Sao Chổi... Tôi Yêu Em

Chương 27



Cuối cùng giây phút mong chờ của bao học sinh cũng đã đến

Tùng...tùng...tùng

Trống vừa vang hắn đã rời khỏi lớp nó thấy thế cũng đi theo luôn. Lên tới sân thượng nó đã thấy hắn đứng đó

-Gọi tui lên đâu chi thế?_Nó hỏi

Hắn quay lại nhìn nó rồi quỳ một chân xuống tay đưa ra chiếc hộp nhung đỏ rất đẹp bên trong là một chiếc dây truyền hình ngôi sao khắc chữ cái đầu tên của nó và hắn

-Làm bạn gái anh nhé_Hắn mỉm cười nhìn nó

-Ơ..._Nó đơ toàn tập

-Làm bạn gái anh nhé_Hắn nói lại lần nữa

-Ơ...ừm_Nó bối rối đỏ mặt rồi cũng nhận lời

Hắn đứng lên đeo dây truyền cho nó, nhìn nó mỉm cười hạnh phúc

Trong cầu thang có một cô gái váy đỏ phối ren sang trọng mắt căm phẫn nhìn nó

-Con khốn, sợi dây truyền đó phải là của tao! Tao không có được Đăng Vũ thì mày đừng có mơ Anh Thư à_Phương Anh lầm bầm nói

Lúc thấy hắn ra khỏi lớp nhỏ định chạy ra thì thấy nó cũng đi theo hắn nên nhỏ thấy lạ liền bám theo không ngờ lại thấy cảnh đó. Nhỏ tức lắm bèn bỏ đi luôn.

Nó và hắn đứng đó một lát rồi cùng nhau xuống lớp học trong tình trạng là...tay trong tay làm cho hai cặp kia bất ngờ

-Hai người..._Minh Anh ngạc nhiên nói không nên lời hihi

-Bồ đồng ý rồi hả?_Minh Anh cười tươi hỏi nó

Nó không nói gì chỉ gật nhẹ đầu đỏ mặt

-Vui nha_Hàn Phong huých vai hắn

-Hehe_Hắn nhăn nhở rồi nhìn nó âu yếm (thấy ghê)

-Thui cô vào kìa_Minh Anh bảo tụi nó

Các tiết học trôi qua như thường lệ, ra về hắn đi cùng nó về tận nhà

-Mai tôi qua đón em đó, lo mà dậy sớm nha_Hắn véo nhẹ má nó

-Biết rùi, biết rùi_Nó chu mỏ đáp

-Vào nhà đi_Hắn đùn nó vào nhà

-Anh về đi tui vào đây buy_Nó cười tươi vẫy tay chào hắn

Hắn đợi nó vào nhà mới ra về. Hắn vừa về tới nhà thì nhỏ Phương Anh đã nhảy bổ ra định ôm hắn mà bị hắn lườm cho nên mới chịu thôi

-Cô, đến nhà tui làm gì?_Hắn cau có hỏi

-Anh! Mai đi chơi với em nha_Cô ta nắm tay hắn lắc lắc

-Buông ra! Mai tôi bận rồi cô về đi

-Mia chủ nhật mà anh đi đâu? Đi chơi với em đi anh, đi đi mà

-Không bao giờ_Hắn lạnh nhạt đáp

-Kìa Đăng Vũ mai con đi chơi với con bé đi_Mẹ hắn nói

-Mai con đi với bạn rồi, không rảnh đi với cô ta

-Anh lại đi với con nhỏ đó chứ gì, hai người được lắm. Em không để yên đâu!_Phương Anh tức giận bỏ về

-Con làm vậy có hơ quá với Phương Anh không?_Mẹ hắn hỏi

-Mẹ à cô ta không hiền lành như mẹ nghĩ đâu, từ trước tới giờ tất cả những người con gái thích con đều bị cô ta hãm hại cho không nằm viện thì cũng khốn khổ đó_Hắn thở dài lắc đầu nói

-Sao? Sao có thể..._Mẹ hắn sock

-Là thật đó mẹ vì vậy mà con không thể chấp nhận cô ta

-Nhưng dù sao cũng chỉ vì nó quá yêu con thôi_Mẹ hắn lắc đầu chán nản nói

-Thôi con lên phòng đây_Hắn nói rồi lên phòng mình

-Ừ_Mẹ hắn chỉ biết nhìn theo thằng con trai của mình lắc đầu, chính bà cũng không ngờ Phương Anh lại mù quáng đến vậy...