Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 119: Lễ cưới màu trắng



Diệc Tâm Đồng đẩy khuỷu tay của cô ấy, Quan Hi cười làm cô rợn cả tóc gáy, chưa từng thấy cô ấy cười không thùy mị như vậy:

- Hi, cậu làm sao vậy? Cười gì thế?

Quan Hi vội dừng tất cả ảo tưởng lại, che miệng cười nói:

- Không có việc gì, chỉ là nhớ đến một vài vui vẻ chuyện.

- À. . . . . . giúp tớ làm tóc phía dưới. - Cô chỉ chỉ tóc của mình, thật khẩn trương! Tim sắp nhảy lên cổ họng rồi.

Quan Hi ôm mặt của cô, trừng mắt nhìn cô:

- Hít sâu, chớ khẩn trương, hôm nay cậu là cô dâu xinh đẹp nhất.

Gương mặt khổ sở của cô gật đầu một cái, cảm giác trong lòng không ổn định.

Lúc này, có người gõ cửa, đẩy cửa ra kêu lên với các cô:

- Giờ lành đến, xin hai vị đến lễ đường!

- Được, lập tức tới ngay! - Quan Hi hướng về phía ngoài cửa nhân viên làm việc cười nói.

Diệc Tâm Đồng níu chặt áo cưới ở lồng ngực, căng thẳng chu môi, soi gương ra sức nói chuyện:

- Không có việc gì, nhất định không có việc gì!

Quan Hi kéo tay của cô, cười nói:

- Đi thôi!

Khách mời ngồi chật lễ đường màu trắng lãng mạn, Diệc Tâm Đồng được Quan Hi đỡ, xách theo áo cưới màu trắng rất dài bước qua thảm màu đỏ, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, từng bước một bước đến bục của người chủ trì, mà Mạc Duy Dương ở nơi đó đợi cô đã lâu.

Anh xoay người nhìn cô xinh đẹp, trong mắt chứa thâm tình và dịu dàng, tiến lên nắm lấy tay của cô, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Anh nắm tay cô đi tới trước mặt người chủ trì.

Anh một thân áo cưới đuôi tôm màu trắng có vẻ anh tuấn bức người, còn cô mặc áo cưới màu trắng nhìn nhỏ nhắn mỹ lệ, hai người đứng chung một chỗ, d;iễn đàn lê quý đ-ôn nhìn từ bóng lưng qua làm người ta cảnh đẹp ý vui.

Người chủ trì nhìn Mạc Duy Dương một cái, sau đó giọng vang dội nói năng có khí phách vang lên:

- Xin hỏi chú rễ Mạc Duy Dương, anh có nguyện ý cưới tiểu thư Diệc Tâm Đồng làm vợ hợp pháp của anh không, thề trước mặt mọi người cho dù giàu sang hay nghèo khó, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, đều vĩnh viễn yêu cô ấy bảo vệ cô ấy, không xa không rời cô ấy, cho đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, yêu cô ấy một đời một kiếp, anh nguyện ý không?

Mạc Duy Dương nhìn cô, nói rất êm tai:

- Tôi nguyện ý!

Tiếp đó người chủ trình lại hỏi:

- Cô dâu Diệc Tâm Đồng, cô có nguyện ý gả cho ngài Mạc Duy Dương không, thề trước mặt mọi người cho dù giàu sang hay nghèo khó, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, đều vĩnh viễn yêu anh ấy bảo vệ anh ấy, không xa không rời anh ấy, cho đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, yêu anh ấy một đời một kiếp, cô nguyện ý không?

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu cười nói:

- Tôi nguyện ý!

- Thượng Đế đã đồng ý, hai người là một đôi ông trời tác hợp cho, trai gái xứng đôi, vốn sẵn đẹp đôi, hạnh phúc mỹ mãn! Mời hai người trao nhẫn.

Mạc Duy Dương nâng một bàn tay cô, cầm lên một cái hộp, nhìn cô mở cái hộp ra. Diệc Tâm Đồng nhìn anh, trong một giây kế tiếp, sắc mặt thay đổi, mặt Mạc Duy Dương cũng biến sắc theo.

Vội vàng đóng hộp lại, hỏi thuộc hạ bên cạnh:

- Đây là xảy ra chuyện gì? Nhẫn đâu?

Thuộc hạ cũng không hiểu ra sao:

- Mạc thiếu gia, nhẫn có vấn đề gì?

Mạc Duy Dương giận đến quăng cái hộp xuống đất, vô số vật rớt ra ngoài, đựng trong hộp được không phải là nhẫn, mà đã bị người ta đổi thành durex, các khách mời đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi có chút kinh ngạc nhìn tới một màn trên bục, còn sắc mặt người nhà họ Vũ đã sớm xanh mét.

Vũ Lạc Trạch lập tức từ vị trí đứng dậy rời đi, vội vàng tìm chiếc nhẫn.

Sắc mặt Diệc Tâm Đồng trắng bệch ôm miệng, durex, rốt cuộc là ai đưa durex, người đó muốn nguyền rủa cô không thể mang thai sao?

Mạc Duy Dương vội kéo cô vào trong ngực, vội kêu lên với người chủ trì:

- Hôn lễ tiếp tục tiến hành. . . . . . nhẫn, đợi lát nữa. . . . . .

- Nhẫn đến rồi! - Vũ Lạc Trạch nhanh chóng gạt khách mời ra, đi tới trước mặt bọn họ, giao cho họ một đôi nhẫn mới tinh - Nhẫn đến rồi! Mau trao nhẫn đi!

Mạc Duy Dương nhận lấy nhẫn trên tay anh ấy, cảm kích nói:

- Cảm ơn!

Anh ấy nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, sau đó đi trở về chỗ ban đầu ngồi xuống.

Diệc Tâm Đồng có phần ngẹn ngào nói:

- Rốt cuộc là ai?

Nắm tay cuat cô, nâng tây cô lên, tô điểm tay cô bằng một chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay áp út của cô, xoa tay cô nói:

- Mặc kệ là ai cũng không thể ngăn cản quyết tâm cưới em của anh! Đừng do dự, đeo chiếc nhẫn này vào tay của anh!

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có sương mù, tay run run nhận lấy chiếc nhẫn trên tay anh, đã nắm tay của anh, mắt thấy chiếc nhẫn sắp đeo lên ngón áp út của anh, đột nhiên bên ngoài lễ đường truyền đến một giọng nói:

- Tôi phản đối!

Toàn bộ tầm mắt mọi người hướng ra ngoài lễ đường, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp cũng mặc áo cưới ngoài cửa lễ đường. Cô gái trang điểm vô cùng đậm, da trắng hơi doạ người giống như mắc bệnh máu trắng, mà môi thoa son đỏ. Mộ Dung Tuyết nâng váy, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người đi tới chỗ bọn họ.

Cổ của cô mang dây chuyền vàng sáng lấp lánh, sáng đến Diệc Tâm Đồng có chút mở miệng không ra, chỉ có thể trừng to mắt.

- Đây là xảy ra chuyện gì? - Mạc Vi Phẩm có hơi tức giận nói.

- Tuyết Nhi. . . . . . sao lại tới đây? - Bộ mặt Vũ Phong Nhi cũng là khiếp sợ.

Mà kinh hãi là người của người nhà họ Vũ, hôn lễ thật tốt, sao trong lúc bất chợt lại nhảy ra một cô gái.

Sắc mặt Mạc Duy Dương trầm xuống, nhìn Mộ Dung Tuyết có cái gì không đúng, trầm giọng hỏi:

- Mộ Dung Tuyết, cô ở đây làm gì? Cái hộp kia cũng là cô giở trò quỷ?

Mộ Dung Tuyết nâng môi đỏ mọng lên, có chút tiều tụy vì bệnh cười nói:

- Tôi đưa quà tặng kết hôn, các người có thích không?

Diệc Tâm Đồng ôm chặt cánh tay Mạc Duy Dương, trong mắt có lo lắng và sợ hãi. Bộ dạng Mộ Dung Tuyết khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.

- Người đâu, dẫn cô ta xuống, hôn lễ cử hành như cũ! - Mạc duy vung tay lên nói.

Mộ Dung Tuyết cười điên cuồng một tiếng:

- Sao không hoan nghênh tôi? Tôi cũng là vợ trước của anh đó! Tới chúc mừng cũng không được sao?

Cô ta đột nhiên đi về phía Diệc Tâm Đồng, tốc độ cực nhanh giữ chặt cổ của cô một cái, từ ống tay áo lấy ra một con dao đặt trên cổ của cô, tốc độ nhanh làm Mạc Duy Dương cũng không nhận thấy được.

Mạc Duy Dương nhìn cô ta chằm chằm:

- Mộ Dung Tuyết, để dao xuống!

Mộ Dung Tuyết tái nhợt cười một tiếng:

- Tôi sống rất mệt mỏi, tại sao các người có thể hạnh phúc mà ở chung với nhau như vậy, tôi lại còn phải chạy trốn khắp nơi. Diệc Tâm Đồng, hôm nay cô rất xinh đẹp phải không? Có phải rất vui vẻ gả cho Mạc Duy Dương không, hôm nay hco dù máu tươi tại chỗ, cũng sẽ không có bất cứ tiếc nuối nào phải không? Có muốn theo tôi cũng xuống địa ngục không?

Diệc Tâm Đồng trợn to mắt, hoảng sợ nhìn cô ta, lưỡi dao Mộ Dung Tuyết đâm một chút vào da thịt cô, một giọt máu ở cổ chảy ra.

Mạc Duy Dương đưa tay giữ chặt một cánh tay của cô ta, cắn răng nói:

- Mộ Dung Tuyết, khuyên cô đừng làm việc ngu ngốc!

Mộ Dung Tuyết hất tay của anh ra, cười lạnh nói:

- Mạc Duy Dương, tôi cho anh biết! Anh chạm vào tôi nữa, tôi lập tức lấy mạng của cô ta!

Mạc Duy Dương không muốn thấy Diệc Tâm Đồng bị thương, mà trên cổ của cô có vết máu, cho nên anh không để ý quá nhiều nữa, một tay níu tay Mộ Dung Tuyết lại, lạnh lùng nói:

- Có phải hôm nay hay muốn có một người phải chết? Đâm tôi này! Người cô thật sự nên hận là tôi! Đừng làm tổn thương Đồng Đồng!

Diệc Tâm Đồng không dám cử động cổ, chỉ có thể thấp thỏm nói:

- Mạc thiếu gia, anh không thể làm như vậy! Chỉ là một dao mà thôi, sẽ không quá đau!

- Đủ rồi! Không phải tôi tới nghe các người kể thâm tình! - Mộ Dung Tuyết bị kích thích, cảm xúc hết sức kích động quát - Mạc Duy Dương, tại sao? Tại sao lại phải đối với tôi như vậy! Tôi hận anh chết đi được, anh muốn chết thay cô ta sao? Tốt. . . . . . tôi thành toàn cho anh!

Cảm xúc Mộ Dung Tuyết có phần không ổn định rút dao từ trên cổ Diệc Tâm Đồng ra, động tác thật nhanh đâm tới ngực Mạc Duy Dương một dao:

- Phốc. . . . . . - Máu tươi như suối nước phun ra ngoài, tung tóe mặt ba người, tay Mạc Duy Dương giữ trên tay Mộ Dung Tuyết, mà cơ thể lui hai bước ngã ra phía sau.

- A!

Khách mời bị dọa sợ đến thét chói tai ra tiếng, Vũ Phong Nhi che miệng, thiếu chút nữa ngất đi, mà Mạc Vi Phẩm vội hét lớn:

- Còn không mau đi cứu người!

Cả người Diệc Tâm Đồng giống như bị rút hết sức lực, ánh mắt suy sụp xốc xếch, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa ngất đi.

Mộ Dung Tuyết sợ đến hét lên một tiếng, bụm mặt, hai tay cào loạn tóc của mình, cả người đã lâm vào điên cuồng:

- Tôi giết người! Tôi giết chết anh ta!

Cô ta vừa khóc vừa cười:

- Ha ha, tôi rốt cuộc giết chết anh ta, hu hu. . . . . . không phải tôi cố ý, không phải tôi cố ý, đừng. . . . . . đừng bắt tôi! – Cô như nổi điên kêu loạn lên.

Mà tay Mạc Duy Dương dính đầy máu của mình, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngực như đau kịch liệt khiến anh quỳ trên mặt đất, tiếp theo cả người ngã ra phía sau, dao cắm ở ngực anh cử động kịch liệt theo hô hấp của anh.

- Mạc thiếu gia! - Diệc Tâm Đồng chạy tới, vẫn không thể nào đỡ kịp lấy cơ thể anh, trơ mắt nhìn anh té xuống đất, phát ra tiếng vang.

- Mạc thiếu gia. . . . . . Mạc thiếu gia, anh không thể có chuyện, sẽ không có chuyện! - Tay của cô nắm thật chặt tay anh, hốc mắt đều là nước mắt, mà máu trên ngực và máu trên tay anh đã nhiễm đỏ áo cưới màu trắng của cô, cô khóc rống hét lên - Mạc thiếu gia, anh gắng gượng, chúng ta lập tức đến bệnh viện, đến bệnh viện! Người tới nhanh, cứu anh ấy. . . . . .

Biến cố bất thình lình làm lễ đường kết hôn hỗn loạn thành một đống. Có người vội vàng bắt Mộ Dung Tuyết, mà Mạc Duy Dương ngã vào trong vũng máu bị người ta ôm chạy ra bên ngoài lễ đường, Diệc Tâm Đồng bị người đẩy ra lên đài điều khiển chương trình, tiếng khóc của cô bị đám người lấn át đi. Cô khó khăn từ dưới đất bò dậy, lại một lần nữa bị đám người chen ngã, thử rất nhiều lần cũng không có thể bò dậy, chỉ còn lại nước mắt thê lương vô dụng.

Vũ Lạc Trạch tìm được cô trong đám người, đưa cô từ trong đám người ra ngoài, kéo cô ra khỏi lễ đường, nhét cô vào trong xe của mình, sau đó nhìn cô, đưa cho cô khăn lông:

- Đồng đồng! Lau một chút!

- Đến bệnh viện! Anh, đưa em đến bệnh viện! – Cô bắt lấy cánh tay anh, cảm xúc kích động khác thường.

- Được, em đừng lo lắng, chúng ta lập tức đến bệnh viện! - Vũ Lạc Trạch liếc nhìn máu dính vào trên cánh tay, cắn răng một cái, một cước đạp lên chân ga, xe từ cổng lễ đường lái đi.

Mộ Dung Tuyết bị cấp dưới của Mạc Vi Phẩm mang vào trong xe, Mộ Dung Tuyết bắt đầu thần chí không rõ khóc ròng nói:

- Các người bắt tôi almf gì hả? Tôi rất sợ!

Mạc Vi Phẩm tức giận nói:

- Giao cô ta cho Mộ Dung Thương xử trí!

- Vâng chủ tịch!

Mộ Dung Tuyết bị mấy người kéo xuống xe, lại bị nhét vào trong một chiếc xe.

Vũ Phong Nhi khóc nói:

- Chồng, chúng ta đến bệnh viện nhanh đi! Em sợ con trai không chịu được!

sắc mặt Mạc Vi Phẩm trầm xuống, nắm chặt tay, kêu lên với tài xế:

- Lái xe đến bệnh viện!