Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm

Chương 28: Đối mặt.





Tại sao tên Trí quay lại? Tất nhiên là để giết những người còn lại, điều này đương nhiên chúng ta biết. Còn tại sao Khoa cũng ăn cháo, chỉ là không hề ngủ say như những người khác, còn có thể né tránh được nhát dao để nó đâm vào tay? Đáng lẽ nếu như theo hướng dao, nó sẽ đâm trúng tim nhưng nó lại đâm vài tay phải, vị trí anh ta lúc ngồi so với lúc nãy cách xa không ít.
______________________________________________________________

Chạy cho đến khi thấy một cái hang, hai người ngồi vào đó nghỉ ngơi. Hắn lúc này mới có thể giải đáp thắc mắc:

- Cô làm sao vậy? Sao lại lôi tôi chạy xa thế? Sao lại không giúpnhững người còn lại chạy chứ?

Nó liếc nhìn hắn, lạnh lùng lên tiếng:

-Anh muốn chết sao? Trong số chúng ta, ba người đó là tên giết người đó! Anh nhớ lúc chị Băng ngã chứ? Lúc đó Nguyệt đã đẩy chị Băng. Nếu như trời mưa đường trơn mà chị ấy ngã? Anh nghĩ vậy sao? Không có đâu! Chị Băng cũng đã thừa nhận rằng mình bị đẩy ngã. Theo hướng ngã của chị Băng chỉ có thể là người bên cạnh đẩy, anh và anh Tuấn đều đi đằng sau, anh Khoa đi đằng trước làm sao có thể đẩy được? Nếu là tôi, anh nghĩ tôi có rảnh đến mức lao vào cứu chị ấy hay không?

Hắn gật đầu:

- Cũng đúng. Nhưng tôi nghĩ nếu chị ấy là Angel, tại sao lại không thể bảo vệ mình chứ?

Nó hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại sắc mặt:
- Angel? Cho dù có là sát thủ nổi tiếng thì cũng không thể thoát khỏi bị chuốc thuốc mê. Cũng như anh và anh Tuấn thôi, hai người chẳng phải cũng bị chuốc đấy sao?Với lại chị ấy cũng sốt do ngấm mưa, người yếu như vậy, chết trong bóng tối cũng là lẽ thường tình.

Hắn lại quay sang hỏi nó:

- Chẳng phải cô cũng ăn cháo sao? Sao lại tỉnh sớm như vậy?

Nó bật cười:

- Anh nghĩ tôi ham ăn lắm sao? Tôi chỉ ăn có một muỗng là mắc ói rồi, đồ gì mà khó ăn chết được. Tôi vốn dĩ không thích ăn cháo, ăn được một muỗng đã đem ra ngoài đổ rồi.

Tôi phải nói với anh nhưng thế chứ không lẽ lại nói rằng, tôi đã mất công luyện mấy năm trời nên bây giờ miễn nhiễm với thuốc mê và thuốc đọc chỉ tác dụng một chút với tôi sao? Tôi vốn dĩ ghét ăn cháo, đã vậy tôi cảm thấy cháo cũng bất thường, ăn một muỗng đã biết nó có gì rồi. Với lại liều lượng thuốc mê cũng không ít,anh tỉnh sớm như vậy, xem ra không phải là tầm thường.

Hắn im lặng một chút rồi tiếp tục hỏi:

- Vậy tại sao cô lại cho rằng hai người kia là tòng phạm? Tên sát thủ đã nói chỉ có một người là kẻ giết người thôi mà.

Nó lại thêm một lần nữa liếc hắn:

- Anh bị sao vậy hả? Chưa tỉnh sao? IQ của anh dùng để trưng à? Không biết cũng phải tự mà đoán ra chứ, vốn dĩ những việc này rất dễ đoán mà!

Anh mà là siêu trộm sao? Còn lâu tôi mới tin, IQ của anh thật ra dùng để làm gì thế hả?

Hắn mặt dày nói:

- Đúng. Tôi lười suy nghĩ, thuốc cũng tác dụng đến IQ của tôi làm đầu óc trì trệ rồi, vậy nên cô tiếp tục phân tích đi.

Nó bực mình liếc hắn thêm cái nữa rồi lại tiếp tục phân tích:

- Tại sao tên Trí quay lại? Tất nhiên là để giết những người còn lại, điều này đương nhiên chúng ta biết. Còn tại sao Khoa cũng ăn cháo, chỉ là không hề ngủ say như những người khác, còn có thể né tránh được nhát dao để nó đâm vào tay? Đáng lẽ nếu như theo hướng dao, nó sẽ đâm trúng tim nhưng nó lại đâm vài tay phải, vị trí anh ta lúc ngồi so với lúc nãy cách xa không ít.

- Biết đâu được anh ta cũng như cô, ngán ăn cháo?

Nó lắc đầu:

- Không, anh ta ăn hết tô cháo, tôi đã quan sát từng người họ đều ăn hết, chỉ có mình tôi là đi đổ.

- Vậy còn hai người đàn ông của căn nhà lúc ta mới vào gặp? Họ đâu rồi?

Nó mỉm cười:

- Tôi bảo họ tránh xa một chút khỏi căn nhà, nói rằng trong nhà có kẻ giết người vậy nên bảo họ đi tìm chỗ nào đó ở tạm, ngày hôm sau tôi đưa họ tiền kiếm một nơi nào đó tiếp tục sống, tôi không muốn họ chết oan.

Hắn nhếch mép :

- Cô quả thật biết nghĩ cho người khác.

Nó cười cười:

- Không phải. Chỉ là hai người họ yêu nhau nhìn đẹp đôi như vậy, bỏ gia đình đến nơi này sinh sống xem ra rất hạnh phúc.

- Cô cũng biết là hai người đó yêu nhau sao?

Nó gật đầu:

- Biết chứ. À, lúc ở cạnh xác của Đăng tôi đã nhặt được chiếc dây chuyền mà Trí đã làm rơi, xem ra người giết Đăng thật sự là Trí, người giết Tuấn là Đăng và Trí, còn chị Băng là do tên Khoa giết.

Lúc này, bên ngoài hang động vang lên tiếng vỗ tay. Nó và hắn bất ngờ quay người lại, thấy ba con người kia đang ung dung nhàn nhã bước vào.

- Hay, cô nói rất chuẩn, là chúng tôi giết bọn họ.

Trí cười vui vẻ.

Nó nhìn ba con người đó, trong lòng ngực bỗng dậy lên cảm giác khó chịu, rồi một cảm giác tăng nồng xộc lên mũi khiến nó phải nôn ra một bãi máu, sau đó là một cơn ho dữ dội. Hắn bất ngờ nhìn nó, lo lắng hỏi:

- Cô làm sao vậy?

Nó nhìn hắn, cuối cùng không chịu được nữa, quỳ xuống đất ôm bụng lại phun thêm một ngụm máu nữa làm cho khuôn mặt của hắn ngày càng khó coi hơn.

Nó cười, khuôn mặt rất khó coi.

Mình không thể chịu nổi nữa, nhịn nãy giờ bây giờ không thể nhịn được nữa. Thật sự mình buộc phải phun máu ra nếu không sẽ càng tổn thương hơn. Xin lỗi anh Hưng à, đã để anh phải lo lắng rồi.

- Tôi... không sao.

Nguyệt cười :

- Hưng à, cô bạn của em thật sự bị không nhẹ đâu. Không sao? Cô ta bị một nhát mạnh như vậy chắc nội tạng cũng đã bị chảy máu rồi.

Hưng quay sang nhìn hắn:

- Cô làm gì mà để bị đập?

Trí cười:

- Chú em thật ngu ngốc. Cô ta vì đỡ cho chú em mà chịu một đập dẫn đến nội tạng bị chảy máu, không tồi đâu, khí chất tuyệt vời đấy?

Hắn nghe vậy, quay sang nhìn nó:

- Cô bị điên à? Ai mượn cô đỡ cho tôi chứ?

Nó chau mày:

- Anh đúng là đồ điên! Tôi... đã hứa là... sẽ bảo vệ anh mà.

- Cô mới là đồ điên!

-Đủ rồi!

Lúc này Khoa lên tiếng cắt ngang. Nguyệt và hắn ta giơ khẩu súng cầm trong tay lên đầu nó và hắn.

Trí cầm con dao đến đưa cho hắn cười nói:

- Giết cô ta đi.

Hắn cười lạnh lùng:

- Anh nghĩ tôi sẽ làm theo lời anh sao?

Trí bật cười:

- Cậu dám không làm xem. Xem thử cô ta còn toàn mạng trở về hay không? À không, cả cậu nữa chứ? Còn 15' tiếng nữa, xem thử hai người ra khỏi đây bằng cách nào?

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy con dao, lúc này bên ngoài vang lên tiếng súng. Tất cả mọi người đều quay người ra nhìn, hắn nhân lúc này bẻ tay Trí cầm con dao phóng tới phía tay Khoa, đâm thẳng vào tay anh ta. Tiếp theo, hắn rút con dao trong túi quần phóng cắm vào thẳng ngực Nguyệt. Cô ta trước khi ngã đã giơ súng lên bắn về phía nó, viên đạn tuy không trúng đầu nhưng đã sượt vai làm máu chảy ra.

Lúc này hắn lại tiếp tục bẻ tay Trí vang lên một tiếng rắc, Khoa đã rút được con dao ra, vì vậy nhanh nhẹn bắn vào người hắn. Hắn né người nhưng đạn vẫn trúng vào cánh tay phải vì bị Trí níu lại.
Hắn chau mày, đạp thẳng vào lưng hắn ta làm cho hắn ta lăn vài vòng trên mặt đất.

Khoa lại tiếp tục bắn hắn mà không hề để ý nó đang từng bước khó nhọc tiến đến chỗ Nguyệt lấy khẩu súng.

Hắn tiến nhanh đến chỗ Khoa, cố gắng né những đòn đạn mà Khoa bắn ra, lúc này người hắn ta bỗng nhiên giật một cái rồi ngã xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên, đằng sau hắn ta là nó đang cầm súng vẫn còn đang bốc khói. Sau đó, nó lại giơ súng về phía hắn.

Hắn bất ngờ.

"Đoàng" một tiếng, viên đạn xẹt qua mặt hắn, người đằng sau lưng hắn lại ngã.

Hắn quay lưng lại, thấy ,Trí nằm trên sàn đất mà toát mồ hôi lạnh, thật sự khâm phục tài bắn súng của nó.

Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng trực thăng và tiếng người nó mới yên lòng thả khẩu súng và cả thân người mình xuống đất.

Nó mỉm cười nói nhẹ nhưng hắn vẫn nghe được:

- Tôi vẫn rất muốn biết câu trả lời của anh.

Sau khi bác sĩ vào đưa nó lên cáng, trước khi mất ý thức nó bỗng cảm thấy có một bờ môi lạnh lẽo áp sát vào bờ môi khô khốc của nó, hơi ấm xộc vào khoang miệng. Nó nghe loáng thoáng xung quanh có tiếng người hét:

- Này anh, chúng tôi cần đưa bệnh nhân đi. Anh cũng phải băng bó, mau buông cô ấy ra.

Sau đó nó cảm thấy thân thể mình nặng trĩu rồi nó hoàn toàn mất ý thức.