Sát Thủ Cung Phi

Chương 12: Ý trời đã định, vô phương chốn tránh



Ta biết, một kẻ dưới trướng lại làm trái lệnh nên giết để làm gương.

Làm chuyện không thành tội cũng không nặng bằng phản kháng chủ tử. Nhưng là chính ta lại hiểu rõ mình hơn ai hết, nếu ta làm việc này, là tự đánh mất chính mình.

Mỗi người đều có một giới hạn riêng, kẻ đáng chết, ta liền xuống tay không do dự.

Nhưng người vô tội, lại không thể nào ép mình ra tay.

Đương nhiên ta sẽ không ngây thơ cho rằng Thiên Vũ sẽ bỏ qua chuyện này, bỏ qua cho ta, cũng là cực hạn của hắn rồi.Ta không làm, đương nhiên còn có người khác. Mà ứng cử viên lần này, hiển nhiên là Vương Chi Ảnh kia đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tâm tình của ta lại phá lệ không được tốt, liền đi dạo vòng quanh.Không phải ta không biết Hương Trầm nhìn ta bằng ánh mắt kì lạ, còn có thất vọng.

Chuyện như vậy ta cũng làm không được, làm sao có thể giúp hoàng thượng?

Ta đi một hồi, lại dừng trước cung Khải Liễn,giờ này hẳn là Thiên

Vũ cũng không thể ở đây.

Lại khéo đụng một nữ nhân diễm lệ phi phàm cũng đang bước tới. Ta thầm thở dài, đi dạo trong cung cũng dễ dàng chạm mặt đám phi tần.

Nữ nhân một thân váy màu ráng chiều cam nhạt,bên ngoài khoác áo lông chim trắng có điểm vài sợi màu xám.Nàng có da thịt trắng như tuyết, cả người lộ ra vẻ tao nhã, phú quý của một nữ tử cao quý sống trong gấm lụa.

Ta chậm rãi bước tới cạnh nàng, chào hỏi:

" Vương tỷ, thật là trùng hợp gặp tỷ ở đây, muội vốn là có chuyện muốn thỉnh giáo tỷ, muốn tới Lương Uyển cung diện kiến tỷ một phen."

Nàng đưa mắt nhìn ta một cái, nhanh chóng tươi cười thân thiết nói với ta:

" Lã muội, nếu đã vậy liền tiện đây tỷ muội trò chuyện?"

Ta gật đầu đáp ứng, liền cho cung nữ lui, đối với Hương Trầm cùng

Tố Như liền đưa một cái đánh mắt, ý nhắc các nàng trông chừng cẩn thận, không để ai nghe lén.

Mắt thấy đám cung tỳ đã rơi khỏi, Vương Chi Ảnh liền nhìn ta bằng ánh mắc sắc bén, không biết lấy đâu ra một thanh kiếm, đặt lên cổ ta.

Hành động của nàng làm ta hơi bất ngờ, nhưng tuyệt nhiên không sợ hãi. Ta biết, nàng đang nghi ngờ, hoàn toàn không có ý định hại ta nên nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.

Thấy biểu tình của ta, nàng chỉ hừ nhẹ, thu hồi kiếm, hỏi ta:

" Ngươi muốn làm phản hay sao?"

Ta chút nữa là bật cười, cùng một câu nói này, hôm qua Thiên Vũ đã hỏi ta. Trong mắt họ, chỉ có tuân theo và phản nghịch thôi sao? Ta liền hỏi lại nàng:

" Ngươi thấy ta làm phản vì lí do gì?''

Ta tin nàng biết ta không có bất kì lí do gì dây dưa với Hà Quý phi kia, lại không có lá gan phản bội Thiên Vũ. Chỉ thấy mày liễu của nàng khẽ

chau lại, dường như giao thành một đường thẳng:

" Đừng nói rằng ngươi mềm lòng?"

Ta vẫn không trả lời nàng, chỉ quay sang nhìn về phía Thanh Vân

cung hiện nay đang náo nhiệt vô cùng kia, nói nhỏ:

" Ngươi không có sao?"

Dường như sửng sốt trong giây lát, Vương Chi Ảnh đưa mắt nhìn theo hướng tầm mắt của ta, đột nhiên lại mở miệng:

" Ngươi không phải không biết trong cung này chứa những gì. Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của chủ tử. Nói người đó đáng chết, liền phải chết."

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói tiếp:

" Đó là hài tử chưa ra đời a." Hơn nữa còn là con của

Thiên Vũ, chỉ nghĩ đến đây, ta lại nhớ đến khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng kia. Xem như nhà họ Hà quá phận, bỏ đi đứa nhỏ, không phải là tự tay trừ đi cốt nhục của chính mình?

Còn một lý do nhỏ nữa, Hà Khiết Nhi đúng là rất cao ngạo, nhưng vẻ mặt hạnh phúc xoa bụng còn chưa có nhô lên cùng với đôi mắt không nhiễm tạp chất kia khiến ta không nỡ làm tắt đi ánh sáng trong mắt nữ nhân đó.

Tuy khoe khoang kiêu ngạo tuỳ hứng, nhưng vẫn chỉ là tiểu cô nương được nuông chiều. Người như vậy, còn gặp trong cung cũng rất khó.

Ta quay lại nhìn Vương Chi Ảnh. Ta rõ, rất rõ ràng nàng sẽ không bỏ dở như ta, sẽ làm theo lời của Thiên Vũ. Cũng không ngăn cản nàng. Mỗi người có một lập trường riêng, ta có thể mềm lòng, nàng lại càng có thể cứng rắn thành toàn.

Vương Chi Ảnh cũng như không muốn nói thêm nữa, thở dài nhè nhẹ, bước đi, cảm khái một câu:

" Vô dụng!"

Ta ngước lên nhìn trời xanh đang dần xuất hiện những tia nắng.

Lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bước ra nơi Hương Trầm cùng Tố Như đợi, hướng Cam

Tuyền cung trở về.

Tố như đang giúp ta mài mực luyện chữ, khuôn mặt có chút bất an, thỉnh thoảng lại liếc trộm ta một cái, như tiểu hài tử ăn vụng sợ hãi, thực đáng yêu!

Ta cũng là nhàm chán, định luyện chữ nhỏ, bị nàng nhìn như vậy lại không tự nhiên. Trong chính cung thường chỉ có ta, nàng và Hương Trầm, nếu nàng muốn nói gì, cũng là thoải mái rồi.

Có vẻ như không nhịn được thêm, Tố Như lo lắng cất giọng hỏi:

" Nương nương, Vương tỷ.. Vương Thục phi không làm khó người chứ?"

Miệng ta liền nhanh chóng lan một nụ cười vui vẻ, được người khác quan tâm, cũng có cảm giác thật cao hứng. Lại thấy Hương Trầm dùng ánh mắt coi thường nhìn Tố Như, là đang trách nàng lo lắng dư thừa, ta cùng trấn an nàng:

" Không có, ngươi nghĩ nàng sẽ khi dễ ta?"

Tố Như suy nghĩ một lát, thở nhẹ ra, cười tươi:

" Nô tỳ là lo lắng thừa thãi rồi."

Ta chuyên tâm viết chữ, Tố Như cũng trở lại bình thường.

Dù sao cũng đã mười ngày trôi qua, bên Thục phi liền bắt đầu có hành động. Nghe nói Lệ tần dạo này rất hay qua lại chỗ của hoàng hậu, Đức phi cùng Lệ tần liền tranh chấp liên tục. Nghe nói Đức phi trách Lệ tần đeo tư trang quá phận mà tát nàng hai cái, Lệ tần uất ức không thôi, liền khóc lóc với Thiên Vũ, hoàng đế thương tâm mà nhắc nhở Đức phi khiến cho Lý Tú Huyên đắc ý dào dạt.Chuyện này không nghi ngờ cũng là do Vương Chi Ảnh động tay động chân.

Mọi chuyện xem ra rất thuận lợi, kẻ như ta chỉ cần ngồi xem diễn biến màn đấu này.

Từ ngày ta làm trái lệnh Thiên Vũ, không gây sự với Lệ tần, hắn liền không tới nữa.

Tuy hắn làm vậy với hài tử của mình ta cho là không được, nếu là trước kia, hẳn sẽ sỉ vả hắn không bằng cầm thú. Nhưng chỉ cần nghĩ tới vẻ mặt đau thương đêm nọ của nam nhân kia, ta liền nảy sinh thương cảm không thể lí giải.

Ta biết, tất cả không thể đều tin tưởng mà nói với ta, hắn ra tay với con mình, tuyệt đối không đơn giản vì nhà họ Hà.

Cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, ta gọi Tố Như chuẩn bị y phục tới tham yến sinh nhật ở Linh Dược các Huệ tần Hà Dương Điệp thuộc Linh Uyển cung của Thục phi.

Hà Dương Điệp này là thứ nữ của Hà tướng quân, vào cung tuy không được biến thành phượng hoàng trên cành cao như vị tỷ tỷ cùng phụ thân Hà Quý phi kia, nhưng lại cũng không phải hạng tôm tép.Nàng thân là thứ nữ không được coi trọng, trong cung lại có thể từ từ leo lên Huệ tần tứ phẩm, bất quá còn cao hơn so với vị Lệ tần cháu gái thái hậu, Thục phị sử dụng con cờ của Hà phủ để trị lại họ, cũng là muốn nhổ cỏ tận gốc?

Ta dẫn theo một vài phi tần cấp thấp hơn trong Cam Tuyền cung cùng tới Linh Dược các.Bước xuống kiệu liền nhìn một vòng. Hoàn hảo, ta đến không coi là sớm nhưng cũng không phải là người cuối cùng. Theo thông lệ nhận hành lễ, rồi ngồi tại tháp Quý phi ngay dưới hoàng hậu.

Vì là yến tiệc nên chỗ ngồi phân theo phẩm cấp.

Hoàng hậu ngồi trên cùng. Sau đó là nhất giai phi gồm có Hiền phi,Quý phi và ta. Quý phi khuôn mặt vẫn ngập ý cười thoả mãn, mạc áo bầu rộng rãi hàng tơ tằm, tay nâng chén ngọc uống trà được thử độ ấm cẩn thận.

Kiêu ngạo không để ai trong mắt.

Một bàn tay mềm mại kéo nhẹ ống tay áo ta, giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai:

"Muội muội, vẫn là quý phi chiếm trọn tầm mắt của mọi người.

Cũng phải, rõ là Dương Điệp muội muội là thọ tinh vậy mà lại chỉ có thể làm nền cho người ta."

Ta nhìn Nhược Mai châm biếm nhìn vị Huệ tần mạt xám xịt ngồi một góc phía dưới. Mặt không mảy may biến sắc một khắc ung dung đáp lại :

"Quý phi thân phận tôn quý, đương nhiên là tâm điểm chú ý. Điều này cũng không có gì là kì lạ."

Nhược Mai nghe vậy, môi đỏ cong lên, lời nói vạn phần đắc ý:

"Muội muội nói phải, Quý phi là đích nữ của Hà tướng quân, đâu có thể cùng hàng với Huệ tần kia cái nho nhỏ thứ nữ."

Ta chỉ cười nhạt không nói gì. Nàng cũng nhàm chán nói thêm vài câu, thấy ta không phản ứng liền bồi Hoàng hậu tán gẫu.

Ta thừa hiểu nàng muốn hạ thấp ta chỉ bằng thân phận thứ nữ không gia gì trong mắt những nữ tử sinh ra là con của đại nương, được mọi người để ý như nàng. Trò trẻ con của nàng, ta vẫn là lười chấp.

Giữa lúc mọi người đang vui vẻ, Dương Tiệp Dư đột ngột lên tiếng đề nghị mọi người trực tiếp đem quà tặng Huệ tần. Hoàng hậu liền vui vẻ gật đầu đồng ý. Các phi tần tranh nhau mang phần lễ vật mìng chuẩn bị ra. Các nàng ai cũng muốn tỏ ra mình hào phóng, nhiều trân trâu quý hiếm, được hoàng thưởng để ý tới mà muốn chọc thủng mắt những phi tần còn lại.

Hành động ngây thơ như vậy tất nhiên chỉ làm hại chính những phi tần ngu ngốc kia thôi. Không dưng lại trở thành cái gai trong mắt người khác, lại còn tự cho mình là thông minh.

Bỗng nhiên có tiếng xì xào nổi lên giữa đám nữ nhân xanh đỏ vây lấy

Hà Huệ phi tần hơi kì qái nhìn lại. Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn trên tay Hà

Quý phi mà bị hấp dẫn. Thì ra nàng tặng muội muội của mình một miếng lục ngọc xanh biếc được mài gọt tỉ mỉ tuyệt đẹp. Từ miếng ngọc toát ra một cỗ quý giá xa hoa của lớp quý tộc sang trọng. Đó hẳn là viên ngọc vô cùng giá trị. Nhận thấy mọi người đều đổ dồn vào thứ trên tay mình, Quý phi khẽ cười duyên một tiếng, lại như vô tình liếc nhìn Hoàng hậu vẫn đoan trang dùng điểm tâm quan sát mọi việc mà nói:

" Hoàng thượng tặng cho bản cung rất nhiều ngọc Trường quốc thái tử tử mang tới lần trước, toàn bộ đều là ngọc quý cả, không thể thấy ở Vân Quốc.

Nghĩ tới các muội hẳn là chưa được nhìn thấy, liền mang tới tặng Huệ tần muội, cũng là cho mọi người thưởng nhãn a."

Không ai không biết Trường quốc nổi tiếng về ngọc, bạch ngọc, huyết ngọc, lục ngọc đều là những thứ ngọc quý nhất ở đó. Chưa nói tới tay nghề chế tác cao ngàn năm lưu truyền của gia tộc Nam cung nỏi tiếng.

Viên ngọc Quý phi mang tới lại là cống phẩm, hẳn là quý giá ngàn vạn đi. Đúng là vũ khí chọc mù mắt người ta.

Trong lòng chỉ một mảng phiền muộn. Dùng một miếng ngọc mà có thể chĩa mũi ghen tị về phía Quý phi, hoàng thượng cũng không thèm tốn một chút tâm tư.

Lại không tự chủ được nhìn cục diện phía bên dưới. Hà Dương Điệp đôi mắt toả sáng như bị hút vào miếng ngọc, yêu thích tạ ơn Quý phi không thôi. Lệ tần mặc váy màu lam nhạt thêu hoa lan trắng ngồi dưới cũng không dời mắt khỏi vật trong tay Huệ tần. Khăn tay thêu hoa dưới tay áo đã sớm bị vò nát, đôi mắt nhìn đầy ghen tị.

Ta chợt nghĩ ra, người bị kéo vào lần này còn có hoàng hậu, nàng vẫn ngồi thẳng lưng không xê dịch, nhưng đôi mắt ngập ý cười ban nãy giờ đã tắt hẳn, lại có chút tàn khốc.

Cũng phải, Quý phi làm vậy cũng đả kích nàng không nhỏ, đem quà tặnglớn như vậy khoe khoang được hoàng thượng sủng ái, lại nhắc khéo nàng là hoànghậu mà chưa sinh được đứa con nào. Nếu nàng đưa ra quà tặng nhỏ hơn, không phảithực là mất mặt, lại thua kém Quý phi hay sao?

lớn như vậy khoe khoang được hoàng thượng sủng ái, lại nhắc khéo nàng là hoàng hậu mà chưa sinh được đứa con nào. Nếu nàng đưa ra quà tặng nhỏ hơn, không phải thực là mất mặt, lại thua kém Quý phi hay sao?

Cuối cùng, Hoàng hậu cũng thể hiện ngôi mẫu nghi thiên hạ của mình, hào phóng tặng Huệ tần vòng cổ trân trâu hảo hạng do Ngạo quốc mang tới.

Yến tiệc tàn, ta cùng phi tần trong cung của mình cũng cùng tản bộ quay về.

Ta đối với những nữ nhân trong cung không có hứng thú nên rất ít khi nói chuyện. Phi tần trong Cam Tuyền cung cũng chỉ vấn an rất hạn chế, tránh

phiền phức vì vậy không khí lúc này có phần căng thẳng. Mặc dù nữ nhân vốn là nói rất nhiều nhưng đi cạnh ta luôn xa cách, các nàng hiển nhiên không dám lên tiếng.

Cho đến khi đã đi chừng nửa đường, mới có giọng một nữ tử cất lên.

Âm điệu không hề ngọt ngào như các nữ tử khác thường thấy, mà lại mạnh mẽ có chút ngạo nghễ như một trang nam tử:

" Thần phi nương nương, thần thiếp thấy sắc mặt người không được tốt, có chuyện gì làm người buồn phiền sao?"

Ta dừng bước, quay lại nhìn nữ tử vừa nói. Nàng là Ninh Tiệp dư ở

Tú Linh các, thân hình nàng tuy không uyển chuyển như các phi tần khác nhưng lại hoạt bát nhanh nhẹn, khuôn mặt thanh tú không hề diễm lệ mà lại có nét cứng cỏi tinh nghịch toát lên thông minh qua đôi mắt đen to tròn. Trong lòng ta liền dâng lên hảo cảm không hiểu vì sao, bèn đối với nàng cười hoà ái:

" Bản cung chỉ là đi cả buổi có chút mệt, không có gì đáng buồn cả."

Nàng nghe ta nói vậy, liền tiếp lời:

" Nương nương, đã vậy sao còn muốn đi bộ cùng chúng thần thiếp.

Nương nương lên cẩn thận ngọc thể a."

Ta nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia của nàng, lại cảm thấy nàng cũng là một tiểu cô nương nói năng tuỳ hứng, nhưng lại rất lanh lợi. Trong đôi mắt đen kia không lẫn một chút tạp chất nào.

Lười biếng phất nhẹ cánh tay, ta quay mặt về phía mắt trời lặn, bỗng dưng bao nhiêu cảnh giác cùng suy nghĩ tan biến. Thở nhẹ ra một cái, môi nở nụ cười chân thật từ nội tâm:

" Đi bộ một chút cũng tốt, có thể thư giãn."

Nữ nhân này rõ ràng có thể nói với ta là không quen biết nhưng lại cho ta cảm giác dễ chịu khó tả, như khi ở bên Lưu Hạ Kì yêu nghiệt kia.