Chuyện Tình Của Những Chiếc Áo Len

Chương 19: Tôi sẽ khiến em



Sakura tỉnh giấc. Ngước mắt lên, thấy anh. Uchiha Sasuke đang nhìn trầm ngâm vào mình. Anh đưa cho cô 1 tờ giấy:

- là em! Tôi chắc chắn! Chính là em! Haruno Sakura!

Sakura khẽ nhíu mày. Ghi vào tờ giấy:

- tôi nhắc lại! Ko phải là tôi!

Anh nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ nhưng đằng sau ánh mắt đó là, đôi mắt dịu dàng. Nhưng anh...phải bắt buột phải làm thế. Vì...anh muốn vở kịch đó thật hoàn hảo. Nhưng liệu con tim anh...nó có đồng ý? Hoặc ko chịu được? Anh nói giọng trầm:

- nhìn vào gương đi... Mái tóc bị tẩy. Đôi mắt...len đã bị lấy ra! Đừng...cố chấp như thế! Thưa ngài H.K ạ!

Cô nhìn xuống người mình, cả người bị trói. Áo quần vẫn nguyên vẹn nhưng, nó là chiếc áo sơ mi màu trắng quá tay. Quần jean dài quá mắt cá chân của cô. Mặt cô toát lên vẻ bất ngờ,nhưng bị dẹp đi. Anh ném cho cô cái gương. Nhìn vào bên trong chiếc gương đó. Là mái tóc hồng,cô đã quên nó có màu tươi tắn. Đôi mắt lục bảo. Chính là cô, Haruno Sakura?! Cô mặt lạnh lùng vô cùng,nhưng mắt cô đã ứa nước mắt. Vì sao ư? Do thân phận bại lộ? Hay...nhớ chính bản thân của mình ngày xưa? Sasuke thấy mắt cô tuôn ra nhiều giọt lệ. Liền cúi xuống đưa tay lau cho cô. Nhưng...mặt cô tránh qua chỗ khác. Anh đưa tay qua. Cô lại tránh.

Cứ như thế. Anh thở dài, nói khẽ:“ mặt cô dày thật!”

Cô ức chế, định chửi lại nhưng...miệng cô. Định ghi vào giấy...tay bị trói. Đành nuốt cục tức xuống bụng, nhai ngồm nhoàm. Anh thấy thế, liền nở nụ cười. Nói:

- Tôi sẽ cởi trói cho cô! Cô nên nhớ! Dù cô có chạy đằng trời! Cô vĩnh viễn ko thoát được tôi!

Cô nhìn anh với anh mặt khinh bỉ. Anh ném cho cô cuốn sổ thêm cây bút mực. Cô hí hoáy dòng chữ:“ Xin lỗi, vì tôi chưa chết! Nếu tôi sống thì anh rất khó chịu. Bằng ko, thả tôi đi! “( cởi trói ròiiii nha ^^)

Anh nhìn dòng chữ đó. “Lợi hại hơn xưa rồi đó!” Anh ngẫm” Nhưng tôi chờ coi cô hơn tôi hay vẫn con ngốc ngày xưa?” Anh ngẫm. Nói:

- Thả cô đi? Đâu có dễ? Phải trêu chút cơ chứ? Nhưng...dùng hàng kém chất lượng nguy hiểm lắm. Nếu món hàng đó đã truyền qua nhiều tay của những...cánh đàn ông khác?_ anh nhếch mép_ tôi sợ

Cô vẫn bình thản, mặt lạnh như tiền(em đang bị viêm màng túi nặng =.=) ghi vào giấy:

- cũng phải thôi. Tôi cũng như anh. Dùng mấy món ăn thử cũng sợ sệt lắm. Kém chất lượng,dơ bẩn, hết hạn, rẻ tiền,... Có khi là mốc. Nhưng mục đích chính là câu khách. Bề ngoài ngon lành nhưng...cái bên trong vừa bẩn lại vừa dơ. Ôi! Sao nó bẩn thế! Đúng chứ, Sasuke?

Anh đọc hết thì. “Cô ngon! Dám ví tôi là đồ ăn thử? Kém chất lượng?” Anh nói giọng thản nhiên:

- nếu tôi là đồ ăn thử? Cô là...người nhân viên dẻo mồm mép, qua tay của các người đó. Thì những món ăn đó, tưf thịt chết cũng thành ngon miệng. Dơ bẩn!

Cô ghi tiếp:

- thì cũng vì tiền!

- ngay cả...bán hoa!?( xin suy nghĩ đen chút nha^^)

- tất nhiên! Vì tiền cũng y như...tham vọng và quyền lực!

- cô là con người vật chất?

- thì đúng là như thế!

- đúng là rất cứng nhắc

- tôi sẽ coi như là lời khen

- mộng tưởng!

- đúng! Tôi mộng tưởng. Mới nghĩ tới tôi sẽ trở thành phu nhân Uchiha!

- đấy chính là lí do cô yêu tôi?

- tất nhiên! Chỉ có thể như thế!

- ngạc nhiên thật_” cô ấy nói dối cũng giỏi hơn trước!”

- thế...thả tôi về!!

- ko!

- anh muốn gì?

- ko biết!

- thông tin mật? Tôi? Hay chỉ là đáp ứng?

- cái cuối cùng!

- đáp ứng? Ok! Với 1 điều kiện nhỏ!

- gì?

- anh nên mua giấy bảo hiểm,hay thứ gì đó, nếu tôi có lây HIV qua anh. Thì đừng có trách!

- đe doạ?

- nhắc trước mà thôi!

- dơ dáy thật! Thôi đi, kinh thật!_ “ nghĩ rằng tôi tin ư? Tôi đã kiểm nghiệm máu cô rồi! ( á à! Thật ra trong lúc ngất. Anh ta có gọi bác sĩ riêng tới. Kiểm tra máu cho cô! Nhà thằng sặc giàu kinh khủng. Có riêng phòng sét nghiệm=.=” chém có qá tay ko^^)

- thả tôi về!

- ko! Cô phải ở lại, tôi có điều muốn nói!

- tôi ko muốn!

- đừng có lì lợm như thế!

- tôi thích!

- mà...cô tại sao? Lại..lại bị câm?

Tờ giấy ko đc đáp trả. Anh nhíu mày,hỏi:

- do tôi đúng chứ?

Tờ giấy rơi xuống nền đất lạnh, anh lượm tờ giấy lên. Đọc dòng chữ:

- trầm cảm!

Anh nhíu mày,nói:

- Đùa ko vui đâu! Tốt nhất là nên nói cho tôi nghe!

- trầm cảm! Đấy là câu nói thật của tôi

- bằng chứng!

- anh cứ điện tới 0935... Thì rõ.

- là ai?

- bác sĩ!

-...

Anh bấm điện thoại,vụt ra ngoài. Nghe điện thoại. Còn cô:“ Tôi sẽ cho anh ăn đủ! “ cô ngẫm rồi cười 1 nụ cười gian xảo. Trong cuộc điện thoại

- a lô? Là ai đầu dây ạ?_ vị bác sĩ riêng của Sakura từ tốn hỏi

- ông có phải là vị bác sĩ riêng của Hảiro Bara?

- vâng! Là tôi! Còn cậu...?

- bạn bè!

- là...?

- lắm lời quá! Cho tôi biết tình trạng hiện tại của cô ấy!(=.=”)

- hừm... Cô ấy, bị bệnh trầm cảm nặng. Dẫn tới ít nói, khó mở lòng. Nên suốt cả mấy năm qua. Cô ấy đã ko nói gì cả. Ngoại trừ lắc đầu, gật đầu. Và...viết trên giấy!

- tại sao lại trầm cảm?

- theo tôi thì, bệnh nhân do bị đả kích lớn về mặt tình cảm. ( cái này có thật à nha! Tuôi có coi phim Thái gì gì đó. Mà nam chính lăng nhăng dẫn tới nữ chính ghen. Và chia tay. Sau lại nam chính quay lại hối lỗi. Kết cục y như chị đào nhưng chị này ko đi đc mới ghê==”)

-...

- tôi từng nghe nói rằng... Bệnh nhân đã nhiều lần ngất xỉu do thiếu máu,dinh dưỡng. Uống nhiều liều thuốc ngủ để... Tránh đi tình trạng đó. Vì khi ngủ bệnh nhân đc nhiều y tá vây quanh chích nhiều liều thuốc như thuốc bổ với những chất khác. Nếu ko...cô ấy sẽ làm loạn lên. Tôi cũng như thế mấy chục lần rồi, nào là đòi cắt mạch máu, đâm nát tim...hazz_ ( coi ai nhiều chuyện chưa kìa!) vị bác sĩ lắc đầu thở dài ngao ngán

-...

- nè! Cậu thanh niên kia!

-...

- nè!

-...

- đừng làm tôi sợ!

-...

Anh cúp máy. Mở cửa hé nhìn vào cô. Mặt lộ vẻ buồn phiền. Nói khẽ:“ đều là tại anh! Nhưng...đều muốn tốt cho em! Chịu cực 1 chút nhé, nàng ngốc?” Nhưng nghĩ tới việc cô ko nói được. Thì anh tức sùng sục:“ TÔI SẼ KHIẾN( CON AU NÓ VIẾT LẠI!^^) EM NÓI LẠI ĐƯỢC” anh gằn từng chữ!

---

Hơi hơi...hơi thôi! Hơi ngắn mà^^ đừng chọi đá với gạch tuôi. Tội tuôi lắm á! Chủ nhật nhác kinh khủng. Ngồi cứ lảng vảng vào chuyện của các mem khác^^ giờ mới nhớ. Viết 1 lèo luôn... Sò ry nha. Từ ngày mai là 2 ngày 1 tập dài na, thứ 2 ko đăng,tận thứ 4 mới đăng. Sầu so ryT.T