Sát Tinh Tướng Công

Quyển 3 - Chương 21



Editor: Quân

Bọn nha hoàn xuyên qua xuyên lại trong viện cứ như đàn bướm dập dìu, bận tối mắt tối mũi. Bọn gia đinh chạy ra chạy vào, hỗn loạn như đàn ong vỡ tổ. Ta nhìn một màn này qua cửa sổ, lại cúi đầu nhìn hỉ phục đỏ thẫm diễm lệ mặc trên người, không khỏi thở dài một tiếng.

… Xong rồi! Một canh giờ nữa là sẽ lên kiệu hoa, vậy mà vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì … Thượng đế nhân từ Jesus Như Lai Phật tổ, các vị thần tiên có lòng từ bi xin cứu ta!!!!

Nhìn Sở Hoa Vân cười dài cầm khăn voan bước vào phòng, ta lại càng âu lo, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống như trời sắp nổi cơn bão to.

“Tiểu muội, đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“…”

“Muội xem, đây là khăn voan do chính tay mẹ chọn, thêu long phượng trình tường nha!”

“…”

“Tiểu muội?”

“Đã biết, đã biết!” Ta không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nhìn cũng không muốn nhìn cái gọi là ‘long phượng trình tường’ trong tay nàng. “Cái nào cũng được.”

“Tiểu muội …” Trong giọng nói của nàng chứa đầy oán trách. “Hôm nay là ngày vui của muội, sao có thể nói như vậy? Mẹ cũng là vì tốt cho muội cả thôi.”

“… Ta không cần.” Bà ấy nếu thật sự tốt với ta thì sẽ không bắt ta gả cho ‘NGô cái gọi là”.

“Tiểu muội …”

“Được rồi Nhị tỷ, ta biết nếu đổi lại là tỷ, tỷ nhất định sẽ không dị nghị gì với quyết định của mẹ. Nhưng ta khác với tỷ, ta không thích để người khác quyết định cuộc sống của mình. Tỷ có hiểu không?”

“Thật xin lỗi …” Vẻ mặt của nàng chợt ảm đạm. “Là ta không tốt, không để ý tới tâm trạng của muội.”

“…” Yên lặng thở dài, ta có chút băn khoăn. “Được rồi Nhị tỷ, ta không phải đang trách tỷ, ta chỉ là …”

Nàng gật đầu, đôi mắt trong suốt ánh lên nét nhu hòa. “Ta biết! Kỳ thật nguyên nhân muội không muốn gả cho Ngô công tử là vì muội đã có người trong lòng phải không?”

“Sao cơ?” Ta ngẩn ra, rồi lập tức cuống quít xua tay: “Sao … sao có thể chứ, ta … ta … chuyện này …”

“…” Sở Hoa Vân hé miệng cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như vô tình nói: “Hôm nay trong phủ bề bộn nhiều việc, tùy tùng cùng đám nha hoàn lui tới cũng rất khó nhớ, cho dù có người muốn trốn cũng sẽ chẳng có ai để ý … Muội nói có đúng không?”

Ta kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Nhị tỷ …”

“A … Ta cái gì cũng chưa nói. Đây, khăn voan đưa cho muội, ta ra ngoài trước.” Ta chớp mắt vài cái, cười cười đi ra ngoài.

Khăn voan, khăn voan … Tại sao nàng ấy lại nhấn mạnh đến cái khăn voan này? Chẳng lẽ là …

“Mẹ?!”

Cánh tay vừa vươn ra đột nhiên rụt lại, ta cứng lưỡi nhìn mẹ đang vui sướng đứng trước mặt mình. Sở Hoa Vân ở phía sau bà nháy mắt với ta ý bảo “tự mình lo liệu” rồi lui ra.

“Huyền nhi, đến đây để mẹ ngắm con một cái xem nào … Chà, hôm nay nữ nhi của ta thật xinh đẹp!”

“Mẹ …” Rốt cuộc là từ đâu đi ra vậy?

“Mẹ tới xem con chuẩn bị thế nào rồi …”

“À … con …” Thật buồn bực! Thế này chẳng phải là không có cơ hội hay sao? Mắt thấy thời gian từ giờ đến lúc lên kiệu hoa không còn nhiều, lòng ta lại càng bất an, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười liên tục. “À … Mẹ, con chuẩn bị cung xong hết rồi, mẹ để con một mình một lát được không?”

“Nhưng mà mẹ rất muốn nhìn con thêm một lúc.” Bà đưa tay vuốt tóc ta, từ ái nói: ” Gả đi rồi thì phải cố sống cho tốt, không được tùy hứng nghe chưa? Nhà chồng không thể so với nhà mẹ đẻ, mọi chuyện đều phải biết nhẫn nhịn một chút mới là khôn ngoan.”

“…” Đảo mắt một vòng nhìn thấy trên bàn có ấm trà, ta đột nhiên nảy ra một ý, nhu thuận nói với mẹ: “Mẹ, con đã sắp thành con dâu của người ta rồi, sau này không thể thường xuyên quay về gặp mẹ nữa … Con kính mẹ một ly trà được không?”

“Được, được …” Bà dường như rất kích động.

Chậm rãi đi đến trước bàn, ta nghiêng người nhìn bà, khẽ cắn môi, rồi vọng trộm lấy từ trong tay áo ra một gói giấy Ngọc nương đưa cho lúc trước …

Mẹ, con xin lỗi …

Suốt một đường, lòng nóng như lửa đốt.

Khi ta trở lại thành Chí Dương đã là chạng vạng hai ngày sau.

Nhưng nói đến cũng lạ, suốt hai ngày này trên đường chẳng hề gặp truy binh … Thật là bất khả tư nghị. Theo như suy nghĩ của mẹ thì ta đây làm ra hành vi đại nghịch bất đạo như thế hẳn là sẽ bắt về rồi trừng phạt thật nghiêm mới đúng, sao có thể sóng êm biển lặng như bây giờ?

Huống chi còn có Ngô gia, chẳng lẽ bọn họ không truy cứu chuyện tân nương là ta đây chạy trốn sao? Thật không tài nào hiểu nổi. Nhưng nếu ta đã chạy đi thì không lý gì lại quay trở về. Cho dù bọn họ tự mình đến tìm thì dẫu chết ta cũng quyết ở lại thành Chí Dương.

Tâm trạng kích động kéo dài tới tận khi ta tới phủ Thái phó, nhưng chẳng ngờ cánh cửa to lớn ấy đang đóng chặt trước mặt ta. Ta suy nghĩ một hồi, quyết định mang hành lý đi thẳng đến Tú Liên sơn …

“Tiểu Huyền?”

Người thứ nhất phát hiện ra ta đúng là Bạch Tinh với cái bụng to đang hưởng đặc quyền sai bảo những người khác. Chỉ thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc đi về phía ta: “Sao ngươi lại …”

“Huyền Huyền!!” Tiếng Ngọc nương vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ vạn phần đột nhiên vang lên phía sau, ta còn chưa kịp xoay người đã bị nàng ôm chặt hết sức nhiệt tình, hai tròng mắt rạng ngời như ánh sáng ban ngày. “Ngươi thế nào đã trở về rồi? Hai ngày trước không phải là …”

Đặt bao hành lý xuống bàn, ta cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng tay áo lau miệng. “Ta chạy.”

“Chạy?!” Mẹ con hai người mắt chữ A mồm chữ O, thậm chí tất cả nữ quyến trong sơn trang đều ngây ngẩn nhìn ta chằm chằm cứ như đang nhìn khách ngoại lai vậy.

“Phải!” Ta nhàm chán gật gật đầu, điều ta quan tâm nhất bây giờ không phải là cái trừng mắt của các nàng mà là một người khác. “Ngọc nương, gia đâu?”

“A … À …” Hẳn là vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn choáng váng, nàng chỉ tay ra ngoài nói: “Ở nhà gỗ nhỏ.”

“Nơi đó đã sửa xong rồi sao?”

“… Ừ.”

“Tốt!” Ta gật gật đầu chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên bị mấy cánh tay đồng thời giữ chặt lại.

“Đứng lại!”

“Ngươi hiện tại không thể đi!”

“Tuyệt đối không được!”

“…” Ta mặt nhăn mày nhíu, hồ nghi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mấy người bọn họ, khẩu khí cực kì không có thiện chí: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì?” Ngọc nương hừ mấy tiếng, liếc mắt nhìn ta vẻ khinh thường. “Tinh nhi, lấy gương ra đây.”

Bạch Tinh ngoan ngoãn lấy ra một chiếc gương đồng đặt trước mặt ta.

“Đây, ngươi nhìn cho kĩ đi, bộ dạng lôi thôi thế này mà có thể đi gặp gia sao? Ngươi muốn hắn ngạc nhiên vui mừng hay là hù chết hắn?”

“…” Nhìn mình trong gương quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hỗn loạn, mặt mày dính đầy bụi bặm, ta cũng cảm thấy không được ổn cho lắm. “Vậy …”

Còn chưa nói xong, mấy vị phu nhân đã ba chân bốn cẳng kéo ta vào nội gian, bắt đầu “công trình” cải trang “cực kì tàn ác”. Đại sảnh vốn yên tĩnh nhất thời cũng trở nên ầm ĩ với những tiếng oán giận, hò hét …

“Này này này, nhẹ tay một chút có được không? Đau quá đi mất! Còn nữa … không thể không rải hoa sao? Thế này cũng quá khoa trương đi …”

“Câm miệng1 Ngươi đã mấy ngày không tắm rồi hả?”

“… Vậy ngươi cũng không thể … A! Ta không mặc bộ áo này~”

“Câm miệng! Bộ áo này có gì không tốt?”

“Quá … quá mỏng … Căn bản chỉ có một tầng sa thôi a!”

“…”

“Trời ạ! Đừng có vấn tóc ta lên như vậy … Ta cũng không phải ca kỹ!”

“Đừng dài dòng, kiểu tóc thế này có thể gia tăng mị lực của nữ nhân, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

“… Ta bảo các ngươi …”

“Làm sao?”

“Trong đầu các ngươi … có phải đang nghĩ đến sắc sủng gì đó đúng không?”

“…”