Sao Mày Chậm Hiểu Thế?

Chương 4: Sinh nhật. vào lớp 1



Đã là giữa tháng 7, tiếng ve vẫn kêu râm ran, trên cành phượng thìchỉ lác đác những bông phượng hiếm hoi còn sót lại báo hiệu mùa hè đãgần kết thúc. Và, sắp tới đây sẽ là hai sự kiện quan trọng trong cuộcđời nó và cậu, sinh nhật của Vương Hoàng Lãnh với Phạm Băng Du và sựkiện chuẩn bị bước chân vào lớp 1 của hai đứa nó. Cậu sinh trước nó 1ngày, vào 16/7, nên mọi người đều thống nhất là sẽ tổ chức tiệc sinhnhật cho cả hai vào sinh nhật nó, tức 17/7. Và ngày hôm nay chính làngày 17/7 trọng đại đó……

Hôm nay là ngày mà nó và cậu sẽ già thêm một tuổi, í nhầm, trưởngthành thêm một tuổi chứ. Là ngày báo hiệu rằng, tụi nó đã chuẩn bị làhọc sinh lớp 1. Là học sinh lớp 1 đấy, nghe oai thế còn gì.

Năm nay, sinh nhật sẽ được tổ chức ở nhà cậu, với khách mời là toàn bộ học sinh lớp bọn nó và cả cô giáo yêu quý của bọn nó nữa.

Chưa tới giờ, nhưng tất cả đều đến đông đủ, ăn mặc đẹp đẽ, đàng hoàng =))) chuẩn bị nhập tiệc. Hôm nay, nó với cậu, nhìn cứ như hoàng tử vớicả……phù thủy @@! Cậu thì mặc comple đen, tóc vuốt keo, nhìn bảnh vôcùng, rất hợp với cụm từ HOÀNG TỬ. Thế còn nó, sao lại là phù thủy???Ầy, hôm nay trông nó cũng xinh cực, tóc tết chéo thêm cái cài lông vũmàu đen, váy dài tới đầu gối, nhỏ nhỏ xinh xinh, đáng lẽ ra nó sẽ là một nàng công chúa đẹp nghiêng nước nghiêng thành =))), nếu cái váy của nólà màu khác chứ không phải màu tím đen sậm và đáng lẽ ra nó sẽ khôngphải là một mụ phù thủy nếu nó không cầm cái gậy phép hình đầu lâu màuđen trên tay, đứng đọc thần chú cứ như Harry Potter. Nhưng biết sao đây, nó không giống mấy đứa con gái bình thường và ghét cay ghét đắng màuhồng.

Kỷ Vân và Trúc Linh từ trên cầu thang đi xuống, nhìn hai đứa nhóc kia mà mãn nguyện vô cùng. Tuy nó không chịu mặc cái váy hồng phấn mà haicô đã chuẩn bị, nhưng không sao, lâu lâu vẫn là nên đổi kịch bản, để mụphù thủy xinh đẹp đến với hoàng tử chứ. Nó và cậu, hồn nhiên cười đùavới bạn bè mà không hề biết tới những toan tính của hai bà mẹ yêu dấukia.

– ” Tách, tách, tách ” – Tiếng máy ảnh từ đâu đó vang lên, ghi lạinhững khoảnh khắc đáng nhớ này lại. Từ hai chiếc máy ảnh, hai cái đầu ló ra, là Nguyên Hoàng ( bố nó ) và Khắc Huy ( bố cậu ). Không những thế,hai ông bố này còn bắt nó và cậu tạo dáng để chụp thêm hàng loạt kiểuảnh nữa. Tấm thì cậu ôm lấy nó, tấm thì nó thơm vào má cậu, lại còn cótấm hai đứa nó ôm nhau. Hai đứa trẻ tuy không hiểu là để làm gì, nhưngvẫn thoải mái làm theo lời bố, bởi khi chơi trò gia đình ở trên lớp, nó và cậu cũng hay làm vậy lắm.

Kỷ Vân và Trúc Linh thì nhìn nhau cười một cách khá mờ ám. Chả là,mấy cái yêu cầu tạo dáng để chụp ảnh kia đều là do hai người ép hai ôngbố kia mà ra. Bởi vì để kế hoạch B ( xem lại chap 2 ) được thành công mĩ mãn thì vẫn là nên thêm một số chi tiết, để tăng thêm xác suất thànhcông. Nào là nụ hôn đầu tuy là ngay má thôi, nhưng vẫn là nụ hôn đầu;rồi cái ôm đầu; rồi cả việc ngủ chung giường kia nữa; vân vân và mâymây, hằng ngày cứ dùng mấy cái này để bắt thằng nhóc Tiểu Lãnh chịutrách nhiệm, thì hai người tin chắc rằng không thể nào mà kế hoạch nàylại thất bại được. Dù sao cũng là vì tương lai của bọn nó mà, phải cốgắng hơn thôi.

Và rồi cũng đã đến giờ nhập tiệc. Bao nhiêu đồ ăn ngon, bao nhiêu làđồ uống, đều được bày ra trên bàn, khiến mấy đứa trẻ nhìn mà phát thèm,nuốt nước miếng ừng ực ==|||. Chờ mãi, cuối cùng hai tên đại ca kia mớihét lên:

– Anh em xông lênnnn!

Bọn nó liền lao vào mà chiến đấu. Đứa nào đứa nấy, hai tay đều bậnrộn, không lúc nào được nghỉ ngơi. Vừa nhồm nhoàm ăn, vừa la hét, vuiđùa, tạo nên một bầu không khí ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Thế rồi, vẫnlà chuyện muôn thuở của bọn trẻ con, một tiếng hét vang lên:

– Thằng kia, cái đùi đấy của tao, mày bỏ ngay xuống!

– Ai nói của mày? Người nào ăn trước là của người đó nhá! – Vừa nói,đứa bé vội bỏ ngay cái đùi vào miệng mà cắn cái phập, mặt hếch lên, nhưđang tuyên bố quyền sở hữu.

– Ai cho mày đụng vào đùi gà của tao? Mày muốn chết hử? Tao đấm màychết giờ, thật đấy chứ đừng có mà đùa! – Nói rồi, thằng nhóc lao lênđịnh đấm vào mũi thằng kia, cô giáo ngay lập tức liền bắt thằng nhóclại, Kỷ Vân từ đâu lấy ra cái đùi gà khác đưa thằng nhóc. Mặt mày nósưng sưng sỉa sỉa, mãi đến khi ăn gần hết cái đùi rồi mới giãn ra.

Có câu ” Trời đánh tránh bữa ăn. “, nhưng cái lũ này lại cứ nhằm vàobữa ăn mà đánh. Hết la hét, giành giật, thì lại lao vào đấm nhau, khổcái là cứ nhắm vào mũi mà đấm, không những thế, không biết bọn nó nghĩđâu ra cái trò lấy đồ ăn mà quăng nhau. Và một khung cảnh hết sức….kinhkhủng đã diễn ra. Trong phòng khách của một căn nhà nào đó, đồ ăn, nước, xương gà,…bay tứ tung như những trận mưa tên.

Bố mẹ nó và bố mẹ cậu, khóc không ra nước mắt, tí nữa mà dọn đống này thì chỉ có chết. Thật may quá, lúc sau bọn nó đều nhớ tới quà và bánhkem thì liền dừng, và chuyển sang hoạt động mới của bữa tiệc, đó là: bóc quà. Một đống quà chồng chất lên nhau, được bóc từ từ, cho đến hộp cuối cùng. Bao nhiêu món quà sinh nhật được bày ra trước mắt nó và cậu. Lạthật, toàn là những món nó và cậu thích, mấy đứa này tâm lí phết chứ chả đùa đâu.

– Lãnh đại ca, Du đại ca sinh nhật vui vẻ!!! – Bọn nhóc đồng loạt hét lên.

Cậu và nó hạnh phúc, rất hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên, hai đứa nó cảm động như thế này, lần đầu tiên hai đứa nó biết ơn ông Trời vì đã cho nó vàcậu có những người bạn tuyệt vời thế kia. Có lẽ việc bọn nó chuẩn bị vào lớp 1, bọn nó đã trưởng thành khiến cho hai đứa nó trở nên người lớn và có những cảm giác người lớn như thế này, đấy là suy nghĩ chung của nóvà cậu.

– Cảm ơn bọn mày! Hôm nay cứ như tiệc độc thân tiễn tao với con Du ấy, làm gì mà bày đặt thế. – Cậu nói.

– Tiệc độc thân? Cái gì thế? – Bọn nhóc tròn xoe mắt.

– Tao cũng chả biết, mẹ ơi, tiệc độc thân là gì thế? – Cậu quay sang hỏi Trúc Linh.

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Trúc Linh, trừ Kỷ Vân. Dù sao thì đây cũng là kế hoạch của hai người mà, tiêm nhiễm vào đầu thằng nhóc kiamấy cái thứ này, để mở đường cho tương lai phía trước chứ. Nhưng giờTrúc Linh ngoài cười trừ thì thật không biết làm gì khác. Cái thằng nhóc này, rốt cuộc vẫn là khai mẹ nó ra. Trả lời qua loa rằng sau này lớnlên sẽ biết, bọn trẻ mới thôi không nhìn nữa.

Bóc quà xong rồi thì sẽ qua bánh kem. Năm người lớn kia, từ sau trậnchiến thức ăn liền cầu nguyện không ngừng, mong bọn nó có thể ăn bánhkem theo cách của người bình thường. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, nếnvừa tắt, cái bánh kem đã nát bét bởi bàn tay của những đứa trẻ kia. Mỗiđứa một nắm, quăng nhau tứ tung. Năm người lớn duy nhất, vội chạy lênsân thượng và trốn, dù sao họ cũng không dại mà đứng dưới đó chịu trậnnha. Lúc đi xuống, cả năm người được một phen hoảng hồn. Chắc không aicó thể nghĩ rằng đây là một căn nhà. Người đau khổ nhất vẫn là 2 cặp vợchồng đáng thương kia.

Tiễn mọi người về hết rồi, bốn người hai nam hai nữ quay lại, nhìnbãi chiến trường, trong lòng rút ra một bài học : ” Không tổ chức tiệc,đặc biệt là sinh nhật ở trong nhà. “. Lẳng lặng dọn nhà, trong lòng oántrách không thôi.

Còn hai đứa trẻ cầm đầu kia, vừa tiệc tùng xong liền trốn ngay trênphòng cậu, lăn quay ra giường mà ngủ. Hết sức vô trách nhiệm.

Và rồi cũng đã 1 tháng trôi qua, hiện giờ là giữa tháng 8, là ngàyđầu tiên bọn nó đến trường. Hai đứa nó háo hức lắm, dù một tuần đầu làchỉ đi để làm quen với môi trường mà thôi.

Trường nó thuộc ngôi trường khá nổi tiếng với thành tích cao, gồm 3cấp liên thông với nhau. Cấp 1 là dãy phía Tây, cấp 2 là dãy phía Đông,cấp 3 là dãy phía Nam và cấp 3 chuyên là dãy phía Bắc. Lớp của hai đứanó là lớp 1A, nằm ở dãy phía Tây, khu số 1. Trong lớp được trang trí đơn giản nhưng rất đẹp. Bàn ghế mới toanh và trông rất đẹp mắt. Bọn nóthích lắm, vội chào hai bà mẹ và chạy vào lớp. Lớp mới của nó lại còn có mấy đứa bạn từ thời mẫu giáo, khiến chúng nó vô cùng vui vẻ, chạy lạiôm nhau:

– Lãnh đại ca, Du đại ca, thật là vui! – Một thằng nhóc reo lên.

– Tao còn nghĩ có mình tao với thằng Lãnh, may quá, có bọn mày ở đây nữa, không sợ chán rồi. – Nó.

– Đương nhiên là sẽ không chán! Có Băng Lãnh ở đây cơ mà! – Cậu hất mặt, vênh váo nói.

– Băng Lãnh là cái quái gì chứ? – Một con nhóc không đâu tự dưng xen vào.

Cậu với nó nóng mặt, cậu quay sang con nhỏ kia, gườm gườm:

– Mấy đứa ngốc như mày thì sao mà hiểu được. Bọn con gái, trừ Du ra, đều là một lũ ngu ngốc!

-……- Vốn là định nạt cho cậu một trận nhưng nhìn thấy mặt cậu thì con nhỏ kia, với tuổi đời nhỏ xíu, liền bị cái mặt đẹp trai của cậu húthồn. – Cậu đẹp trai quá! Cậu tên gì vậy? Tớ tên Mỹ An đó. Mình làm quennha!

– Đồ hám trai. – Sau một lúc im lặng, nó phán cho cô bé tên Mỹ An kia một câu xanh rờn, rồi kéo đám bạn vào chỗ ngồi.

Mỹ An thấy vậy thì tức lắm, lườm lườm nó rồi về chỗ. Một lúc sau, côgiáo vào. Như một buổi học đầu tiên bình thường, chỉ là giới thiệu vànói chuyện mà thôi. Nó và cậu hôm nay hết mực ngoan ngoãn. Dù sao chúngnó cũng là những đứa trẻ thông minh, đương nhiên biết nên hành động thếnào. Buổi học đầu tiên hôm ấy kết thúc trong yên bình.