Sát Vương

Chương 44: Hoàng cung nghèo nàn



Đường Tiêu mở mắt ra, không nhanh không chậm quăng một câu:

- Ngươi muốn nói gì với ta?

- Ngươi để bọn họ đi hết đi, ta muốn nói riêng một mình với ngươi.

Công chúa Dực Thai không còn khí thế hung hãn như trước, bây giờ thoạt trông giống như cô dâu nhỏ bị uất ức.

Đường Tiêu đoán rằng có thể công chúa Dực Thai muốn nói tới việc đánh cuộc. Suy nghĩ chốc lát, Đường Tiêu phẩy tay, ý bảo Mục Thương và đám nha hoàn tránh ra xa một lúc.

Đầu tiên, công chúa Dực Thai hướng Đường Tiêu biểu thị lòng bất mãn của mình:

- Một mình người cần nhiều nha hoàn như vậy làm gì? Ta ở trong cung bên người cũng chỉ có bốn cung nữ mà thôi!

Còn tưởng mấy ngày nay hắn ở trong phủ chịu khổ, ai ngờ mỗi ngày chìm trong ôn nhu hương, thật không biết ban ngày tại sao thua hắn được nữa!

Đường Tiêu liếc công chúa Dực Thai:

- Mắc mớ gì tới ngươi!?

- Ngươi!

Công chúa Dực Thai chán nản. Nếu không phải sau này sẽ gả vào Đường phủ, gả cho tên khốn này, còn lâu cô mới thèm lo việc của hắn!

Thấy Đường Tiêu hờ hững nhắm mắt, công chúa Dực Thai thật muốn quất hắn vài roi, nhưng lại sợ chọc giận hắn thì sẽ thật sự dìm cô chết đuối trong hồ. Bộ dáng không sợ trời không sợ đất của tên khốn này giống như chuyện gì cũng dám làm.

Công chúa Dực Thai chỉ đành dịu giọng nói:

- Ta đến tìm ngươi là thương lượng về hiệp ước đánh đổ. Điều kiện rõ ràng quá không công bình, cho nên đến kiếm ngươi tìm cách giải quyết.

Bởi vì Đường Tiêu không đề ra yêu cầu cụ thể với cô, làm hại trong lòng công chúa Dực Thai phập phồng lo sợ, đặc biệt hãi hùng. Nếu hắn yêu cầu cô làm "chuyện kia", lấy tính cách của cô, không đem chuyện này giải quyết rõ ràng thì buổi tối khó mà ngủ yên giấc.

- Không công bình? Không công bình thì sao lúc đó ngươi lăng dấu tay máu làm gì?

Đường Tiêu nhíu mày. Hắn sống hai đời, cô gái mới mười lăm tuổi muốn tranh cãi với hắn thì thật là không biết tự lượng sức.

- Ta…ta…

Quả nhiên công chúa Dực Thai nghẹn lời.

- Thế thì…ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Ta cũng tiện chuẩn bị trước cho ngươi….

- Hôm nay ta đã nói rồi, yêu cầu của ta chính là sau này muốn cái gì thì ngươi nhất định phải đưa cái đó, không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào. Chẳng lẽ ta nói thế còn chưa rõ ràng sao?

- Nhưng mà…nhưng mà…

- Không có nhưng mà! Đúng rồi, trong hoàng cung còn có đan dược trợ giúp luyện công không? Đại loại như Ngưng Nguyên đan, Bồi Nguyên đan, Bổ Khí đan cái gì, ngươi kiếm cái hồ lô đựng cho ta mấy ngàn viên lại đây, bây giờ ta đang thiếu vài thứ này.

Đường Tiêu rất là nghiêm túc đưa ra yêu cầu thứ nhất với công chúa Dực Thai.

Công chúa Dực Thai giật nảy mình:

- Ngươi xem những đan dược này là cơm ăn sao? Coi như là chính ta thì một tháng chỉ có thể lĩnh mấy chục viên thôi, muốn nhiều hơn nữa thì phải tự mình nghĩ cách… truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Trong hoàng cung nghèo như vậy à?

Đường Tiêu rất là buồn rầu nhíu mày. Lúc trước ý nghĩ kiếm chỗ dựa lớn có thể lừa bịp kiếm món hời to, giờ đây bỗng chốc biến thành mây khói.

- Đại Minh triều chúng ta là bị Đại Mãn Châu đuổi tới Áo Bỉ Đảo! Nếu có thể đánh về lại Cửu Châu đại lục, lấy lại đất bị mất, Cửu Châu đại lục sản vật phong phú chắc chắn sẽ không nghèo nàn như vậy!

Công chúa Dực Thai nói đến đây thì mắt lệ ướt nhòe như uông nước trong Nhật Nguyệt hồ.

- Này còn không phải bởi vì Chu gia các ngươi vô dụng mới bị đuổi đi? Người đông bắc ai cũng là nam nhi đại trượng phu, các ngươi thương không nổi.

Đường Tiêu bĩu môi. Làm thanh niên sống trong xã hội hiện tại, hắn không có hảo cảm gì với Đại Minh triều và hoàng đế họ Chu.

- Thì đó! Cho nên con dân Đại Minh triều ta mới càng phải cố gắng, quyết chí mạnh mẽ hơn! Mới có thể đánh bại Đại Mãn Triều! Đoạt lại quê hương thuộc về chúng ta!

Công chúa Dực Thai hét lớn hướng Đường Tiêu. Tuy cô không hiểu lắm ý nghĩa nửa câu sau của Đường Tiêu rốt cuộc là nói về cái gì.

Đường Tiêu vội bịt tai. Xem ra cô gái này bị tẩy não cực kỳ nghiêm trọng, ngày ngày đêm đêm muốn phản công đại lục.

- Hoàng thượng có kỳ vọng rất cao với Đường gia các ngươi, ngươi đã là đàn ông, ta hy vọng ngươi có thể gánh trách nhiệm trên vai, đừng làm kẻ suốt ngày ăn chơi nữa! Cố gắng luyện võ, rèn luyện tâm tính, sớm ngày trở thành cường giả cấp Địa Nguyên! Sau này suất lĩnh trăm vạn thiết kỵ Đại Minh triều ta giết trở về Cửu Châu đại lục, hồi phục Đại Minh triều!

Công chúa Dực Thai tiếp tục nói. Dù Đường Tiêu đã bịt chặt tai nhưng giọng nói của cô vẫn lọt vào lỗ tai hắn.

Vốn định mắng cô vài câu, nhưng Đường Tiêu ngẫm lại, không bằng đồng ý nói ngọt với cô vài câu, để cô từ trong cung lấy ra một ít đan dược, pháp khí thượng đẳng lại đây, giúp hắn luyện công, thế thì cũng không phải chuyện xấu.

Sau khi trở thành cường giả cấp Địa Nguyên hay là Thiên Nguyên thì dĩ nhiên Đường Tiêu sẽ không đi giúp cái gì hoàng đế họ Chu phản mãn phục minh. Chính mình làm hoàng đế nhất thống thiên hạ thì chẳng phải là càng tốt?

Đàn ông không muốn làm vua, thế thì đó không phải đàn ông mà là thái giám rồi!

Quyết định xong, Đường Tiêu thay bộ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm công chúa Dực Thai thật lâu. Hắn đứng dậy đi tới bờ Nhật Nguyệt hồ, nhìn hướng tây bắc, thở dài một tiếng.

- Bắc cực lâu thai trường quải mộng, tây giang gợn sóng viễn thôn không, thương cảm cố quốc ba ngàn dặm, hư xướng ca từ mãn lục cung! Làm con dân Đại Minh triều, làm con trai duy nhất của Trấn Quốc hầu, Đường Tiêu ta đương nhiên ngày nhớ đêm mong muốn hồi phục Cửu Châu đại lục! Chỉ là trở thành cao thủ cấp Địa Nguyên nói dễ hơn làm!

Công chúa Dực Thai không nghe rõ Đường Tiêu ngâm rốt cuộc là mấy câu thi nào, nhưng hắn chắp tay sau lưng đứng ven hồ, ôm đầy tang thương thốt ra từng câu, dường như phát ra từ chân tình không giống giả dối, khiến công chúa Dực Thai rung động.

Bất giác, công chúa Dực Thai lại cảm thấy mình nhìn lầm vị Đường thiếu gia này, thì ra hắn luôn ưu quốc ưu dân!

- Biệt lai xuân bán, xúc mục sầu tràng đoạn, thế hạ lạc mai như tuyết loạn, phất nhất thân hoàn mãn. Nhạn lai âm tín vô bằng, lộ dao quy mộng khó thành, ly hận kháp xuân thảo, canh hành canh viễn hoàn sinh.

Công chúa Dực Thai cũng đi tới ven Nhật Nguyệt hồ, kiềm lòng không được bắt chước hoàng tử Chu Vũ ngâm nga câu thi, đọc tới chỗ xúc động thì lệ rơi như mưa.

Đường Tiêu lén liếc công chúa Dực Thai, phát hiện mới rồi hắn dùng câu thơ nhớ về cố thổ thì cô gái nhỏ này đã ngây ngốc. Hắn muốn hiệu quả nay đã đạt thành, nên nhân lúc còn nóng rèn sắt thành thép, lần nữa nhắc tới việc muốn đan dược và pháp khí.