Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 20: XE LĂN



Quý Gia Doanh hình như đã sớm chờ nàng, cười hì hì nhìn nàng: "Ngũ muội muội, lại mặt sao cũng không thông báo trước một tiếng, còn đứng ở cổng lâu vậy, không biết còn tưởng rằng chúng ta đuổi muội đi, truyền ra ngoài không dễ nghe đâu."
Bảo Ninh nhìn về phía sau nàng ta, phát hiện người trong nhà đều có mặt.
Vinh Quốc Công đứng sau lưng Quý Gia Doanh, khuôn mặt lúng túng cười. Đào thị được nha hoàn dìu đi, một tay sờ bụng, mặt mày tỏa sáng, có vẻ rất vui.
Quý Uẩn lo lắng đứng bên cạnh Hứa thị, thấy Bảo Ninh, muốn cất bước đi qua, bị Hứa thị kéo lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn có mấy tên thái giám của Thiếu Phủ Giám, cách ăn mặc giống như là trước khi nàng thành thân, bọn hắn đang đưa sính lễ tới.
Nữ nhi gây chuyện, Vinh Quốc Công cũng cảm thấy không còn mặt mũi, hắn nhíu mày khẽ quát câu: "Doanh nhi, không nên nói bậy."
Hắn cũng không dám quát thêm gì, trong phủ này tuy hắn làm chủ, nhưng cũng không có địa vị thật sự, bây giờ Quý Gia Doanh dựa vào quan hệ của ca ca Đào thị gả lên cao, hắn càng không có quyền gì.
Mấy tên tiểu thái giám không cảm thấy kinh ngạc, hành lễ với đám người Quý Gia Doanh một cái, lách qua Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên muốn đi ra ngoài.
Cũng không biết là không nhận ra, hay là căn bản không muốn nhìn.
Quý Gia Doanh cong cong khóe môi, vừa muốn quay người trở về, Quý Uẩn chợt xông về phía trước một bước, lớn tiếng nói: "Gặp qua Tứ Hoàng tử!" Nói xong, hắn khom người chắp tay, thi lễ một cái.
Mấy tiểu thái giám cũng dừng lại, nhất thời không biết đi hay không đi mới tốt, lúng túng hai mặt nhìn nhau.

Nhưng vẫn giữ thể diện. Tên dẫn đầu ho khan hai tiếng, hoảng sợ quỳ xuống: "Tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, không biết chính là Tứ Hoàng tử, xin thứ tội!"
Hắn nói xong, Vinh Quốc Công cũng tranh thủ thời gian mở miệng nói: "Tứ Hoàng tử đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mau mời vào!"
Vinh Quốc Công không phải cố ý để Bảo Ninh cùng Bùi Nguyên ở nơi đó, hắn chỉ là không dám làm trái ý của Đào thị, Đào thị không con, không thích mẫu thân của Bảo Ninh là Hứa thị, cho nên không thích lây sang Bảo Ninh.
Mà Bùi Nguyên chỉ có danh Hoàng tử, không quyền không thế, ai cũng dám đắc tội ức hiếp, với thế lực của Đào thị nên cũng tự nhiên xem nhẹ.
Tim Bảo Ninh đập thình thịch, may mắn Quý Uẩn đứng lên chào hỏi thay nàng giải vây.
Bùi Nguyên gật đầu, thấp giọng nói: "Nhạc phụ không cần đa lễ."
Hắn cho bọn họ một cái thang bước xuống, Vinh Quốc Công vui vẻ chùi chùi mồ hôi trên trán, khoát tay ra hiệu vú già đứng bên cạnh bước đến cầm lấy hành lý của Bảo Ninh, đẩy Bùi Nguyên vào cửa.
Quý Gia Doanh nhíu mày. Nàng ta không cam tâm, mắt đảo qua thái giám dẫn đầu Thiếu Phủ Giám, dùng khẩu hình nói: "Đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái giám hiểu ý, giả bộ như không quỳ vững, miệng la ôi một tiếng, té sấp về phía trước, vừa vặn nhào vào trên xe lăn của Bùi Nguyên.
Vú già muốn nhận hành lý của Bảo Ninh, Bảo Ninh buông lỏng tay, không ai vịn, lại bị va chạm mạnh nên xe lăn mất khống chế, chạy thẳng về phía trước, mắt nhìn sắp đụng vào bức tường được xây làm bình phong ở cổng.
Bảo Ninh kinh hô một tiếng, muốn đưa tay cản nhưng lại bắt không được.
Trong nội viện liên tiếp vang lên những tiếng kêu sợ hãi, đều sợ Bùi Nguyên bị té ra ngoài, hoặc là trực tiếp đụng vào trên tường, Bảo Ninh nóng lòng, cũng không thèm để ý lễ tiết, chạy chậm đuổi theo.

Quý Gia Doanh giật giật khóe miệng, liếc xéo nhẹ giọng nói: "Cũng chỉ là một Hoàng tử có tội, ra vẻ cái gì."
Nhìn Bảo Ninh chạy tới, Quý Gia Doanh nhẹ nhàng nhấc váy, nhấc chân muốn âm thầm ngáng chân nàng.
Nhưng không ngờ chiếc xe lăn của Bùi Nguyên đang bị mất khống chế lại thay đổi phương hướng, chạy về phía nàng ta, Quý Gia Doanh trừng to mắt, kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cũng nhanh chóng thu lại cái chân kia, lảo đảo lui lại mấy bước sau nha hoàn.
Đào thị đứng bên cạnh nàng ta, bị tác động nên đột nhiên không thể đứng vững, suýt nữa ngã sấp xuống, tranh thủ thời gian níu lại y phục bà tử bên cạnh: "Bụng, che chở bụng của ta!"
Vinh Quốc Công đứng ở một bên, không biết là muốn đỡ cái này, hay là kéo cái kia, loạn thành một bầy.
Bùi Nguyên nắm lấy bánh xe, vững vàng đứng trước mặt Bảo Ninh, liếc mắt nhìn về đám lộn xộn bên kia xem kịch hay.
Bảo Ninh bị dọa xém chút tim ngừng đập, ngồi xổm xuống sờ chân của Bùi Nguyên, sốt ruột hỏi: "Thế nào, không có sao chứ? Người có đau không."
Bùi Nguyên nắm lấy tay của nàng, kéo nàng đứng lên: "Không có việc gì."
"Làm sao lại trượt đi? Ai làm." Hứa thị cũng lo lắng vội vàng chạy tới, nàng đau lòng Bảo Ninh, quay đầu đi nhìn tiểu thái giám đã sợ choáng váng kia, nghiêm nghị nói: "Người của Thiếu Phủ Giám làm việc như vậy? Đụng vào Tứ Hoàng tử, còn không mau nhận lỗi!"
Tên tiểu thái giám kia không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy.
Hắn là thủ hạ của Đào Mậu Binh – ca ca của Đào thị, được tuyển ra chuẩn bị hôn sự của Quý Gia Doanh, tất nhiên là nghe theo nàng phân phó.

Mà chuyện của Bùi Nguyên hắn cũng sớm nghe thấy, nghe đồn nói Tứ Hoàng tử đã tàn tật, ngay cả động cũng không thể động, ngày ngày co quắp trên giường, hơn nữa Thánh thượng lại không thích hắn, cho nên hắn ta vốn cũng không sợ, muốn đụng ai thì đụng người đó, dỗ cho Quý Gia Doanh vui vẻ thì hắn có thêm chút tiền thưởng.
Bây giờ Bùi Nguyên làm gì có dáng vẻ của một tên tàn phế, dùng tay khống chế tốc độ bánh xe, ngay cả điều khiển phương hướng cũng vô cùng chuẩn, cho dù nam nhân có chút võ cũng khó mà làm được.
Trước kia bộ dáng sắp chết của Bùi Nguyên người không ra người quỷ không ra quỷ, thì hắn dám bước lên khi nhục, bởi vì biết Bùi Nguyên bất lực không thể đánh trả. Bây giờ. . .
Tiểu thái giám cực kỳ hối hận. Hoàng tử rốt cuộc vẫn là Hoàng tử, coi như nghèo túng, cũng không phải một tên nô tài như hắn có thể chèn ép, tại sao phải tìm nguy hiểm cho mình?
"Tứ Hoàng tử, nô tài nhất thời không quỳ vững, kinh động đến điện hạ, xin thứ tội!" Tiểu thái giám đập đầu, rơi lệ cầu xin tha thứ.
Bảo Ninh rất tức giận. tính tính nàng tốt, nhưng không phải mù, những động tác nhỏ của Quý Gia Doanh nàng đều thấy được, trước kia nàng chưa gả đi thì Quý Gia Doanh liền nhằm vào nàng, bây giờ vẫn như vậy, còn liên lụy đến Bùi Nguyên.
trong lòng Bảo Ninh cảm thấy áy náy, hôm nay xảy ra những việc này, Bùi Nguyên chịu không ít uất ức, đều là bởi vì theo nàng.
"Chúng ta không để ý tới bọn họ, ta mang điện hạ về viện tử." Bảo Ninh sửa sang lại tấm thảm đắp trên đùi của Bùi Nguyên, đẩy hắn về viện tử của Hứa thị.
Việc đã đến nước này, nàng nhường nhịn thì như thế nào, Quý Gia Doanh cùng Đào thị cũng sẽ không nhớ đến điểm tốt của nàng, huống hồ bây giờ tốt xấu gì nàng cũng gả cho Tứ Hoàng tử, kiên cường một chút thì thế nào.
Nghĩ như vậy, Bảo Ninh ưỡn lưng thẳng mấy phần, Hứa thị cùng Quý Uẩn cũng đến, Minh Di Nương ở một bên lặng lẽ nhìn dáng vẻ muốn ngất đi của Đào thị, vỗ vỗ tay áo, cũng đi.
Chỉ còn lại Lục cô nương Quý Lưu Tương, và mẫu thân mềm yếu giỏi nịnh bợ La Di nương của nàng ta, hai người xấu hổ đứng tại chỗ.
. . .
Trong phòng, Hứa thị kể cho Bảo Ninh từ đầu đến cuối.
". . . Mấy ngày trước đây, Tam Hoàng Tử Bùi Tiêu mời người đến cầu thân, hôm nay người Thiếu Phủ Giám đến đưa sính lễ, làm Trắc Phi của Thái tử. Vừa rồi là muốn tiễn người của Thiếu Phủ Giám đi về, đang đứng bức tường bình phong chào tạm biệt, gã sai vặt gác cổng đến nói mấy lời vào tai phu nhân, phu nhân lại nói với Tứ cô nương, lúc ấy mẫu thân còn không biết bọn họ nói nhỏ chuyện gì, bây giờ nhớ lại, chắc chắn người gác cổng đến thông báo rằng hai con trở về."
Không cần Hứa thị nói, Bảo Ninh cũng có thể hiểu rõ chuyện này.

Từ nhỏ tính tình Quý Gia Doanh đã như vậy, ra khỏi phủ thì nàng là Tứ cô nương đoan trang thục uyển của phủ Quốc Công, nhưng không ra khỏi phủ thì chính là một người khác, ngang ngược xảo trá, không muốn mẫu thân ba người các nàng trải qua những ngày tốt lành.
Bảo Ninh không biết có phải tỷ muội trong phủ khác cũng lục đục với nhau như vậy hay không, còn nàng cảm thấy cuộc sống như vậy quá mệt mỏi, cho nên lúc trước mới hi vọng gả đi ra ngoài phủ.
Nàng chợt nhớ tới Đào thị cố gắng che chở bụng, hỏi: "Chủ mẫu có chuyện gì vậy?"
Hứa thị nói: "Có thai."
Bảo Ninh sửng sốt.
Hứa thị vỗ vỗ tay của nàng: "Con được gả đi, chuyện trong phủ không cần con quan tâm, sau này nếu như không có chuyện gấp, cũng nên ít trở về, yên tĩnh sống qua ngày là được."
Bảo Ninh nghe xong cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hứa thị cũng cảm thấy có chút chua xót: "Ai, cũng là Di nương vô năng, không bảo vệ được con, mới khiến cho con. . . Nhưng con cũng không cần lo lắng cho Di nương, có Quý Uẩn ở bên cạnh ta, ta sẽ không chịu thiệt thòi."
Nói đến đây, Hứa thị chợt nhớ tới Bùi Nguyên còn ở bên cạnh, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút xấu hổ.
Bùi Nguyên giống như không nghe thấy, ánh mắt rơi vào ngoài cửa sổ, Hứa thị âm thầm thả lỏng, chuyển chủ đề: "Bảo Ninh hôm nay trở về, cũng không có thông báo trước một tiếng, có đói bụng không, Di nương bảo phòng bếp nấu cơm cho con."
"Không có chọn ngày." Bảo Ninh nói: "Ở xa, không tiện lắm, vừa vặn hôm qua gặp được một xe ngựa, liền tiện đường tới." Nghe Bùi Nguyên nói, Bùi Dương vụng trộm chạy đến, Bảo Ninh không dám kể về hắn.
Hứa thị cười nói: "Vậy cũng thật tốt, Di nương cũng nhớ con, không cần phòng bếp làm, con muốn ăn cái gì nói với nương, nương tự mình làm cho con."
"Vừa ăn xong không lâu, chúng con vẫn chưa đói đâu." Bảo Ninh nhu thuận đáp lại, trong lòng đang lo lắng suy nghĩ rất nhiều. Bây giờ nàng muốn đi tìm Minh Di Nương, nhưng Bùi Nguyên ở đây, Hứa thị cũng ở đây, nàng không biết làm sao mở miệng.
Bùi Nguyên nhất định là không muốn để vết sẹo lộ ra ngoài, cũng không muốn có người nhắc đến chuyện đó, Bảo Ninh do dự một hồi, còn chưa nghĩ kỹ đối sách, liền nghe nha hoàn đến thông báo: "Minh Di Nương tới."