh Dật lại thở dài.

Đây là cha mẹ cậu ở thế tục, đáng tiếc là, họ sẽ không được nhìn thấy đứa con mình tâm tâm niệm niệm. Dù là giả hay là thật, đều...... Không thấy được.

Lúc này, hình ảnh trước mắt lại biến hóa.

Đứa trẻ chạy vội trong thôn, khóc thút thít lúc cha mẹ cãi nhau, đứa trẻ đọc sách ở học đường, đứa trẻ dần dần lớn lên...... Tất cả những gì "Cảnh Dật" trải qua ở thế giới này, hiện lên như đèn kéo quân.

Cảnh Dật thở dài.

Tuy không thể tẫn hiếu với cha mẹ bên kia, nhưng "Cảnh Dật" gặp hãn phỉ đã bỏ mình, cậu ta thay cậu, tóm lại phải làm chút gì đó cho cậu ta. Đầu tiên là...... Thiếu nợ công ty và ngân hàng, tổng cộng 500 vạn(1).

(1) 500 vạn~17 tỷ rưỡi.

Mà còn muốn ở lại giới giải trí, thì phải xin lỗi mấy người đắc tội ngày xưa lúc đi kéo cừu hận.

Tâm loạn đến độ không nhập định được, Cảnh Dật dứt khoát đứng dậy, bắt đầu đánh quyền.

Tiết An đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ sáng, thời điểm gõ cửa phòng Cảnh Dật là 5 giờ rưỡi.

Không thấy Cảnh Dật ra mở cửa, Tiết An đang định cầm di động lên gọi, tiếng Cảnh Dật truyền từ phía sau đến: "Tiết An thí...... Tiết An, buổi sáng tốt lành, tôi mua bánh bao với sữa đậu nành, không biết có hợp khẩu vị anh không."

Tiết An quay đầu lại nhìn.

Cảnh Dật đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, tay xách bánh bao cùng sữa đậu nành.

"Gia hỏa được đó, cậu dậy lúc nào?" Tiết An kinh ngạc, "Huyền Không Đại Sư còn đang diễn hay gì?"

Mắt Cảnh Dật trong như nước hiện ý cười: "Không nói là thoát vai hay chưa, chỉ là tối qua giải quyết được mấy chỗ khó hiểu thôi."

Nghe Cảnh Dật nói chuyện "Bình thường" hơn rất nhiều, Tiết An trêu chọc nói: "Chẳng lẽ là ngộ đạo trong truyền thuyết? Tôi cảm giác hôm qua cậu có cái mùi vị đó. Đúng rồi, nhà cậu là thế gia y học à, còn biết châm cứu?"

Cảnh Dật cười cười không trả lời.

Tiết An cũng không để ý, hắn cũng biết hình tượng ngày xưa của Cảnh Dật, đoán có lẽ Cảnh Dật gặp chuyện bất đắc dĩ.

Hai người ăn sáng xong, bọn họ tụ tập dưới khách sạn chờ đạo diễn. Đoàn phim《 Dụ Tăng 》 có xe riêng, 6 giờ sáng tất cả cùng đến phim trường.

Không bao lâu, mọi người đã đến đông đủ.

Tới phim trường, Cảnh Dật thay tăng phục, đến trước tượng Phật, diễn lại cảnh hôm qua.

Huyền Không niệm kinh, hồ yêu Thuỷ Nhi nhảy lên vuốt ve tượng Phật.

"Nữ thí chủ, tượng Phật vô tâm, không biết nóng lạnh." Nói xong câu đó, Huyền Không khép hai mắt lại, không phản ứng Thuỷ Nhi.

Thủy Nhi nghịch ngợm dậm chân một cái, nhảy từ bàn thờ Phật xuống, tiến đến bên cạnh Huyền Không, lấy dải lụa trên y phục đùa giỡn Huyền Không.

Nhưng mặc kệ nàng náo thế nào, miệng Huyền Không vẫn niệm kinh, thanh âm không nhanh không chậm, ngữ điệu và tư thế cũng không thay đổi.

Càng khiến hồ yêu Thủy Nhi thêm bực mình, nàng xoa eo, mặt cố tình giả vờ thiếu nữ ngây thơ, vẻ yêu mị biến mất.

Đoạn thay đổi biểu cảm này của Khương Văn Văn không tồi, camera quay cho nàng một màn đặc tả.

Đạo diễn kêu cắt, cho qua.

"Cốt truyện phía sau cơ bản đều thay đổi, Khương Văn Văn, chủ yếu là ở cô, hẳn cô không có vấn đề gì đúng không?"

Khương Văn Văn không nghĩ lại đổi kịch bản, đạo diễn vẫn hoài nghi khả năng diễn xuất của cô ta. Trong lòng khó chịu, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ gật đầu nói được.

Hôm qua nổi giận cùng trợ lý, sau khi kết thúc công việc chẳng những ngực đau, còn bị người đại diện phê bình, nói nàng không thể tỏ thái độ trước mặt đạo diễn.

Có thể hiểu là, đạo diễn này là đệ tử của đạo diễn nổi danh nào đó, tuy hiện tại chỉ có thể quay web drama, nhưng tiền đồ vô lượng. Tạo quan hệ tốt với đạo diễn này, chỉ có lợi không có hại.

Khương Văn Văn dù rất muốn chửi thề, nhưng muốn đài truyền hình nhìn trúng bản thân, nên vẫn quyết định nghe lời đạo diễn nói.

Đến nỗi Cảnh Dật...... Nếu Cảnh Dật có thể dùng vai diễn khiến đạo diễn phê bình cô ta, cô ta cũng có thể dùng vai diễn ăn miếng trả miếng!

Quay xong cảnh niệm kinh ở Phật đường, là cảnh quét tước dọn dẹp Phật đường.

Cảnh Dật xách thùng gỗ cầm giẻ lau, lau tro bụi trên bàn thờ Phật. Y không làm qua loa, thật cẩn thận lau sạch sẽ đem từng chỗ từng góc một.

Anh quay phim khiêng cameras nhịn không được sát lại quay cận cảnh tay Cảnh Dật.

Cái tay kia trắng nõn thon thả nhỏ dài, tuy là tay con trai, nhưng mỗi một khớp xương đều nhô lên rõ ràng. Cho dù dính tro bụi, cũng không giảm bớt mỹ cảm.

Quay tay xong, camera di chuyển, quay từ xa, rồi lại gần, nhắm ngay phần mặt nghiêm túc không tỳ vết của Cảnh Dật

"Nghệ sĩ nhà anh không tồi." Tiểu Lưu bên tạo hình đến bên cạnh Tiết An, nhỏ giọng khen, "Diễn cảnh dọn dẹp cũng nghiêm túc như vậy."

"Tục ngữ nói không sai, muốn biết một người có chuyên nghiệp không, phải xem người đó dậy sớm hay muộn. 5 giờ rưỡi tôi cửa phòng, tên nhóc đó đã mua bữa sáng về rồi!"

"Wow, thật sự bắt đầu thay đổi triệt để từ chi tiết nhỏ nhất mà!"

Hai người trò chuyện, nhìn Khương Văn Văn đóng vai Thủy Nhi nhập cảnh.

Nàng hừ một cái, mặt cười giảo hoạt, miệng thổi khí. Quạt gió phía sau nàng lập tức khởi động, thổi vải che màu vàng trong Phật đường bay tán loạn khắp nơi. Hồ yêu dùng pháp thuật khiến Phật đường trở nên bụi bặm.

Tối qua Cảnh Dật đã hiểu khái niệm đóng phim là gì.

Y xoay người nhìn về phía Khương Văn Văn, thần sắc đạm nhiên: "Nữ thí chủ buổi sáng tốt lành, trong bếp có màn thầu nóng."

Khương Văn Văn nhìn Cảnh Dật đóng "Huyền Không" dạng liền tới khí.

Nàng "Hừ" một tiếng, nói: "Mấy cái màn thầu trắng kia, bổn cô nương mới không thèm ăn. Ta đã sớm ăn no nê trong rừng, không nói, đại sư này, con thỏ bên ngoài miếu ăn rất ngon."

"A di đà phật." Cảnh Dật niệm phật hiệu, tiếc hận cho số phận con thỏ, "Bần tăng tiếp tục quét tước, nữ thí chủ cứ tự nhiên."

Y lại cầm giẻ lau lên, chà lau Phật đường lại lần nữa.[Lạc Lạc: Phải tui là tui đập nhỏ tại trận á, người ta bục mặt ra lau còn đi phá( ̄^ ̄)]

Khương Văn Văn đột nhiên dậm chân, thở phì phì đi đến bên thùng gỗ.

Theo kịch bản, hồ yêu Thuỷ Nhi vì muốn Huyền Không lộ ra biểu cảm khác ngoài hiền lành bình tĩnh mà dùng đủ các loại thủ đoạn. Lúc làm bẩn Phật đường, nàng sẽ dùng một chân đá lăn thùng gỗ.

Nhưng Khương Văn Văn lại không trực tiếp đá lăn thùng gỗ, mà cầm thùng gỗ lên. Nàng vẫn diễn tiểu hồ yêu đang tức giận bất bình, ném thùng gỗ về phía bàn nơi Cảnh Dật đang lau.

Tiết An đứng một bên trợn tròn mắt.

Hắn nhìn lại kịch bản mới, kịch bản không có đoạn này! Nói cách khác là Khương Văn Văn cố ý sửa kịch bản, muốn gây khó dễ Cảnh Dật!

Tiết An thầm nhắc nhở trong lòng, nhưng nếu đạo diễn không bảo dừng mà hắn lao vào ngăn cản phá hỏng cảnh quay, ngược lại sẽ tạo thêm phiền phức cho Cảnh Dật.

Đúng là đạo diễn không nói gì.

Hồ yêu Thủy Nhi đá thùng gỗ đến vì muốn khi dễ Huyền Không, chuyện ném thùng gỗ lên Huyền Không chính là loại cảm xúc thăng hoa này. Tức giận đến quên dùng cả pháp thuật chẳng phải rất phù hợp với tính cách của hồ yêu sao?

Cái này không ăn nhập gì với kịch bản hết á.

Cũng không biết Cảnh Dật ứng phó thế nào, trong kịch bản Huyền Không ngoại trừ Phật pháp cao thâm, thật ra cũng là chỉ là một người tu hành. Nói cách khác, nếu là Huyền Không trong kịch bản, chắc chắn có thể dễ dàng hóa giải mối nguy.

Hai người suy nghĩ chưa được hai giây, nước văng từ thùng gỗ ra vừa lúc dừng trên người Cảnh Dật.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Cảnh Dật xoay người, hai chân dịch chuyển mờ ảo, tới sát sườn thùng gỗ.

Y vững vàng đón thùng gỗ vào tay, đưa thùng gỗ ra phía trước. Nước trên không trung vừa vặn rơi vào giữa thùng gỗ, một chút cũng không vãi ra trên mặt đất.

Toàn bộ quá trình, quần áo Cảnh Dật khẽ tung bay, thần sắc không chút gợn sóng buông thùng xuống.

Quá đẹp!

Đáy mắt đạo diễn lộ ra kinh hỉ.

Trên người Cảnh Dật tuyệt đối có công phu!

Thầy của ông ta thường xuyên hợp tác với Lục ảnh đế, Lục ảnh đế xuất thân là diễn viên võ thuật. Ông ta vẫn luôn nghe lão sư khen Lục ảnh đế được ông trời ban cho bát cơm, diễn cảnh đánh nhau căn bản không cần chỉ đạo võ thuật, hiện tại xem ra, Cảnh Dật rất giống Lục ảnh đế!

Diễn viên tiềm năng như vậy, sau này còn chạy đi đóng phim thanh xuân? Thiếu chút nữa đã bị mai một!