Sát Phá Lang - Hồng Y Quả

Quyển 2 - Chương 41: Ngươi biết mà



Giả Tấn Xuyên cũng biết chuyện lớn không tốt, vỗ lên cái mặt tròn trịa của gấu trúc, đẩy nó ra: “Đồ mập chết toi, đều tại mày! Mày xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đây?!”

“A?!” Gấu trúc gãi đầu, nó chẳng qua là nhào lên người tiểu Giả thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu chứ? Hay là…

Gấu trúc lập tức khẩn trương đánh giá thân thể Giả Tấn Xuyên: “Tiểu Giả, có phải ngươi bị ta đè hư rồi không?!” Chết rồi, nó biết thể trọng nguyên hình của mình hơi nặng, phân lượng cũng đủ, nhìn cái thân thể nhỏ nhắn của tiểu Giả này, tính ra không chịu nổi sức nặng của nó: “Tiểu Giả ngươi nhất thiết đừng có chuyện gì nha.” Gấu trúc sắp khóc đến nơi, nó luống cuống sờ mó Giả Tấn Xuyên, sờ một hồi, liền bị người ta xách thịt sau lưng ném ra.

Giọng nam âm trầm vang lên sau đó: “Đừng sờ bậy!”

Gấu trúc vẫn rất kính sợ ân công của mình, nó co đầu, nhích sang một bên. Nhưng vẫn lo lắng thò đầu nhìn, đánh giá Giả Tấn Xuyên. Chỉ sợ mình thật sự khiến y bị thương.

Chân Chính đỡ Giả Tấn Xuyên dậy: “Không sao chứ?” Tuy ngữ khí vẫn rất lãnh đạm, nhưng từ đôi mày nhíu chặt của hắn, có thể nhìn ra hắn thật sự lo lắng.

“Không sao.” Giả Tấn Xuyên đứng lên cử động tay chân. Y quan tâm chuyện bây giờ làm sao bổ cứu hơn. Khó khăn lắm mới luyện được chút khởi sắc, vậy mà công sức đều mất hết! Hơn nữa hiện tại chỉ còn ba ngày nữa là tới cuộc đấu, phải làm sao đây?!

Giả Tấn Xuyên quay lại hỏi Thập Tứ Nguyên: “Tuyệt chiêu cuối cùng là gì?” Nhất thiết đừng là cái y nghĩ đến nhá!

Thập Tứ Nguyên liếc nhìn y: “Hừ! Bài trước lại không chuyên tâm đúng không?! Luôn như vậy, con nít bây giờ…” Chân Chính lúc này trừng mắt nhìn nó, Thập Tứ Nguyên lập tức vào chính đề: “Thật ra tuyệt chiêu cuối cùng trước kia ta đã nhắc đến rồi, chỉ cần một ngày là có thể tốc thành.”

“Làm, làm…” Giả Tấn Xuyên nghĩ quả nhiên đúng vậy, ban đầu lúc giới thiệu thần công bẩm sinh hòa hợp này, Thập Tứ Nguyên cũng từng nhắc đến, nhưng mà…. Y không làm đâu!

“Làm tình đó.” Thập Tứ Nguyên vẻ mặt không sao cả trực tiếp giúp y nói xong: “Thật ra nói trắng ra cũng chỉ là trao đổi thể dịch thôi, cũng không có gì mà. Lại nói, chẳng qua là một con đường tu luyện mà thôi, nếu thật sự không qua được ải tâm lý, thì cứ coi như là 419 đi.”

“Nói bậy gì đó?!” 419 gì chứ? Đừng nói y không phải là người đạo đức quan rộng mở, tùy tiện như vậy, cho dù là thế, y cũng chọn nữ để 419. Một đêm tình cùng đàn ông, tính là cái gì chứ?! Hơn nữa đối phương là nam không nói, còn là tên mặt liệt thanh mai trúc mã của mình… y lại không tự chủ nhìn sang đối phương.

Thật ra, nếu biểu cảm của tên này không quá lạnh, không quá dọa người, chỉ tính riêng ngũ quan tinh xảo đó, cùng thân hình thẳng tắp tiêu chuẩn đủ để mê đảo một đống thiếu nữ.

Làm với anh đẹp trai thế này, mình cũng không chịu thiệt. Nhưng…. Y lại nhớ đến lời thầm thì bên tai đêm đó.

“Dô, mặt đỏ rồi kìa. Không ngờ tiểu Giả còn rất đơn thuần.” Thập Tứ Nguyên nhìn gương mặt đỏ như trái đào của Giả Tấn Xuyên trêu chọc.

“Dù, dù sao không được! Tôi không làm!” Giả Tấn Xuyên nói xong, co cẳng trốn vào phòng.

“Chậc chậc chậc, thật dễ xấu hổ, cũng không phải tiểu cô nương, cần phải vậy sao?” Thập Tứ Nguyên gác chéo chân, tiếp tục vùi đầu vào bánh kem, miệng hàm hồ nói: “Xem ra có chút khó khăn, nhưng có đại tiên Thập Tứ Nguyên ta ở đây, ta bảo đảm có thể giúp ngươi làm ổn thỏa, ngươi cứ đợi đi.”

Chân Chính trầm mặc một lát, nói: “Đừng bức cậu ấy.”

Thập Tứ Nguyên đẩy bánh kem một cái: “Hê! Hiện tại giả người tốt rồi sao? Đừng tưởng ta không biết, là ngươi gọi tên mập đó đến đây đúng không?”

Chân Chính nghe thế, bắn sang cho nó một cái nhãn đao.

Gấu trúc kinh ngạc: “Sao ngươi biết?! Ân công bảo ta không được phép cho người khác biết!”

Chân Chính mím chặt môi, không nói một lời. Sai lầm lớn nhất của một người, chín là chọn sai đối tượng cộng tác. Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội giống heo.

Thập Tứ Nguyên đắc ý cười: “Xem đi, ngươi bớt giả vờ cho rồi. Với tư tưởng cổ hủ của tiểu Giả, cộng thêm da mặt mỏng, ngươi muốn ôm được mỹ nhân về, kiếp sau đi!” nói xong lại đưa ly cho gấu trúc bên cạnh, mệnh lệnh: “Rót nước cho ta, không, đi mua nước cam cho ta!”

Gấu trúc cũng không đi, chỉ nôn nóng giao ngón tay: “Cái đó…”

Mèo mập bực bội: “Làm gì? Còn không mau đi?!”

Gấu trúc lúng túng gãi đầu: “Tôi không có tiền, he he.”

Thập Tứ Nguyên trợn trắng mắt: “Không có tiền cũng ra đời lăn lộn sao? Chân Chính, cho nó tiền đi!”

Cuối cùng phái được tên ngốc đi, Thập Tứ Nguyên vỗ ngực: “Chuyện này cứ giao cho ta làm! Bảo đảm đêm nay ngươi có thể… he he he he.”

Chân Chính lắc đầu: “Chuyện này không thể làm quá mức, ta sợ sau đó cậu ấy sẽ hận ta.”

Thập Tứ Nguyên phì cười chế nhạo: “Xì! Bớt giả vờ đi, người khác xem ngươi là chính nhân quân tử, nhưng ta hiểu rõ gia đình các ngươi. Ngươi chẳng qua là muốn làm trò quỷ gì đó thôi đúng không?”

Chân Chính không trả lời thẳng: “Chỉ là trao đổi thể dịch là có thể đúng không?”

Thập Tứ Nguyên bất mãn chu môi: “Xí! Thiếu tiền đồ! Đúng vậy, chỉ cần trao đổi thể dịch là được. Nhưng, ngươi đừng nói với ta ngươi muốn bỏ qua cơ hội tốt thế này?”

Chân Chính liếc nhìn nó: “Dù sao ngươi đừng làm nhiễu loạn là được.”

Giả Tấn Xuyên ý thức mông lung, trong mơ mơ hồ hồ, y nghe được tiếng người quan tâm hỏi bên cạnh: “Cậu không sao chứ?”

Tiếp theo, một cánh tay dán lên trán y, dịu dàng ve vuốt.

Động tác dịu dàng thân mật như thế, nhất định là bạn gái Thanh Thanh. Y hàm hồ cười ngốc, sau đó nhào lên người đối phương: “Thanh Thanh…”

“Thân thân? Lớn như vậy còn muốn thân thân?” Đối phương buồn cười nhéo mũi y.

Giả Tấn Xuyên đẩy cánh tay nhéo mũi mình ra, mặt sáp lại hôn mạnh.

“Chính cậu tự điểm hỏa nhé…” Giọng đối phương càng lúc càng thấp.

Thân thể truyền đến khoái cảm phiêu phiêu, tay ai đang di động trên người mình, điểm hỏa khắp nơi?

“Thật thoải mái…” Y không khỏi rên rỉ.

Tiếng nước ‘chụt chụt’, là ai đang hôn mình? Là Thanh Thanh? Không! Không đúng, Thanh Thanh đã chia tay với mình lúc đại học rồi. Hơn nữa Thanh Thanh là một cô gái nội hướng văn nhã, mỗi lần hôn đều là mình chủ động, hơn nữa họ chưa từng kịch liệt như thế này bao giờ, kích thích đến từng cảm quan, dường như linh hồn của mình cũng bị hút vào trong nụ hôn đó.

Y gian nan mở một mắt ra, đối phương gần mình như thế, đến mức tiêu cự cũng trở nên mơ hồ, nhất thời không thể tập trung, chỉ có thể ẩn ẩn lưu ý được lông mi dài của đối phương. Nhưng mùi vị mũi ngửi được, y biết, vị đạo mát mẻ sạch sẽ này, chắc chắn là Chân Chính. Ồ, đúng rồi, họ đang luyện công. Lần luyện công này thật thoải mái…

Giả Tấn Xuyên để mặc bản thân trầm luân trong nụ hôn nồng nhiệt lại triền miên của đối phương.

“Phốc ~” Một tiếng, bốn cánh môi cuối cùng tách ra, Chân Chính hơi nâng thân trên, kéo khoảng cách với đối phương. Cúi nhìn Giả Tấn Xuyên trên giường, thỏa mãn thấy đối phương tràn đầy si mê.

Hắn cắn lỗ tai của Giả Tấn Xuyên, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm. Âm thanh hàm hồ ẩn ẩn truyền vào tai Giả Tấn Xuyên: “Vẫn là bây giơ tốt hơn, phản ứng rất thành thật.” Giọng nói luôn trầm thấp lãnh đạm của đàn ông, lúc này lại có chút khàn khàn đè nén.

Chân Chính đang nói gì? Cái gì thành thật? Y không có nói gì hết mà.

“A ~ ưm ~” Không cho y quá nhiều thời gian suy nghĩ, thân thể đã cho y đáp án.

Không phải luyện công sao? Tại sao lại sờ nơi đó? Lẽ nào là chiêu thức luyện công mới? Ngực đàn ông có gì đáng sờ?… Nhưng, vẫn rất có cảm giác.

Tại sao lại di chuyển xuống dưới? Y muốn hắn sờ thêm một chút nữa. Giả Tấn Xuyên không khỏi ưỡn ngực ra, hành động này lúc y ý thức tỉnh táo tuyệt đối sẽ không làm.

“Ồ, thì ra thoải mái như thế sao?” Giọng nam thấp khàn, lúc này nghe đầy gợi cảm mà mị hoặc. Tên mặt liệt chết toi cũng có lúc có ngữ khí thế này sao? Đây quả nhiên là một giấc mộng.

“Ưm ~” Giả Tấn Xuyên không khỏi hừ ra tiếng. Chân Chính không những đưa tay trở về phần ngực của y ve vuốt, mà còn ác ý nhẹ ngắt nhéo điểm nổi lên.

Chân Chính ghé vào tai y thầm thì. Đôi môi mát lạnh, hơi thở phả ra lại ẩm ướt nóng cháy, ngay cả ngôn ngữ cũng đầy sắc tình: “Thoải mái sao? Vậy cho cậu thoải mái thêm nữa nhé.” Nói rồi, tay chậm rãi di chuyển xuống, bắt lấy ‘trọng điểm’, tiến hành tấn công.

“A ~” Tại sao Chân Chính lại sờ nơi đó? Thật mất mặt! Nhưng… đúng là quá sướng! Y, y nhịn hết nổi rồi! Y muốn!

Trên lỗ tai lại cảm giác được hơi nóng ẩm ướt, giọng nói khàn khàn gợi cảm nỉ non: “Muốn sao?”

Giả Tấn Xuyên kìm lòng không đậu gật đầu. Mặt y đỏ rực, hai mắt mơ màng nhìn qua, chỉ thấy Chân Chính cởi chiếc áo cuối cùng trên người mình, áp lên người y…



“A Tài, lần này ngươi tìm ta ra, rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không có chuyện gì, thì trở về đi.” Tuy Chiến Thiên trước giờ không nổi nóng, nhưng tự dưng bị gọi ra ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói nửa ngày, lại không chịu nói rốt cuộc có chuyện gì, bảo hắn làm sao vui nổi?

Vượng Tài vừa nghe Chiến Thiên muốn quay về cạnh Giả Tấn Xuyên, vội cản hắn lại: “Có chuyện! Đương nhiên có chuyện rồi! Là thế này… ngươi cảm thấy lông vũ của ta thế nào?”

“A?! Rất đẹp đó.” Chiến Thiên buồn bực, con phượng hoàng này nghẹn nửa ngày chỉ để hỏi mình chuyện này sao?

“A… ngươi nhìn kỹ đi, thật ra không ra sao hết. Quảng cảo đều là lừa người, ta dùng X tắm rửa vậy mà không mượt chút nào. Ngươi dùng nhãn hiệu nào?”

“Thanh thủy.”

“A…” Vượng Tài câm nín, đại ca ngươi có thể đừng lời ít ý nhiều vậy không? Cái tên Chân Chính đáng chết, rốt cuộc lúc nào mới làm xong?! Nó sắp không giữ được tên đầu gỗ này rồi!