Sát Vương

Chương 11: Thạch Đầu ký



Đường Tiêu cảm giác được, một đám nha hoàn này không sợ hắn như đám tôi tớ ngoài kia, kể cả đầu lĩnh nha hoàn này cũng vậy, thần sắc lộ ra vô cùng tùy ý với Đường Tiêu.

Từ trong miệng của Chu Kiền Đường Tiêu biết được, vị Đường thiếu gia này là phế vật học võ, cho dù tuổi chưa tới mười lăm cũng đã thích hái hoa ngắt cỏ, ở trong nhà nuôi dưỡng nhiều nha hoàn như vậy cũng không có gì kỳ quái, bình thường Đường Tiêu rất sủng ái các nàng cho nên bọn họ ở trước mặt Đường Tiêu không cần phải cố kỵ.

- Nhị gia y phục trên người của nhị gia làm sao vậy, tại sao lại tùy tiện mặc quần áo bên ngoài.

Nha hoàn đầu lĩnh kia ngồi xuống bên cạnh Đường Tiêu, tay sờ vào ống tay áo của hắn, rõ ràng nàng bình thường đều cùng với hắn nói chuyện như vậy.

Đầu lĩnh nha hoàn này là nha hoàn nhất đẳng ở trong Hầu phủ họ Nhan tên Manh Ngọc, vô cùng kiều mị, trước kia theo mẫu thân của Đường Tiêu là Khánh Đô phu nhân, sau đó bị Đường Tiêu nhìn trúng làm thông phòng nha hoàn của hắn.

Bởi vì nguyên nhân Đường Tiêu vô tình đọc được dâm thư Thạch Đầu Ký từ Cửu Châu lưu truyền tới phát hiện ra Cổ Bảo Ngọc rất hợp ý với hắn, cho nên liền đổi nơi ở của mình thành Di Hồng viện, mấy vị nha hoàn thông phòng cũng sửa tên thành Tinh Văn, thậm chí là Xạ Nguyệt tiểu Ngũ các loại, mà các nàng cũng đổi giọng gọi hắn là nhị gia.

Manh Ngọc ở trong Đường phủ là nha đầu nhất đẳng, lại là thông phòng nha hoàn của tiểu thiếu gia, cùng với Đường Tiêu trước kia quan hệ thân mật nhất, những chuyện mà Đường Tiêu không tinh tường đương nhiên nàng có khả năng giải thích.

- Ai bảo ngươi ngồi ở bên cạnh ta, còn ra thể thống gì nữa?

Đường Tiêu hất ống tay áo lên, nhíu mày trách cứ Manh Ngọc một câu, hắn cũng không phải là chủ nhân chỉ biết dâm nhạc như lúc trước, hắn cảm thấy ở trong Hầu phủ quan hệ quá thân mật với nha hoàn cũng không phải là chuyện tốt.

Manh Ngọc đỏ cả mặt, vội vàng đứng ở trước mặt Đường Tiêu, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất.

Trước kia Đường thiếu gia đã từng có lúc cùng nàng ở chung một chỗ, há lại chỉ là cùng ở một chỗ ngồi nói chuyện? Nhất định phải là nàng ngồi trên đùi hắn, tay hắn đặt trên cơ thể của nàng thì mới có thể mở miệng nói chuyện được.

- Thời gian trước, mẫu thân nói với ta có quá nhiều nha đầu trong phủ, nói ta cắt giảm một số người. Ngươi đi lấy danh sách của bọn họ đem tới đây, từng người làm cái gì nói cho ta nghe.

Đường Tiêu nghiêm mặt nhìn Manh Ngọc ra lệnh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

- Vâng, nô tỳ đi lấy cho Nhị gia.

Sau khi Manh Ngọc lên tiếng, lui vào trong một lúc.

Đường Tiêu do dự một lúc rồi cũng đứng dậy đi theo, cùng Manh Ngọc bước vào tới một gian phòng dường như là khu phòng ngủ. Sau khi vén rèm bước vào, một mùi hương của son phấn phả vào mặt hai người, trong gian phòng có hai chiếc giường đặt bên cạnh tường. Nhưng Manh Ngọc không dừng lại mà tiếp tục bước về phía trước, tiến vào bên trong, hai người lại đi tới một căn phòng khác.

Gian phòng này rất rộng, dựa vào tường phía bên trong cũng đặt hai cái giường, một lớn một nhỏ. Loại nhỏ cũng to bằng hai cái giường đặt ở gian ngoài, chiếc giường lớn kích thước còn lớn hơn gấp hai chiếc nhỏ, hơn nữa thoạt nhìn cũng lộng lẫy hơn.

- Hôm nay giường của ta có người thu dọn sao? Đường Tiêu nhìn quanh đánh giá, chỉ vào chiếc giường lớn hơn hướng Manh Ngọc hỏi.

- Bẩm Nhị gia, giường của Nhị gia không dám để người khác động vào, vẫn là nô tỳ tự mình thu xếp ạ.

Manh Ngọc có chút hoảng sợ liếc nhìn Đường Tiêu, vội vàng đi tới kiểm tra chiếc giường lớn một lượt. Chẳng lẽ có chỗ nào chưa được thu dọn sạch sẽ?

Hôm nay, Đường Tiêu khiến nàng có cảm giác hơi khác, người thoạt nhìn dường như vẫn là một, nhưng ngữ khí cùng thần sắc lại như hai người khác biệt.

Đường Tiêu đương nhiên là không phải cảm thấy giường đệm không được thu dọn sạch sẽ, hắn chỉ là muốn xác nhận xem đây có phải giường của hắn không, để tránh lúc đi ngủ khiến người ta chê cười.

Đường Tiêu đến bên giường ngồi xuống, thấy trên bàn bên đầu giường có mấy cuốn "Thạch Đầu ký". Trong đầu đại khái là đối với mấy loại ngôn tình gọi là Di Hồng viện thì hắn cũng đã biết được chuyện gì xảy ra.

Theo như Đường Tiêu phỏng đoán thì cái danh sách nha hoàn đang cần tìm, hơn phân nửa danh tự cũng bị đổi thành họ Tập.

Đường Tiêu đã đoán sai, đây là ngôn tình.

- Nhị gia, trong phủ chỉ có nô tỳ là nhất đẳng a hoàn, tiền tiêu vặt hàng tháng là một lượng bạc. Tập nhân, xạ nguyệt gồm có bảy a hoàn nhị đẳng, tiền tiêu vặt mỗi tháng là một xâu. Giai huệ có năm đến tám a hoàn tam đẳng mỗi tháng có tất thảy là năm trăm tiền tiêu hàng tháng. Mỗi tháng là sáu lượng rưỡi bạc, Thiếu gia chi ra là mười lượng, toàn bộ chi tiêu đều ở đây, là phu nhân không hài lòng chỗ chúng ta có nhiều người sao? Có cần nô tỳ đi tìm phu nhân tìm hiểu kỹ không ạ?

Manh Ngọc đưa danh sách ra trước mặt Đường Tiêu.

- Không cần.

Đường Tiêu khoát tay áo:

- Mấy người này nguyên gốc là ở đâu? Ngươi viết lại một lần nữa cho ta, đúng rồi, sau đó đem sửa lại tất cả tên của bọn họ cho ta. Đây sao lại lộn xộn thế này!

Đường Tiêu có thể không muốn làm nhị gia gì hết, hắn rất là không quen mắt mấy cái cô ẻo lả kia, không có chuyện ngâm thơ đối chữ học đòi văn vẻ. Bất luận Đường Tiêu trước kia có như thế nào, hiện tại hắn đã đến, thì phải theo phong cách của hắn mà sửa đổi.

- Vâng, Nhị gia.

Manh Ngọc không biết Đường thiếu gia uống nhầm thuốc gì, nửa tháng trước là hắn muốn sửa đổi, mọi người phải gọi bao nhiều ngày mới làm quen được. Hắn lại muốn sửa lại, bản thân làm chuyện hoang đường, nhưng bây giờ lại đi trách người khác lộn xộn.

Nhưng hắn đã giao thì mọi người nhất định phải làm theo.

Theo suy đoán của Manh Ngọc, thiếu gia gây chuyện xấu lúc ở chỗ lão gia đã bị quở mắng đôi chút, cho nên bây giờ mới có những thay đổi như thế này.

- Thế này, sau khi ta tắm rửa thay quần áo, ngươi đưa tất cả bọn họ tới tập trung trong sân đi, ta muốn mỗi người nói cho ta biết ngày bình thường ta đã làm gì.

Đường Tiêu đối với tổng chi phí cho a hoàn là bao nhiêu căn bản là không quan tâm, chỉ là muốn biết rõ ai với ai, theo thứ tự làm cái gì, để tránh lúc sau tìm người xảy ra điều gì sơ hở.

- Vâng, Nhị gia.

- Đúng rồi, ngươi đem bỏ bảng "Di Hồng viện" kia đi, đổi thành tên khác cho ta.

Đường Tiêu lại nghĩ tới một việc.

- Vâng ạ, chỉ là không biết Nhị gia muốn thay thành chữ gì? Tốt nhất là Nhị gia viết ra cho nô tỳ, nô tỳ sẽ tìm người làm giúp y như thế.

Manh Ngọc làm việc cũng rất rõ ràng, lập tức cầm giấy bút đặt trước mặt Đường Tiêu.