Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 41: Mị Ảnh



Diệc Tâm Đồng thay xong đồng phục nhân viên của hộp đêm Mị Ảnh cung cấp, bưng khay từ phòng thay quần áo đi ra.

Quan Hi chờ ở bên ngoài kéo cô qua một bên, lo lắng nói:

- Đồng đồng, không nên đi! Nếu như cậu thiếu tiền tớ có thể cho cậu mượn. . . . . .

Diệc Tâm Đồng nhìn cô, tâm tư phức tạp nói:

- Hi, không phải tớ thiếu tiền, tớ chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống, chúng ta cũng lớn rồi, nên thử ra ngoài thích ứng xã hội!

- Nhưng. . . . . . người ra vào Mị Ảnh rất phức tạp, tớ sợ cậu không đối phó được!

Cô cắn cắn môi:

- Không có việc gì đâu! Chỉ đi vào rót rượu cho khách cũng không phảitiếp rượu! Cô cầm tay bạn tốt, trên mặt từ từ nặn ra nụ cười kiên cường.

- Chuyện này. . . . . . - Quan Hi nhìn cô kiên quyết như thế cũng không tiện nói gì nữa.

- Diệc Tâm Đồng, trời ạ, căn phòng đắt nhất, không được chậm chạp mau vào đi! - Quản lý đột nhiên gọi tên cô.

- Vâng! - Diệc Tâm Đồng giữ chặt khay trong tay, đẩy bạn tốt đi sau đó trở lại trước mặt quản lý.

Quản lý là một phụ nữ trung niên, trên mặt trang điểm một lớp thật dày,miệng tô son đỏ như hoa hồng. Bà cực kỳ xem thường những cô gái trẻ hơnso với mình, đặc biệt là kiểu nhìn qua rất thanh thuần, tay tốt chân tốt không ra bên ngoài tìm việc làm lại làm tiểu thư suy đồi.

Quản lý dùng một sắc mặt khinh miệt nhìn thẳng cô sau đó chỉ chỉ một căn phòng ở khúc quanh trước mặt,căn dặn nói:

- Căn phòng đso được người ta bao hết, tất cả người trong đó đều là nhânvật lớn không chọc nổi, ứng phó cẩn thận, ngàn vạn lần không được để xảy ra sai lầm. Nếu như đối phương yêu cầu cô uống rượu, cô có thể ý tứuống một ngụm nhỏ.

Diệc Tâm Đồng vừa nghe trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng:

- Quản lý, lúc đầu phỏng vấn đã nói rõ, tôi chỉ rót rượu cho khách, không uống rượu!

Quản lý hừ lạnh một tiếng:

- Cũng vào Mị Ảnh rồi, còn giả bộ trong sạch cái gì, chỉ bảo cô tiếpkhách uống rượu cũng không phải bảo cô theo lên giường. Nếu như cảm thấy mình không làm được, tôi gọi những người khác đi vòa thay cô.

Trong lòng Diệc Tâm Đồng quýnh lên, vội níu cánh tay quản lý lại, cầu xin nói:

- Quản lý không được, tôi đi!

Quản lý hất tay của cô ra, giọng điệu hung ác nói:

- Vậy vào trong đi!

Diệc Tâm Đồng nhắm mắt, hạ quyết tâm, giẫm giày cao gót năm phân xuống đi về phía khúc quanh. Cô tự nói với mình, sở dĩ cô làm tất cả cũng chỉ đểthích ứng với xã hội sớm một chút, chờ đến ngày anh kết hôn ấy, cô không cần lệ thuộc vào anh cũng có thể sống một thân một mình.

Lúctrước cô tin rằng việc bảo cô đến nhà Vũ Lạc Trạch là vì để cho cô độclập, nhưng cho đến ngày hôm qua cô mới phát hiện, tất cả đều chỉ là cáicớ của anh. Anh muốn bảo cô dọn ra là không muốn cô gây cản trở chuyệntốt của anh và vợ chưa cưới.

Trong lúc suy nghĩ cô đã đi tới cửaphòng, cô đứng bên ngoài cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, chỉnh sửa các đồ trang sức, đưa tay đẩy cánh cửa trước mắt ra.

Vừa đẩy cửa ra, cô bị cảnh tượng bên trong làm chấn động, mắt đẹp trợn to.

Ánh đèn bên trong căn phòng lóe ra lúc sáng lúc tối, mùi rượu nồng nặc, mùi son phấn đập vào mặt, mà mấy người đàn ông đầu hói, trong ngực mỗingười ôm một cô gái, mà cô gái trong ngực quần áo xốc xếch, vai lộ mộtnửa.

Diệc Tâm Đồng cảm thấy thấy khí lạnh cả người từ bàn chân chạy lên đến não,mà hơn hoảng nhất là trong đám người đột nhiên có một gương mặt quenthuộc nhìn vào cô, cô không chỗ lẩn trốn bị đôi mắt đen như mực củangười đàn ông nhìn chòng chọc.