Sao Trời Rực Rỡ Lấp Lánh

Chương 9: (Hoàn)



Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt

Wattpad: Huangrilan

____

Cố Thần đang đi công tác.

Trong nhà thật yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường. Giang Dập nhéo nhéo chăn bông chôn ở trên giường, giống như một con mèo nằm ở trên giường, trở mình hết lần này tới lần khác.

Sắc trời dần chuyển tối, đèn đường bỗng bừng sáng, từ đầu phố này đến đầu phố kia, những chiếc đèn lồng đỏ treo bên cạnh đèn đường khẽ lung lay phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Hôm nay là đêm Giao Thừa.

“ Hừ....". Giang Dập nhìn chằm chằm trần nhà sửng sờ vài giây, sau đó giơ tay lên che mắt.

Cố Thần ra ngoài hơn một tháng, cậu liền duy trì cái trạng thái này hơn một tháng.

Giống như được ngày nào hay ngày ấy, giống như hết thảy đều không còn gì nữa.

Lần đầu tiên Cố Thần đi công tác lâu như vậy.

Mỗi ngày cho dù bận đến đâu anh vẫn đúng giờ gọi điện thoại cho người ở nhà, cảm giác giây tiếp theo liền muốn bay tới tìm cậu...

Ái nhân của cậu.

“Không phải nói hôm nay trở về sao?” Giang Dập chống mép giường ngồi dậy, nhìn qua điện thoại một cái, đã 6 giờ chiều rồi, nhưng trong nhà vẫn không thấy bóng dáng Cố Thần đâu.

Đang chuẩn bị ra ngoài phòng khách rót ly nước uống, cửa chính lại bị người đẩy ra.

“Dập.” Cố Thần kéo vali đứng ở cửa, nét mặt trong nháy mắt chết lặng, như thể không nghĩ tới vừa mở cửa ra liền thấy cậu. Phải mất vài giây mới hoàn được hồn, anh khẽ mỉm cười nói với Giang Dập đang cầm ly nước: “Anh về rồi".

Hầu kết Giang Dập khẽ động một chút.

Cậu chậm chạp quay đầu đi một lát, vẫn là không nhịn được bỏ ly nước xuống, ôm chặt Cố Thần.

Rõ ràng mới hơn một tháng.

Cậu chợt nhiên hiểu ra thế nào là“Cửu biệt thắng tân hôn ”.

Nhưng hình như cũng không lâu lắm.

Cố Thần không nói lời nào, duỗi tay xoa xoa cậu nhóc không thường dính người trong lòng ngực này.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy người này, là ở ngõ nhỏ xó xỉnh.

Khi đó cậu cuộn tròn trên mặt đất, nửa người dựa vào thùng rác bẩn thỉu. Cậu ôm bụng, khoé mắt, lông mày toàn là vết máu. Anh nhìn còn đau, huống chi là cậu?

Sau này....

Sau này vào một ngày nào đó, anh phát hiện người này không quá giống "Tên lưu manh" trong nhận thức của mình.

Cậu sẽ cho mèo hoang ăn ; sẽ che đi những vết thương để không làm anh lo lắng ; sẽ âm thầm giúp anh làm rất nhiều chuyện ; sẽ sờ mặt anh khi anh buồn.

Cậu cũng rất bá đạo, rất dễ ghen.

Cậu không cho phép người khác chạm vào tóc anh, nói rằng nó chỉ thuộc về cậu ; bên ngoài khi có ai đó định đến gần anh, cậu sẽ đứng trước mặt dùng ánh mắt lạnh lùng doạ họ sợ, mỗi lần như vậy, Cố Thần đều lén ở phía sau trộm cười.

Bạn nói xem người này tại sao lại tốt đến vậy chứ.

Cố Thần cúi đầu hôn lên giữa tóc cậu.

Trong lòng thật yên bình, không có ý nghĩ gì khác, thậm chí trong nháy mắt anh cảm thấy —— Mình cứ như vậy ôm em ấy cả đời cũng được.

Anh không đòi hỏi gì nhiều, miễn là có em ở bên cạnh.

Cánh cửa phía sau vẫn còn chưa kịp đóng chặt, gió lạnh gào thét thổi vào, sau đó lao ra từ cửa sổ đang mở phía bên kia.

Trên người Cố Thần có một ít gió tuyết.

Thành thật mà nói, khi Giang Dịch ôm anh, anh vẫn còn lạnh, mang theo gió tuyết của đêm Giao thừa cùng với khung cảnh sống động của những ngôi nhà khác.

Nhưng chỉ cần mở áo khoác Cố Thần ra, chui vào trong, nó vẫn ấm áp như cũ.

Miệng của cậu thật vụng.

Tuy rằng ngày thường thoạt nhìn lời nói có vẻ chiếm thế thượng phong, nhưng chỉ có cậu biết bản thân sẽ không nói được lời cảm động âu yếm gì, những gì cậu có thể nói chỉ là một ít lời xuất phát từ trong nội tâm thôi.

Mỗi câu cậu nói với Cố Thần, mỗi câu, đều đến từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cậu. Mang theo ái ý, mang theo yêu thích, từng chút một, đem lời muốn nói nói cho Cố Thần nghe. Cho dù có lúc cậu cũng cảm thấy những lời yếu mềm này rất ư là làm ra vẻ, nhưng cậu nhịn không được chỉ muốn nói sạch ra.

Cũng may có Cố Thần nguyện ý lắng nghe.

Giang Dập gặp được Cố Thần năm 17 tuổi.

Năm nay cậu 26 tuổi.

Thời gian xuôi chảy theo dòng, đếm kỹ cũng có mười năm.

Có ngày Giang Dập buổi sáng dậy sớm một chút, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào túi của Cố Thần để trên ghế sô pha.

Thời tiết quá lạnh, cậu đứng trong màn đêm dày.

Cậu vẫn luôn cho rằng Cố Thần ở trong ánh sáng.

Mãi cho đến ngày đó, cậu mới chậm chạp phản ứng lại —— Cố Thần không phải đứng trong ánh sáng, mà Cố Thần chính là ánh sáng.

Ánh sáng của cậu.

Cố Thần cố gắng hết sức,từ trong khoảng sâu vô định không ai hay biết của cậu, đem cậu kéo trở về trong ánh sáng.

Ngày đó Giang Dập cúi đầu nhìn mũi chân.

Quang ảnh xuyên qua ban công ấm áp, xuyên qua tấm rèm mỏng, mang theo những hạt bụi, nghiêng nghiêng mà quét qua mũi chân cậu.

Hắn đột nhiên vươn tay, tiến phía trước một bước.

Lần này liền đứng trong ánh sáng.

.....

Kết thúc chuyện xưa, cái cậu con trai cao cao gầy gầy kia đã cao lớn,trở thành một bác sĩ.

Anh càng trưởng thành, càng ổn trọng hơn.

Và cậu nam sinh từng được anh cứu vớt đã trở thành một giáo viên mỹ thuật.

Từ thanh xuân ngây ngô cho đến khi trưởng thành, đây là chặng đường bọn họ đi qua gần mười năm.

“Tân niên khoái lạc, Dập.”

“Tân niên khoái lạc, bác sĩ Cố.”

Về sau chúng ta sẽ có vô số cái mười năm.

Toàn văn hoàn

Chưa xong còn tiếp

Lời cuối sách: Đây xem như là cuốn sách đầu tiên tôi hoàn thành. Hoặc là nó hoàn toàn không thể gọi là một cuốn sách, nó chỉ là một câu chuyện rất nhỏ. Nhưng tôi vẫn yêu nó.

“Chưa xong còn tiếp” ý là,tôi xin dừng bút ở đây. Câu chuyện của bọn họ nên được chính họ hoàn thành.

Bọn họ sẽ ở thời không song song tiếp tục mười năm tiếp theo.

Dập sẽ tiếp tục yêu Cố Thần.

Cố Thần cũng vậy.

---Hết---

16:30 19/7/2021 edit hoàn

12:30 20/7/2021 đã beta lại,đọc lại mới thấy quên xoá quá trời đoạn wiki,muốn gớt nước mắt•́ ‿,•̀