Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 3: Lớp 17



Tôi tên là Tùy Hầu Ngọc, tính khí của tôi không tốt lắm

(Edit: Andy)



Vì việc sáp nhập nên học sinh hai trường đi học sớm hơn bình thường mấy ngày, và hoàn toàn không ý thức được có khá nhiều âm mưu đang chờ phía trước.



Sau khi hai trường sáp nhập, học sinh được trộn chung lại với nhau.

Học sinh lớp 12 học và sống ở kí túc xá riêng ở khuôn viên trường trung học Thanh Dữ. Lớp 10 và 11 thì học ở trường Phong Hoa.

Tên trường đổi thành trường trung học Phong Dữ.

Tùy Hầu Ngọc kéo vali hành lý đi tới trường Phong Hoa, đứng ở cổng trường nhìn về phía dãy phòng học, quay đầu ra đằng sau nhìn cánh đồng trồng ngô rộng mênh mông bát ngát, biểu cảm dần dần suy sụp.

Cây ngô màu xanh lục tươi mơn mởn, phiến lá dài nhỏ phát ra từng đợt âm thanh xào xạc trong tiếng gió, dương dương tự đắc sinh trưởng dưới ánh nắng mặt trời.

Cái màu xanh biếc kia không khác vẻ mặt hiện tại của Tùy Hầu Ngọc là mấy.

Chỗ này khá gần hẻm Tương Gia, đây cũng là nguyên nhân Tùy Hầu Ngọc lựa chọn thuê phòng ở khu đó, không ngờ khu vực trường học này còn hẻo lánh vắng vẻ hơn cả hẻm Tương Gia.

Hẻm Tương Gia dựa vào núi, nằm cạnh sông, khuôn viên trường trung học Phong Hoa cũng được sườn núi bao bọc lại.

Vì nằm ở khu vực đậm mùi thiên nhiên nên diện tích trường rất lớn, nghe nói đi dạo bên trong còn có thể lạc đường, thậm chí còn có một vài tòa nhà xây xong không biết làm gì, lại để không ở đó.

Ừm.

Lạc đường trong trường.

Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể hòa vào dòng người đi vào trường, tự an ủi sang năm sẽ được quay lại khu trường học cũ.

Hôm nay chỉ là ngày tập trung, học sinh không cần phải mặc đồng phục, nếu không quen biết thì không nhận được rõ ai với ai, không biết có phải bạn học trường cũ của mình hay không.

Tùy Hầu Ngọc đeo tai nghe chống ồn kiểu chụp màu đỏ, buộc một búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu để tóc gọn lại một chút, nhưng phần đuôi tóc bị tai nghe đè vào vẫn kiên cường lung lay phất phơ trong gió.

Một vài học sinh lạ mặt xung quanh hiếu kỳ nhìn Tùy Hầu Ngọc nhiều thêm một chút, cảm thấy khí chất của cậu bạn này cực kỳ nổi bật trong đám người.

Đáng tiếc cả người lạnh như băng, trong ánh mắt còn mang theo gai nhọn.

Tùy Hầu Ngọc hòa vào dòng người, thỉnh thoảng lại có bạn học nhận ra cậu, mở miệng chào hỏi: “Ngọc ca.”

Một bạn khác nói: “Ngọc ca, Nhiễm Thuật đang ở cửa tòa nhà mái vòm đó.”

Tùy Hầu Ngọc tùy tiện đáp lại vài câu, sau đó đi hướng về phía tòa nhà kia, càng tới gần thì thấy người tụ tập càng đông, đa số là người cậu quen.

Đến một môi trường mới xa lạ, người trẻ tuổi ai cũng muốn thể hiện khí thế của bản thân, không muốn bị học sinh của một trường khác coi thường. Đám nam sinh kia tụ tập lại với nhau, mặc quần áo không giống nhau, cố gắng lộ ra vẻ hung hăng nhất có thể.

Vừa ngốc nghếch vừa xàm xí.

Làm cho Tùy Hầu Ngọc rất muốn cười.

Nhiễm Thuật không giống với những người khác.

Cậu ta ngồi xổm trên bàn, cúi đầu ủ rũ, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đang đi tới thì đột ngột đứng dậy mắng, “Đờ, đờ, đờ mờ bọn họ muốn làm bài kiểm tra chia lớp, chia theo thành tích từ trên xuống dưới.”

Nhiễm Thuật là bạn thân nhất của Tùy Hầu Ngọc, là một phú nhị đại hàng thật giá thật, sở thích mỗi ngày là khoe khoang sự giàu có của bản thân. Ngoại trừ giàu thì cậu ta chẳng còn ưu điểm nào khác nên chỉ có thể chứng tỏ bản thân bằng cách đó.

Điểm chác là hố đen của cậu ta, đen tới nỗi thảm không nỡ nhìn.

Tùy Hầu Ngọc nhai kẹo cao su, thản nhiên nói: “Có lẽ là muốn gia tăng sự đoàn kết.”

Hai trường sáp nhập, học sinh đang ở độ tuổi trẩu tre nhất, đương nhiên sẽ tự động chia thành hai phe chiến tuyến, nhìn thấy nhau là ngứa mắt.

Cách giải quyết của trường học chính là phân tán đám học sinh ra, xóa mờ ranh giới, lúc trước khác trường nhưng bây giờ có thể trở thành bạn cùng lớp, muốn quậy cũng không quậy được nữa.

Nhiễm Thuật đau khổ hỏi: “Vậy, vậy tớ phải làm sao bây giờ?”

Thành tích học tập của Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc là hai thái cực khác nhau.

Tùy Hầu Ngọc có thể đứng top 1 toàn trường nhưng Nhiễm Thuật chỉ có thể đứng top 1 từ dưới tính lên, hai người bọn họ trở thành bạn bè cũng đã là một kỳ tích rồi.

Tùy Hầu Ngọc cười nói: “Yên tâm đi, người bình thường không ăn thịt được cậu, nếu thật sự bị đuổi giết thì cậu cũng chẳng trốn được.”

Nhiễm Thuật cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể đi cùng Tùy Hầu Ngọc lên phòng kí túc xá, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Bọn, bọn họ chia lớp ra nhưng không đổi phòng ngủ, tầng năm và tầng sáu là của trường chúng ta, tầng dưới cũng có nhưng chỉ có tầng một gần chỗ đổ rác thôi, thật là khốn nạn mà!”

Phòng ngủ của Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc nằm ở tầng sáu.

Đối với Tùy Hầu Ngọc mà nói thì cái độ cao này cũng chẳng sao, nhưng đối với đại thiếu gia “yếu ớt” Nhiễm Thuật mà nói thì đúng là một cơn ác mộng.

Tùy Hầu Ngọc không để ý nữa, vừa sắp xếp đồ đạc vừa câu được câu không tán gẫu với Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật lại phàn nàn chuyện Tùy Hầu Ngọc ra ngoài thuê phòng, “Nhà, nhà tớ còn nhiều phòng, cậu muốn ra ngoài ở sao lại không tìm tớ?”

“Mẹ tôi không thấy tôi đi hỏi mẹ cậu là biết ngay, không che giấu nổi.”

“Cũng đúng…” Nhiễm Thuật ngồi bên cạnh cười, “Dù, dù sao cái phòng kia cậu cũng chỉ ở cuối tuần, không sao, nhưng mà điều hòa của phòng này bật nửa ngày rồi vẫn không thấy chút gió nào.”

Nhiệm vụ trở lại trường ngày hôm nay của học sinh là chuyển phòng kí túc xá và dọn dẹp tổng vệ sinh. Hai người không đi quét dọn, cũng chẳng có ai tới gọi bọn họ.

Chiều đến, nhóm học sinh dọn dẹp xong xuôi, lục tục đi về, lúc đi ngang qua phòng của Tùy Hầu Ngọc còn tiện tay gõ cửa, thò mặt vào nói: “Ngọc ca, Thuật ca, sáng ngày mai 7h30 bắt đầu kiểm tra, hai người ở phòng thi số 11, tòa nhà số 2, chính là tòa cao nhất kia.”

Bọn họ chưa quen thuộc với nơi này nên chỉ có thể miêu tả như vậy.

Nhiễm Thuật gật đầu, nắm tay thành quyền: “Đa tạ, đa tạ.”

Tùy Hầu Ngọc chỉ đáp lại bằng một giọng mũi: “Ừ.”

[Ấn chính xác vào số 4 màu hồng ở cuối chương để đọc chương tiếp theo đã edit nhé, phần “chương” màu đỏ là chương “bẫy” đó nha ~]



Dựa theo tổng số học sinh, lớp 11 chia thành 32 lớp.

Từ lớp 1 đến lớp 9 là của ban khoa học xã hội, từ lớp 10 đến lớp 17 là của ban khoa học tự nhiên, còn lại là 15 lớp quốc tế – một dạng lớp đặc trưng của trường tư thục.

Lớp 1 của ban khoa học xã hội có thành tích tốt nhất, lớp 2 kém dần, cứ vậy mà suy ra nốt. Ban khoa học tự nhiên cũng thế.

Bài kiểm tra tiến hành trong một ngày là xong vì chỉ thi vài môn cơ bản. Tốc độ trả điểm của trường cũng cực kỳ nhanh, nghe nói các thầy cô tăng ca đến hừng đông, sáng ngày hôm sau đã có danh sách phân lớp.

Nhiễm Thuật tự biết mình ở lớp nào nên cũng chẳng thèm chen chúc với đám người xem danh sách. Cậu đi một mạch tới lớp 17, xí ngay chỗ ngồi thích nhất trong phòng học.

Hàng cuối cùng, bên cạnh cửa sổ phòng học.

Muốn tắm nắng thì tắm nắng, muốn ngủ thì ngủ, đối với hội học tra mà nói thì đây chính là nơi phong thủy bảo địa.

Nhiễm Thuật đang ngồi nhàm chán ở chỗ của mình thì thấy một đám người ùn ùn kéo nhau đi vào, vóc dáng của ai cũng cao lớn, kết bè kết lũ, vừa đi vừa cười ha ha.

Bước chân vào lớp 17 mà vẫn cười nói nhiệt tình được như vậy, toàn là “nhân tài” cả.

Đám người kia cũng đi tới hàng ghế cuối cùng, ngồi kín hết một loạt. Có một nam sinh dáng dấp không tệ ngồi gần lối đi, gần vị trí của Nhiễm Thuật nhất.

Nhiễm Thuật nghiêng đầu nhìn cậu bạn kia một cái, sau đó bĩu môi.

Bộ dạng không tệ, nụ cười hơi dầu mỡ chút, cậu sợ tên tiểu tử này làm bắn dầu lên người cậu mất.

Thêm vài người nữa đi vào, ai cũng chào hỏi, la hét ầm ĩ với đám đến trước kia, ồn ào đến mức làm cho Nhiễm Thuật trợn tròn mắt.

Có người nói: “Đừng nói là lớp 17 này bị học sinh thể dục và năng khiếu trường chúng ta chiếm hết nhé?”

Trường trung học Phong Hoa cũ có một lớp thể dục và một lớp năng khiếu, hai lớp này tụ tập học tra rất nhiều, đã lấp được hơn một nửa lớp 17 rồi.

Trong lúc Nhiễm Thuật đang lắc lư ghế chờ lớp đông đủ thì thấy Tùy Hầu Ngọc đeo balo đi vào, cậu ta lập tức choáng váng, đần người nhìn chằm chằm Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Cậu, cậu tới tìm tớ à?”

Tùy Hầu Ngọc ném balo lên bàn Nhiễm Thuật, “Chẳng nhẽ để cậu lại một mình?”

“Không phải chứ? Phân lớp rồi sang lớp 12 cũng không đổi đâu!” Lúc sốt ruột Nhiễm Thuật sẽ bớt nói lắp.

Tật nói lắp của Nhiễm Thuật về sau mới có chứ không phải bẩm sinh, lúc gấp gáp và lúc ca hát sẽ không bị.

Theo lời Nhiễm Thuật nói thì tật nói lắp này hình thành do cậu ta quá sợ người ba nghiêm khắc của mình, nếu một ngày nào đó lá gan nhỏ bé to ra thì sẽ khỏi bệnh thôi.

“Ở đâu chả giống nhau. Một ngày làm baba của cậu vĩnh viễn là baba của cậu.” Tùy Hầu Ngọc thờ ơ chẳng quan tâm, lúc ngồi xuống hơi nghiêng đầu nhìn sang người ngồi bên cạnh.

Vị đại sư huynh ngẫu nhiên gặp vài ngày trước thế mà cũng đang ngồi ở đây, vị trí cách không xa, chỉ cách chỗ của Tùy Hầu Ngọc một lối đi, lúc này đối phương đang nâng cằm hứng thú nhìn hai người bọn họ, ánh mắt trắng trợn chẳng chút dè chừng.

Nhiễm Thuật kích động không thôi. Cậu ta biết thành tích của Tùy Hầu Ngọc như thế nào, bị làm cảm động đến rối tinh rối mù, nhảy đến ôm chặt Tùy Hầu Ngọc, “Cậu, cậu là baba của tớ! Ba ơi!!”

“Cút ra ngay!”

“Vâng!” Nhiễm Thuật ngoan ngoãn buông tay.

Nhiễm Thuật buông Tùy Hầu Ngọc ra, đang giúp Tùy Hầu Ngọc chỉnh lại vị trí ghế ngồi thì lại nhìn thấy người quen.

Tô An Di đi vào.

Lại thêm một vị nữa vì cậu mà rơi vào hang ổ lớp 17, lại còn là một tiên nữ.

Nhiễm Thuật lệ nóng quanh tròng hô lên: “Mẹ ơi!”

Ngay lập tức bị Tùy Hầu Ngọc đập cho một cái, nhận ra xưng hô của mình sai rồi nên đổi giọng: “Đại tỷ!”

Tô An Di không trả lời, ngồi vào vị trí ở trước mặt Tùy Hầu Ngọc.

Nhiễm Thuật trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó cầm balo lên ngồi ở bên cạnh Tô An Di, không ngồi bàn bên cạnh Tùy Hầu Ngọc nữa. Cậu biết Tùy Hầu Ngọc có thói xấu gì, đành để Tùy Hầu Ngọc ngồi một mình ở đó thôi vậy.

Khi Hầu Mạch nhìn thấy Tô An Di đi tới ở trước mặt, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh ở phía sau lưng mình.

Quay đầu lại nhìn đám bạn tốt của mình, thật không dám nhìn thẳng.

Đây là bệnh chung của lớp thể dục và lớp năng khiếu – trong lớp không có nổi một nữ sinh nào, cực kỳ hiếm có, toàn là nam sinh.

Hầu Mạch bất lực đỡ trán, chỉ sợ đám bạn của mình lại làm điều gì mất mặt. May mắn là bọn họ chỉ giả vờ yên tĩnh giả ngầu giả soái, không làm ra chuyện gì quá phận.

Các học sinh khác lục tục kéo vào làm đầy lớp, Hầu Mạch buồn chán xoay xoay vợt tennis trên bàn, nghe đám bạn chào hỏi người mới đi vào nên cũng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tang Hiến đang đi tới.

Hầu Mạch nhìn chằm chằm Tang Hiến, nháy mắt cảm thấy cả hàm răng đau ê ẩm.

Món hàng này thật sự là bám dai như đỉa.

Hầu Mạch dùng ngữ khí bất thiện hỏi Tang Hiến, “Có chuyện gì xảy ra với ngài thế?”

Tang Hiến lười biếng trả lời: “Hờ, chỉ là cảm thấy mày sẽ vào lớp này.”

Hầu Mạch không nhịn được phun một câu: “Đ-ụ.”

Chờ đến khi phòng học cơ bản đã kín chỗ thì tới lượt giáo viên chủ nhiệm đi vào.

Nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đi tới, đám nam sinh ngồi cuối lớp đồng loạt khóc thét lên: “Không phải chứ?!!!!”

“Cách Cách ơi sao thầy lại phiền như vậy hả?!”

“Cách Cách ơi bọn em muốn giáo viên chủ nhiệm nữ cơ!”

Vị giáo viên chủ nhiệm bị gọi là Cách Cách, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tóc hơi dài, cằm lún phún râu, tổng thể có chút lôi thôi.

Ông lười biếng liếc đám nam sinh bên dưới, thuận miệng trả lời: “Tưởng tôi muốn nhìn thấy các cậu lắm chắc?”

Cách Cách sửa sang lại mấy tờ giấy thông tin học sinh trên bàn, sau đó chỉ vào một người ngồi ở bàn đầu, nói: “Bắt đầu từ trò, lần lượt tự giới thiệu đi.”

Bộ dạng mất kiên nhẫn không muốn nói thêm câu nào nữa.

Người đầu tiên đứng lên giới thiệu là bạn học trường cũ của Tùy Hầu Ngọc, sau đó lần lượt từng người đứng lên.

Tới lượt Tô An Di, cô chỉ đứng lên lạnh nhạt nói một câu: “Tôi tên là Tô An Di.”

Rồi ngồi xuống.

Thầy Cách Cách nhướng mày nhìn, hỏi: “Hết rồi?”

Người trả lời lại là Nhiễm Thuật, “Thầy, thầy ơi, bạn ấy không thích nói chuyện.”

“Vậy tiếp tục tới trò đi.”

Nhiễm Thuật đứng lên, bắt đầu tự giới thiệu bản thân: “Tôi, tôi tên là Nhiễm Thuật, trước kia học ở trường Thanh Dữ, cấp hai cũng học ở Thanh Dữ, thích nhảy dance street, ca hát…”

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thuật đang tự giới thiệu bản thân, sau đó nhíu mày nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên nhìn thấy khá nhiều biểu cảm chế giễu.

Cậu đến nơi này là vì Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật là một người rất nhiệt tình, còn có chút trẻ con, rõ ràng có tật cà lăm nhưng lại rất thích phát biểu ý kiến. Nhưng Nhiễm Thuật không hề có ý định sửa đổi tật xấu này, còn sống chung rất tự tại.

Nhưng những người xung quanh vẫn sẽ cười nhạo tật nói lắp của Nhiễm Thuật, làm cho người bao che khuyết điểm như Tùy Hầu Ngọc cực kỳ tức giận.

Tùy Hầu Ngọc là một người cực kỳ tiêu chuẩn kép, tiêu chuẩn kép một cách vô lý nhất. Chỉ có cậu được bắt nạt Nhiễm Thuật, được cười nhạo Nhiễm Thuật, những người khác không được!

Cậu cố ý đi tới lớp 17 này cũng là vì sợ Nhiễm Thuật sẽ bị mọi người bắt nạt, phải tự mình tới bảo vệ người mình mới an tâm.

Tùy Hầu Ngọc nghiêng đầu, cách một cái lối đi, nhìn thấy Hầu Mạch và người bên cạnh đang chụm đầu thầm thì gì đó rồi cùng nhau cười rộ lên, hình như đối phương cảm nhận được ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc nên quay đầu lại nhìn.

Tùy Hầu Ngọc lườm hắn một cái, ánh mắt thập phần ghét bỏ.

Hầu Mạch kinh ngạc, lời xì xào của hắn và thằng bạn bị nghe thấy?

Vừa rồi thằng bạn nói, trường cấp ba Thanh Dữ phát âm nghe cứ như là tình dục*.

(*pinyin hai từ đều là qingyu, chỉ khác thanh điệu)

Vừa rồi Nhiễm Thuật tự giới thiệu học ở Thanh Dữ, phát âm hơi giống tình dục, bị mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau cười ẩn ý.

Nụ cười chưa kịp thu hồi thì bị Tùy Hầu Ngọc trừng mắt một cái.

Nụ cười của Hầu Mạch lập tức tắt ngúm.

Đến lượt Tùy Hầu Ngọc tự giới thiệu. Trong lớp đã có vài nữ sinh chú ý tới cậu nhưng lại ngại ngùng nên không dám quay lại nhìn.

Bây giờ cậu phải đứng lên, đám nữ sinh cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại quay lại nhìn, trong lòng âm thầm hưng phấn.

Tùy Hầu Ngọc thấp giọng nói: “Tôi tên là Tùy Hầu Ngọc, tính khí không tốt lắm, đừng chọc tôi, tôi có bệnh.”

Giới thiệu ngắn gọn vài câu rồi ngồi xuống.

Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc, không nhịn được nhướng mày.

Đến khi tới lượt Hầu Mạch đứng lên giới thiệu, hắn cười híp mắt nói: “Chào mọi người mình tên là Hầu Mạch, tính khí cực kỳ tốt, hoan nghênh tới chọc mình, mình không có bệnh.”

Một câu này làm cho Nhiễm Thuật quay đầu lại trừng mắt nhìn Hầu Mạch, mắng: “Đờ mờ…”

Thằng này bị gì vậy? Cố ý à?

Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn Hầu Mạch, ánh mắt càng bất thiện.

Hầu Mạch vẫn ngồi tại chỗ cười, bộ dạng đao kiếm xuyên không thủng.

Thầy giáo nhìn Hầu Mạch, nói: “Hai người các cậu không hợp nhau à? Tôi nghe nói mỗi người còn tập hợp một đám học sinh trường cũ lại? Muốn làm gì? Đánh nhau một trận hả?”

Vị thầy giáo này cũng coi là một cao nhân ẩn dật, dùng ngữ khí thờ ơ hỏi.

Hầu Mạch vẫn giữ nguyên bộ dạng cười híp mắt: “Sao có thể chứ? Em nhất định sẽ sống chung hòa thuận với bạn học, đúng không bạn học Tùy?”

Sau đó Hầu Mạch vươn tay về phía Tùy Hầu Ngọc.

Tùy Hầu Ngọc cũng vươn tay ra, nhưng không nắm tay đối phương mà chỉ phẩy bàn tay kia đi, “Tôi thì không thể, lăn đi.”



Tác giả có lời muốn nói:

Hầu Mạch: Thành công gây sự chú ý với bà xã.

Tùy Hầu Ngọc: Cái người này sao lại đáng ghét như vậy?

*** Hết chương 3

Andy: Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc, Tang Hiến và Tô An Di là bốn học bá lạc vào lớp 17.